Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khí tức kỳ bí lưu chuyển, Thạch Hạo đứng ở đây, ở nơi hắn đã ẩn cư mấy chục vạn năm, thật sự đã có thể rời đi rồi ư?

Hư không mờ ảo uốn lượn, hắn nhìn thấy được một căn nhà đá và cách đó không xa, trong sự mơ hồ hắn có thể xác định được đó chính là căn nhà đá mà năm xưa hắn đã đi vào.

Bên trên vách đá thô ráp kia đang có một giọt máu lướt xuống, đó chính là giọt cổ huyết thần bí kia.

Hắn hóa tự tại đại pháp quả nhiên thần bí khó lường, đây là Hắn hóa thiên cổ hay là chỉ là một giấc mông jdài?

Thạch Hạo không biết và cũng không hiểu vì sao

Hắn tiến về trước thế nhưng lúc tới gần thì lại thấy căn nhà đá gãy khúc cùng với một con đường dài dẫn tới một khu mồ mả!

Đây là nơi nào?

Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, bên cạnh căn nhà đá có hàng loạt ngôi mộ đỏ sậm, ngôi này tới ngôi khác, không biết chôn lấp sinh linh có thân phận ra làm sao.

"Hắn hóa tự tại, ta cuối cùng cũng sẽ trở về..."

Thạch Hạo như có như không chợt nghe thấy âm thanh này, nó vang vọng trong thiên địa thời đại Đế lạc này, vang vọng trong căn nhà đá mơ hồ cách không xa kia, lại tựa như từ bên trong khu mồ mả mờ ảo kia truyền tới.

Thạch Hạo bước lên con đường thì trong lòng chợt dâng lên cảm xúc, có sự dị động kỳ bí, hắn đang bước về phía khu mồ mả kia.

Mảnh vỡ thời gian bay lượn, thời gian tựa như nước trôi, hào quang nơi đây đầy rực rỡ, mưa ánh sáng dày đặc vô cùng thần bí bao phủ toàn bộ khu mồ mả.

"Tựa như là nơi nghỉ chân của Táng sĩ, trông rất quen mắt." Trong quá trình tiến bước thì Thạch Hạo tự nói.

Ầm!

Đột nhiên hắn nhìn thấy được một chiếc rương, không phải vàng không phải đá không phải gỗ, chất liệu rất đặc thù, nó chiếu rọi ra ánh sáng chín màu và độ rực rỡ ngay cả chư thiên cũng lu mờ đi.

"Cổ khí khơi nguyên!"

Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại, hắn đã từng thấy qua, khi hắn cùng Tam Tạng, Thần Minh đi qua một vực sâu hắc ám của Mai Táng địa thì từng thấy một chiếc rương như vậy.

Nó tỏa ra chín màu, hào quang rực rỡ!

Thạch Hạo tiến về trước, khi hắn chân chính bước tới thì thương hải tang điền, thứ gì cũng đều biết mất sạch.

Thiên địa yên tĩnh, nơi này chẳng chút tiếng động gì.

Mộ cổ đã không, cổ khí khởi nguyên sớm đã chẳng còn tung tích nữa.

Đây là nơi nào? Thạch Hạo quan sát và cảm thấy hết sức quen thuộc.

Sau đó thân thể của hắn chấn động, con ngươi trợn to, thật sự khó có thể tin được, không ngờ lại tới nơi này, không phải ở Tiên vực ư?

Nơi mà hắn tới này chính là bên ngoài Biên hoang, là một chi mạch của Táng khu, năm xưa hắn từng được một vị nữ Táng sĩ dẫn tới đây, bên cạnh chính là nơi đã khai quật ra rương gỗ mục kia.

Mà nơi này, chính là một trong ba thánh địa thờ cúng to lớn nhất của Táng sĩ!

Thạch Hạo bước ra và cảm nhận được khí tức của Biên hoang, không hề sai, hắn bất chợt rời khỏi Tiên vực và cứ thế xuất hiện ở bên ngoài Biên hoang của cửu Thiên thập Địa.

"Hả?"

Trong nháy mắt đó hắn cảm nhận được dưới lòng đất này có bộ hài cốt của chí cường giả, đồng thời cũng khiến trong lòng hắn khẽ sinh ra cảm ứng.

"Hài cốt của ta!"

Hắn cảm thấy khó mà tin được, khó có thể tiếp thu.

Ầm!

Đất đá tung tóe và hắn nhìn thấy được một ít tàn cốt, hắn liền hiểu rõ, hắn đã ráng sống tới tám đời, đã từng niết bàn, thần thai lột xác...

Trong đó, có mấy lần tưng chém bay lão cốt phế cốt, và chính tay hắn đã mai tán những thứ này.

Hắn đã trở về thế nhưng những xương cốt này lại trầm miên trong lòng đất, và nằm chính tại vị trí này.

Còn nhớ được, lúc nữ Táng sĩ dẫn hắn tới đây thì hắn từng có một giấc mơ kỳ lạ, nhất thời linh hồn xuất khiếu tựa như hóa thành bươm bướm.

Khi đó, nữ Táng sĩ từng nói, hắn đã chết và xương cốt đã được chôn ở đây, mà khả năng hắn là một con hồ điệp bằng nguyên thần do chấp niệm bất diệt hóa thành đang ngao du trên thế gian.

Bên ngoài căn nhà đá bên trong hang cổ của Tiên vực.

Chủ Cấm khu, xương sọ thủy tinh... đều đang qua nsát vách đá thô ráp kia và nhìn thấy được đoạn cuối, bọn họ vô cùng kinh ngạc, hình ảnh dừng hẳn và cuối cùng chỉ dẫn tới một vùng Táng khu.

"Đó là bên ngoài Biên hoang!"

"Sao có thể được chứ!" Ngay cả cốt chưởng màu vàng cũng phát ra sóng thần thức mang theo nghi vấn nói, Hoang đã rời đi thế nhưng không có trở về lại căn nhà đá này mà là ở Biên hoang.

Vách đá thô ráp chỉ ghi lại vị trí mà Thạch Hạo đang ở, những thứ không thuộc về thời đại kia ở phía sau đã không được ghi chép lại nữa.

"Đúng là kỳ lạ mà, quá quái lạ mà!" Tròng mắt nhỏ máu phát ra sóng thần niệm.

Quả thật rất kỳ quái, có một số việc quá mức yêu tà.

Bọn họ đông thời nhìn về giọt máu kia, nó đang bám lên trên bách đá thô ráp đó.

"Chính xác, hết thảy những chuyện này đều có quan hệ với nó!" Chủ Cấm khu nói.

Nhà đá yên tĩnh, hết thảy những ghi chép đều biến mất, hoàn toàn chẳng thấy gì nữa, cuối cùng giọt máu đó đã bị vách đá hấp thu.

"Gâu!" Chó con sủa lớn.

Nhưng, bất luận phản ứng ra làm sao thì căn nhà đá yên tĩnh kia chẳng hề có chút gợn sóng nào, không có xuất hiện bất cứ điểm dị thường nào, thậm chí ngay cả khí hỗn độn từng phun trào cũng đã ít đi và từ từ khô cạn.

Biên hoang, Thạch Hạo bước về trước, một bước là một tan vỡ, pháp lực của hắn kinh thế, đạo hạnh sâu không lường được, cứ thế rời đi.

Nhưng, sau khi thoát ly khỏi khu vực này thì hắn nhìn thấy được trận pháp mênh mông che kín bầu trời, ngăn cản sự liên hệ giữa Đế quan với dị vực, ngăn cản sinh linh từ bên kia vượt giới sang.

Như khu vực bên này cũng bị ảnh hưởng, trận pháp đã ngăn cách bọn họ, ngóng nhìn Đế quan thế nhưng khó có thể trở về.

Ngày xưa khi trận chiến cuối cùng kết thúc, Thiên uyên rung chuyển và vô số đạo tắc buông xuống, đại trận pháp đạo vô thượng hạ xuống và vĩnh viễn phong kín con đường bên ngoài Biên hoang, khiến cho dị vực không cách nào xâm nhập vào trong.

Vốn tưởng rằng chỉ có thể chặn được năm trăm năm vì đã được gai trì vô tận năm tháng trước.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn nào đó, thì dù là cả một kỷ nguyên trôi qua cũng chưa chắc đã có thể phá tan phong ấn của nơi này.

Đương nhiên, đó là trạng thái lý tưởng nhất.

Từ khi sinh linh hắc ám xâm chiếm thì Thạch Hạo đã cảm nhận được, khu vực này quá nửa khó có thể trở thành phong ấn vĩnh hằng, đám người An lan, Xích vương, Du Đà, Vô Thương rồi cũng sẽ có một ngày đánh tới đây.

Ánh mắt của Thạch Hạo sáng tối chập chờn, hắn đang quan sát khu vực này để tìm kiếm đường về.

Cũng may là, trận pháp vô thượng kia cũng chỉ ngăn cách con đường giữa Đế quan và dị vực.

Khu vực này dù cho cũng chịu lấy ảnh hưởng, tuy rằng bị che kín thế nhưng cũng không phải là tuyệt lộ.

Từng khổ tu mấy chục vạn năm ở thế giới kia, từng nghiên cứu đại trận nên trình độ trận pháp hiện tại của hắn đã đăng phong tạo cực, nó càng tăng mạnh hơn cả đạo hạnh của hắn.

Trong mấy chục vạn năm vừa qua, Thạch Hạo đã suy diễn đạo trận pháp tới lĩnh vực vô thượng!

Sau mười mấy ngày thì hắn đình chỉ suy diễn vì đã tìm thấy được một con đường khá là gian nan, sau đó hắn dừng lại và dần dần đi ra khỏi tuyệt địa này, cất bước hướng về Đế quan.

"Cũng may là, đây cũng không phải là con đường chính đã bị phong ấn kia!" Thạch Hạo thầm than, nếu không quá nửa hắn sẽ không thể trở về được!

"Hoang, hắn xuất quan lúc nào thế?" Khi đi tới dưới Đế quan thì Thạch Hạo la lớn, muốn mượn con đường này để quá gian nên khiến sinh linh bảo vệ tòa thành vô cùng giật mình.

Lần này tốn rất nhiều công sức để kiểm tra, bọn họ dùng tới mấy chục thủ đoạn để nghiệm chúng và vững tin đây chính là Thạch Hạo thì lúc này mới để hắn vào trong thành.

"Hiện tại là thời đại nào?" Sau khi trở lại thì Thạch Hạo hỏi thăm về vấn đề này trước tiên.

Cường giả trong thành trở nên ngẩn ngơ, Hoang bị làm sao thế này?

Sau khi biết được, năm tháng chưa hề đổi thay, không có quả lỡ đời này thì Thạch Hạo thở dài một hơi, hoàn toàn yên tâm.

Những người khác chợt sinh ra ảo giác, Hoang không giận mà uy, còn kinh khủng hơn cả sinh linh Bất hủ năm xưa nữa, trên người hắn đã xảy ra chuyện gì?

Một lát sau thì Thạch Hạo biến mất khỏi nơi này, chân chính trở lại cửu Thiên thập Địa.

"Sư phụ!" Xích Long hét lớn một tiếng, là người đầu tiên phát hiện ra hắn.

Thạch Hạo trở lại Thiên đình nên đã gợi ra một trận đại loạn.

"Sư phụ... sao lại thay đổi vậy?" Những người này đều cảm nhận được bên trong con mắt của Thạch Hạo mang theo tang thương cùng với ủ rủ, rõ ràng là sự gột rửa của năm tháng.

Hắn đã trải qua những gì, lẽ nào đã gặp phải sự ngăn trở ở Tiên vực.

"Huynh không sao chứ?" Vân Hi lo lắng, mấy chục ngày này nàng vẫn không ngừng dõi mắt lo lắng sợ hắn không thể bình yên quay trở về, nội tâm luôn chìm trong giày vò.

"Huynh rất khỏe!"

Thạch Hạo bế quan, hắn cần yên tĩnh lại chút.

Bởi vì, hắn đã trải qua mấy chục vạn năm, là thật hay không? Hiện giờ hồi tưởng lại, nơi kia quá chân thực chứ chẳng phải là hư ảo gì, hơn nữa, thực lực của hắn tăng trưởng rất rõ ràng, không thể nào là giả được.

Tiếp đó, nguyên thần của Thạch Hạo phát sáng, một thanh trường đao sáng bóng như tuyết từ trong cơ thể lao ra chém về phía mình.

Hắn muốn chém đi tạp niệm của mình, là những việc vụn vặt trong mấy chục vạn năm kia, hắn muốn duy trì nội tâm trong veo long lanh kỳ ảo, nếu không, kỷ ức mấy chục vạn năm kia quá tang thương.

Cuối cùng, nguyên thần của Thạch Hạo tựa như thủy tinh, giống như trước kia.

Khi người tu đạo tới một độ tuổi khá lớn thì vẫn có thể duy trì nội tâm của một đứa nhỏ, đó chính là tự gột rửa chính mình, không thể nào tránh khỏi được.

Thạch Hạo khôi phục lại, lần nữa phấn chấn vui tươi.

Trải qua mấy chục vạn năm, hắn lưu lại chính là những cảm ngộ của tu đạo, còn những việt vụn vặt không quan trọng khác thì hắn đều chém sạch.

Tâm như thủy tinh, sức sống của hắn vẫn giàu có như trước tựa như là một thiếu niên thanh tú chường hai mươi tuổi, xem ra chẳng có chút biến hóa gì cả.

Thiên Giác nghĩ đã tới, Tào Vũ Sinh cũng có mặt, Mục Thanh, Thạch Chung, Hoàng điệp, Đả Thần Thạch khi nghe Thạch Hạo trở về đều nhanh chóng tới chơi.

Thạch Hạo dẫn bọn họ trở về Thạch thôn ở hạ giới.

Những người khác thấy hắn bình yên trở lại nên rất cao hứng, cảm thấy đáng để chúc mừng chứ không một ai có thể hiểu rõ được tâm tình hiện tại của hắn.

Từ biệt là cả mấy chục vạn năm, có thể gặp lại, vẫn thuộc đời này, cảm giác này thật là tốt.

Đặc biệt, khi nhìn thấy lão tộc trưởng, ba mẹ, nhìn thấy đám bạn thuở nhỏ Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu giờ đã bạc tóc, con ngươi của Thạch Hạo có chút cay cay.

Nhưng, hắn che giấu đi loại tâm tình này.

Vẫn có thể gặp lại là may mắn lắm rồi!

Mười năm sau, đám người chủ Cấm khu trở về, bọn họ chờ Thạch Hạo ở trong hang cổ kia tròn mười năm, sau đó vững tin nơi này yên tĩnh và Thạch Hạo sẽ không hiện ra thì bọn họ mới cất bước trở về.

"Ồ, ngươi về sớm thế hả?" Chó con kinh hãi, nó cũng trở lại giới này.

Ngày hôm đó, Thạch Hạo cùng chủ Cấm khu mật đàm với nhau, giảng giải những chuyện khi hắn tiến vào, trò chuyện rất là lâu.

Thời gian lưu chuyển, trăm năm thời gian lại trôi qua, Thạch Hạo đứng dậy, trăm năm này hắn vẫn luôn bế quan, cũng không phải ngồi bất động mà là cảm ngộ vùng thế giới này.

Hắn đang so sánh, và nhận định vị trí của thế giới này có chút khác biêt jvới thế giới đã từng kia.

"Sao ta lại cảm thấy đã không cách nào suy đoán được ngươi nữa, nếu như so với Chân Tiên giáng lâm năm xưa thì có quá nhiều điểm bất cập." Thiên Giác nghĩ nói.

Lúc sinh linh hắc ám xâm lấn thì hắn không chỉ thấy mỗi một vị Chân Tiên.

"Đạo hạnh của ta có tinh tiến, và tìm ra được một con đường." Thạch Hạo gật đầu.

"Khi nào thì chúng ta mới có thể đi tìm phần sau của Bất Diệt kinh." Thiên Giác nghĩ nhắc tới vấn đề này.

Bất Diệt kinh vốn là truyền thừa của dòng dõi Thiên Giác nghĩ, thế nhưng thứ này lại thiếu sót, sau đó Thiên Giác nghĩ cùng với Thạch Hạo đi tới Bắc hải của Vô Lượng Thiên để tìm phần bị thiếu của Bất Diệt kinh.

Đáng tiếc, vẫn là bản không hoàn chỉnh.

Thứ này đã bị chia tách, phần chữ viết cuối cùng đang ở trong một cấm khu nào đó.

Hơn ngàn năm này thì Thiên Giác nghĩ đã tìm hiểu và biết được là cấm khu nào.

"Hiện giờ chúng ta đi tới chỗ cấm khu đó thôi!" Thạch Hạo lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ronkute
28 Tháng tư, 2019 07:30
Sắp full rồi bác rơi, còn tầm 1k chương nữa là full, 3-4 năm nữa là có trọn bộ để nghiền ngẫm rồi :D
ronkute
28 Tháng tư, 2019 07:30
Mong rằng bác sẽ không chìm ngập trong hơi men như em mà bỏ bê dịch dọt :)))))
Ngân
27 Tháng tư, 2019 15:52
Nghỉ lễ 5 ngày. Chúc ace nghĩ lễ vui vẻ.
Trịnh Thanh Hùng
22 Tháng tư, 2019 14:41
Yêu ron r. Ron dịch nhanh nhé :heart:️:heart:️
NoBiTa01
19 Tháng tư, 2019 22:32
chờ ngày full dịch để cày lại =]]
ronkute
08 Tháng tư, 2019 10:20
Ib qua fb mình nhen bác. https://www.facebook.com/bachcongtu1092
Trịnh Thanh Hùng
08 Tháng tư, 2019 04:30
Chính tả tôi ok. Bác dịch đc r để tôi rà soát lại cho
Trịnh Thanh Hùng
08 Tháng tư, 2019 04:30
Ok bác ơi. Ngày nào cũng chầu trực xem bác dịch dọt chưa rồi đọc cv. Ko bằng chỉnh sửa rà soát lại cho bác cũng đc
ronkute
07 Tháng tư, 2019 10:46
Có bác nào văn hay chữ tốt, chính tả thuộc cấp đại sư, và có thể chịu đựng được sự khô khan thì hãy tham gia với mình. Giúp mình biên tập lại các chương :(((( Dịch được gần chục chương mà chưa biên gì hết.
ronkute
07 Tháng tư, 2019 07:00
Bác có hứng thú tham gia bộ này với mình không, chỉ cần biên lại, chỉnh sửa lại câu chữ hoặc rà soát lỗi chính tả giúp mình là được. :)
ronkute
06 Tháng tư, 2019 17:09
Dạo này mình bận quá, sẽ cố gắng, :)
Trịnh Thanh Hùng
06 Tháng tư, 2019 12:25
Ron ơi. Làm ơn ra nhanh chương mới đi. Đang đọc hay. Chờ đợi mòn mỏi mấy năm r. Đọc cv khó chịu quá.
Trịnh Thanh Hùng
06 Tháng tư, 2019 12:14
Dịch nhanh đi ron ơi. Chờ đợi mòn mỏi bao nhiêu năm tháng r :(
ronkute
28 Tháng ba, 2019 19:52
Tranh thủ k đi chơi lên chương để các bác khỏi quên bộ này. 3 chương vừa rồi chưa biên lại, có lỗi gì thì các bác ới mình tiếng để sửa nhen.
Hieu Le
28 Tháng ba, 2019 19:44
double chương :))
ronkute
20 Tháng ba, 2019 20:10
Dạo này dự án nhiều quá :(((
Hieu Le
20 Tháng ba, 2019 10:17
tiếp đi Ron ơi, mỏi mắt vì chờ đợi
ronkute
12 Tháng ba, 2019 21:22
Mai có chương nhen các bác, dạo này dự án nhiều quá nên lu bu không tranh thủ thời gian Biên và Dịch được :(((
ronkute
05 Tháng ba, 2019 11:26
Mình đang đi công tác, tuần sau mới lên chương nhen mấy bác :)))
Nguyên Đỗ
05 Tháng ba, 2019 00:21
Đợi trong mỏi mòn hic hic
Hieu Le
28 Tháng hai, 2019 17:08
có chương là vui rồi cảm ơn bạn
ronkute
28 Tháng hai, 2019 07:36
Dạo này bận quá, nay sẽ ráng lên chương mới :(((
Hieu Le
27 Tháng hai, 2019 18:29
đã nhiều ngày trôi qua ..
ronkute
14 Tháng hai, 2019 10:12
Lại tiếp tục công việc dịch dọt đầy khô khan thôi.
ronkute
13 Tháng hai, 2019 18:24
Cảm ơn bạn nhiều. Năm mới, chúc bạn và người thân tràn đầy sức khoẻ và niềm vui. Nhím dịch không hứa sẽ ra chương điều đặn nhưng chắc chắn với bạn và mọi người rằng, bộ này sẽ được dịch full. Còn khi nào full thì.... :013:
BÌNH LUẬN FACEBOOK