Quan tài chế tạo xong hắn đem sư phụ và Thủy Mặc Linh Kiếm bỏ vào trong đó, thanh kiếm này đã theo sư phụ cả đời cũng nên theo sư phụ vào trong lòng đất, lúc này chập tối nhưng bỗng nhiên linh kiếm sáng loáng lên.
Thanh linh kiếm này cũng có thần thái hiển nhiên nó đã biết chủ nhân của mình đã mất đi.
Lục Nguyên đứng dậy nâng quan tài lên mà nói;
- Sư phụ để con đưa tiễn người đến đoạn đường cuối cùng.
Cáo biệt nơi xinh đẹp này cáo biệt Trịch Trục Hoa đã héo tàn, Lục Nguyên liền khiêng quan tài một đường chạy về Hoa Sơn.
Hoa Sơn tiên môn nhanh chóng truyền ra tin tức.
Bắc Phong Lục Kiếm tiên, Lý Nguyên Bạch đã tiên thăng.
Lý Nguyên Bạch còn có một số hạ nhân như Tống thúc, cho nên rất nhanh chóng linh đường liền được dọn dẹp Lục Nguyên không cần phải làm gì, chỉ cần ở linh đường đãi khách là được. Người của Bắc Phong thì không cần tiếp đãi nhiều mà người của tứ phong và tứ đại tiên môn cũng tới đây tế bái.
Tang sự cứ như vậy không phong quang lắm mà chôn cất.
Những bạn cũ của Lý Nguyên Bạch cơ bản đều đã chết rồi không ai đến được chỉ có một số sư huynh đệ tới tế bái mà thôi, tuy nhiên Lục Nguyên cũng không quan tâm, sư phụ trước khi chết đã mang theo nụ cười mà rời đi, tất cả các ân oán đều chấm dứt không còn tiếc nuối gì.
Lục Nguyên ở đây tiếp kiến khách tới viếng khắp nơi.
Hiện tại Lý Nguyên Bạch đã hạ táng được một tháng.
Lục Nguyên khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, người không nên sống bi thương, sư phụ chắc cũng không muốn mình mãi bi thương như vậy.
Hoàng hôn lặng lẽ, Lục Nguyên nằm ở trên đồng cỏ đây cũng không phải là ở Trường Xuân Cư mà là một bãi cỏ thuộc Bắc Phong, những ngày này Lục Nguyên đã khôi phục lại thói quen vốn có tùy ý tìm một bãi cỏ nếu không phải là luyện kiếm thì uống rượu nhàn nhã vô cùng.
Tưởng niệm một người không phải là ngày nào cũng nhắc tới người đó mà là ghi tạc vào tâm.
Hình thức bề ngoài vốn không trọng yếu.
Lục Nguyên nằm ở trên cỏ, Dưỡng Ngô Kiếm để ở bên cạnh.
Cảnh tượng trước mắt thật là đặc sắc.
Trong áng trời chiều, ngọn núi càng trở nên u ám ở phía xa xa hoàng hôn giống như lơ lửng, mặt trời lặn về phía tây chim chóc về rừng cảnh sắc có phần lắng đọng.
Lục Nguyên im lặng nằm trên đồng cỏ nhìn cảnh sắc trước mắt.
Đây chính là hoàng hôn sao?
Mưa to từng cơn gió nhẹ thổi lên.
Lục Nguyên cầm Dưỡng Ngô Kiếm nhẹ nhàng huy động từng chiêu từng chiêu mà thi triển, không phải là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm cũng không phải là Lạc Vũ thất thập nhị kiếm mà hắn chế ra mà là kiếm pháp mà sư phụ truyền lại lúc sắp chết, Thùy Mạc kiếm pháp.
- Mạc Sắc Mông Lông, Mộ Sắc Thương Mang, Anh Hùng Thùy Mạc, Thùy Mạc Chi NIên, từng chiêu từng thức thi triển ra.
Lúc này Lục Nguyên thi triển Thùy Mạc kiếm pháp so với bất kỳ kiếm pháp nào trước kia đều tinh diệu hơn, sau khi thi triển được mười lần hắn cũng thở ra một hơi.
Thành công rồi.
Đúng thế thành công rồi.
Ở thời khắc này mình đã lĩnh ngộ loại kiếm ý thứ tư, Mộ chi kiếm ý, vốn dùng tính tình tiêu sái tự tại của mình lĩnh ngộ kiếm ý là rất khó nhưng sư phụ phi thăng đã ảnh hưởng tới sự lĩnh ngộ kiếm ý của mình, mình còn cách kiếm thuật của Nguyên Nguyên sư bá một khoảng, đương nhiên kiếm thuật của mình bây giờ tuyệt đối sẽ không thấp hơn ai ngoài Nguyên Nguyên sư bá, điều này Lục Nguyên vẫn tự tin.
Vân Chi kiếm ý mê loạn ở trong tầm mắt của hắn, có thể triệt tiêu pháp lực của đối phương.
Phong chi kiếm ý vô hình vô chất, vừa nhanh vừa tiến bộ công.
Vũ chi kiếm ý phân làm hai chủng, Bạo Vũ Kiếm ý lực công kích qua Phong Chi Kiếm ý, Tế Vũ Kiếm ý có thể làm mê loạn tầm mắt.
Mà Mạc chi kiếm ý có thể làm cho đối phương không nhìn thấy, ánh mắt mất đi tác dụng đồng thời còn có thể làm chậm đi động tác của đối phương, có tác dụng kìm chế thật sâu.
Sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, Lục Nguyên uống một ngụm rượu thật lớn.
Thoải mái!
Cái gọi là nhân sinh đắc ý tu tận hoan, lĩnh ngộ kiếm ý là một chuyện tốt, kiếm thuật của mình thăng tiến một bước, hiện tại lúc đắc ý như vậy cũng nên ăn ngon một phen mới được.
Thật lâu rồi chưa hưởng thụ qua mỹ thực.
Đúng rồi hiện tại cần phải ăn cho thật ngon.
Hiện tại là trời thu.
Trời thu món ngon nhất là cua, nhất định lúc này cua rất mập phải hưởng thụ một phen.
Cách đó không xa, Diệp Dương Dung nhẹ nhàng lay động hắc y mà cười ,hắn phục mệnh của sư huynh Nguyên Nguyên đến xem Lục Nguyên, bây giờ thấy Lục Nguyên đi nhanh về phía trước phóng khoáng uống rượu thì cười cười, tên Lục tiểu tử này hắn đúng là không cần phải lo lắng nữa rồi.
Vốn Nguyên Nguyên sư huynh cùng mình lo lắng tên tiểu tử này mất đi sư phụ sẽ buồn đau nhưng không tiểu tử này sống rất khoái hoạt, lúc sư phụ qua đời hắn rất thương tâm nhưng sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, sống một cái vui sướng.
Diệp Dương Dung khẽ gật đầu vĩnh viễn vui sướng tự do tự tại mới là Lục Nguyên.
Bắc Phong cần Lục Nguyên.
Đặc biệt là hiện tại.
Kiếm Tông Khí Tông Kiếm Khí tông bất hòa sắp xung đột, Yến tổ sư sắp phi thăng loạn trong giặc ngoài, Vân Dật và Vân Bình hai tiểu tử này khó có thể đứng đầu trận tuyến.
Hắc ám trở nên im ắng.
Sư phụ hiện tại không ở đây sẽ sinh ra ảnh hưởng tương đối lớn.
Mà ảnh hưởng này là các mặt.
Đối nội mà nói, bản tâm của Lục Nguyên may mà điều chỉnh tương đối nhanh, nhàn nhã vui sướng luyện kiếm uống rượu ngắm nhìn bầu trời, bản tâm như trước, kiếm như trước rượu cũng như trước.
Mà ảnh hưởng bên ngoài thì là hai phương diện.
Thứ nhất là thủ hạ của sư phụ cơ bản đều trở thành thủ hạ của hắn, những người này cũng không lập tức phản lại Lục Nguyên, dù sao sau lưng của Lục Nguyên cũng là Hoa Sơn tiên môn, thủ hạ của sư phụ cũng không dám thể hiện sự phản loạn rõ nét.
Nhưng mà bên ngoài còn tưởng Lục Nguyên làm chủ nhưng trên thực tế, những tài nguyên cơ bản khô dao, phía trên hỏi tới thì nói ra đủ loại nguyên nhân.
Ví dụ như năm này cùng người ta đánh nhau tổn thất nghiêm trọng.
Lục Nguyên muốn tra bọn họ cũng không thể được.
Ở thế giới này chính là một thế giới đa nguyên hóa kiếm thuật của ngươi cao cường nhưng năng lực kinh doanh chưa hẳn đã tốt, những thuộc hạ này coi Lục Nguyên còn trẻ tuổi nên đùa bỡn dễ dàng vô cùng.
Thủ hạ của Lý Nguyên Bạch có trung thành và tận tâm nhưng không có trung tâm.
Đối với chuyện này Lục Nguyên cũng không giận, căn bản cũng không quản.
Mình chỉ có năng lực ở phương diện kiếm thuật, hơn nữa hiện tại tức giận cũng không có tác dụng gì. Những người ở phía dưới thủ đoạn rất nhiều, đấu với những người này thật là hao phí thời gian và tinh lực.
Biện pháp tốt nhất hiện tại của mình chính là không để ý đến họ dùng thời gian mà tu hành, thực lực của mình được đề cao những người phía dưới lúc đó sẽ tu hành, bởi vì sư phụ cường hoành cho nên trước kia bọn họ không dám làm xằng bậy mà hiện tại thực lực của mình chưa đủ.
Đây là đạo lý đơn giản.
Thế gian sở học có thiên vạn, nhưng kỳ thực nếu như dùng vũ lực uy hiếp tới thăm thì tất cả những thứ khác đều phải thuần phục.