Thạch Hạo nhìn thấy lão tộc trưởng đang rơi lệ thì hai mắt của hắn cũng đỏ theo, tâm tình chập chờn liên hồi, không ngừng gọi gia gia, giúp ông lão lau đi nước mắt.
Thạch Hạo được lão tộc trưởng dùng sũa thú nuôi lớn, hiện giờ thấy hắn tóc đã muối tiêu khiến sóng mũi cay cay.
"Gia gia, ông có khỏe không ạ, con rất nhớ ông đó, giờ con về rồi nè." Hắn đỡ lấy Thạch Vân Phong.
Cũng may là, tộc trưởng tuy rằng tuổi tác đã lớn thế nhưng thân thể lại rất cường tráng, dù sao cũng là một ông lão nên tóc bạc nhiều hơn trước cũng bình thường.
Năm đó, Thạch Hạo tuy nhỏ thế nhưng đã đưa không ít bảo dược, huyết nhục hung thú về thôn, khiến cho thể chất của người trong thôn đều cường tráng không ít.
"Tốt, tốt, tốt..." Ông lão liên tục nói tốt, giọng nói run run đầy kích động, có thể lại lần nữa gặp đứa bé này đã khiến nội tâm hắn không còn cảm thấy tiếc nuối nữa, cực kỳ thỏa mãn.
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không thể gặp lại nữa, dù sao thượng giới và hạ giới đã chia tách và khó có thể nối liền.
Thạch Vân phong kéo kéo cánh tay của Thạch Hạo rồi lật tới lật lui, trong mắt tuy có nước mắt thế nhưng lại đang nở nụ cười đầy thỏa mãn, đứa nhỏ này rốt cuộc cũng đã lớn rồi.
"Có thể thấy ngươi trở về thì gia gia đã vui rồi, chưa từng nghĩ sẽ có ngày được gặp lại ngươi." Thạch Vân Phong cười.
Đại Tráng lên tiếng nói cho Thạch Hạo biết, nói: "Tộc trưởng gia gia rất nhớ ngươi đó, bình thường đều đứng ở đầu thôn rồi nhìn về nơi phương xa, ông tuy không nói nhưng chúng ta đều có thể nhìn ra được, ông hi vọng sẽ có một ngày ngươi đột nhiên xuất hiện."
"Đúng rồi đó, tộc trưởng gia gia vẫn luôn nhắc tới ngươi, thường ngồi thẫn thờ ở đầu thôn đó." Hổ Tử bổ sung.
"Gia gia, con sẽ ở đây rất lâu, dù cho có đi lại thì cũng sẽ thường xuyên trở về!' Thạch Hạo cay mắt, không nhịn được khóc lên.
"Ha ha, khóc cái gì, hôm nay là ngày vui, có thể nói là đại hỉ, tiểu tử thúi nhà ngươi đã trở về mang tới niềm vui bất ngờ cho chúng ta, đi, đi vào thôn uống rượu, phải thật sảng khoái." Thạch Lâm Hổ nói.
"Nhóc con này đã lớn rồi, xem nè, còn cao hơn cả chúng ta nữa chứ." Một nhóm thúc bá tới bắt lấy cánh tay cũng như vò đầu hắn.
Những người trẻ tuổi thì bị gạt sang một bên, đám người Đại Tráng, Hổ Tử, Nhị Mãnh, Bì hầu tuy rằng đã lớn thế nhưng đứng trước mặt những người lớn này thì đều rất ngoan ngoãn, dù cho bị gạt sang một bên cũng bình thường.
"Thúc thúc, tiểu Thạch thúc thúc, thúc là vô địch thiên hạ, lần này trở về nhất định phải dạy cho chúng con thật lớn bản lĩnh, chúng con muốn tung hoành thiên hạ, quét sạch tứ phương!" Một đám nhóc reo hò.
"Không thành vấn đề!' Thạch Hạo cười lớn rồi ôm lấy nó đặt lên bờ vai.
"Cháu cũng muốn, tiểu Thạch thúc thúc ôm cháu đi!" Một đứa nhỏ chảy nước mũi hô lớn.
Thạch Hạo cười ha hả rồi kéo lên bả vai khác của mình.
Kết quả, cả đám nhóc đều réo ầm lên, liên tục muốn mang vác bế bồng tựa như một đám khỉ con đang leo cây, tất cả đều rất nhỏ tuổi thế nhưng lại cường tráng tới khó tin.
Thạch Hạo bị một đám nhóc bao trùm.
Ngay cả lão tộc trưởng cũng nở nụ cười tươi nhường đất diễn cho bọn chúng.
"Đóc nhóc con này!' Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao lắc đầu cười mắng, bọn họ có thể quát mắng Đại Tráng, Nhị Mãng, dạy bảo rất nghiêm, thế nhưng lại bất lực với đám nhóc này.
Một đoàn người huyên náo tiến vào trong thôn.
Phụ thân của Nhị Mãng liếc mắc nhìn rùa đen ở phía sau rồi vỗ vỗ bả vai của Thạch Hạo, nói: "Đã nhiều năm rồi mà phong cách của ngươi không hề thay đổi gì cả. Về là tốt rồi ấy vậy còn mang theo một con hung thú sống sờ sờ nữa chứ, thế nhưng rùa đen lại là thứ đại bổ, chút nữa làm nồi canh lớn đủ cả thôn ăn rồi."
Những người theo sau gật gật đầu.
Rùa lớn đứng phía sau: "Ta @#$%^..."
Nó rất muốn chửi toáng lên thế nhưng khi thấy ánh mắt của Thạch Hạo thì chỉ biết nuốt xuống, không tiện phát tác.
Cuối cùng, nó chỉ có thể qua loa cho qua chuyện, nói; "Ta nói nghe nè, ngươi hẳn phải nghe tới Huyền Quy đại nhân, tung hoành nhiều năm vẫn khó lòng gặp đối thủ, đó chính là ta."
"Một con vương bát lớn như vầy thì công nhận là hiếm thấy thật." Có người nói, hoàn toàn chẳng hề để tâm tới vế sau của nó.
Một đám tráng hán gật đầu, chỉ để ý tới việc con rùa này có ăn được hay không mà thôi.
Rùa lớn cuống cuồng cả lên, nó rất sợ Thạch Hạo sẽ chiều theo ý của những người này rồi mang nó đi hầm nhừ, bởi vì nó từng tận mắt thấy tên ma đầu Thạch Hạo này độc ác tàn bạo tới cỡ nào, bản thân lại là một tên ham ăn nữa.
"Các vị thúc bá đừng có dọa ta chứ, các ngươi chắc chắn biết ta mà, năm đó còn cõng tiểu Thạch đi chinh chiến khắp phương, quét ngang thiên hạ, ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Huyền Quy đó, là Tam Hắc!"
Bất đắc dĩ nó phải lấy ra mối quan hệ của mình với Thạch Hạo để thoát nạn.
"Cái gì, chính là con vương bát từng chạy trốn kia á hả?"
Có người trợn mắt, bởi vì năm xưa lúc Thạch Hạo ứng phó với mối họa bảy Thần thì con quỳ này đã bỏ chạy.
"Thật là một tên vô liêm sỉ mà!" Có người trừng nó.
Rùa lớn liên im lặng, không dám lỗ mãng ở nơi này nữa.
Nó biết thôn này không đơn giản gì, có trận pháp do Liễu Thần trong truyền thuyết bố trí, còn có sinh linh Chu Yếm Thần câó, đời sau của Chim Tước... không thể trêu chọc được.
"Bóng Lông đâu rồi?" Thạch Hạo hỏi.
Sau khi vào trong thôn thì vẫn chẳng thấy bóng dáng của Bóng Lông với Tiểu Hồng đâu cả, hai tên sinh linh này đã nhen nhóm Thần Hỏa trước khi hắn rời đi, đã gần như bước vào Thần cấp.
"Bóng Lông đại nhân vô cùng tiêu sái, du ngoạn Đông hải, ngắm hoàng hôn ở Tây xuyên, thường xuyên tụ tập chè chén với bá chủ Hải tộc và Yêu vương đại mạc, rất lâu mới trở về một lần." Một đứa bé nói.
Còn về Tiểu Hồng điểu thì càng không cần phải nói, tình cờ mới thấy nó tới đây một lần, vì nghiên cứu trận pháp do Liễu Thần lưu lại nên quanh năm đỗ lại ở tổ địa Hỏa tộc.
Đúng lúc này, những người ở phía sau dừng lại và nhường ra một con đường cho một sinh linh.
Thạch Hạo vừa nhìn liền câm nín, đó là một con gà chẳng hề có sắc thái xinh đẹp cuốn hút gì, có màu vàng đất hết sức bình thường, nó nghênh ngang bước tới khiến cho già trẻ lớn bé trong thôn đều phải nhường đường.
Bát Trân kê!
Tên khốn này muốn ăn đòn mà, nghênh ngang bước đi bắt người khác phải nhường đường.
Hơn nữa, khi nó nhìn thấy Thạch Hạo thì chỉ hời hợt nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục ngẩn đầu chậm rãi đi dạo, dáng vẻ đầy tự phụ.
"Ha ha, con gà đất này muốn tạo phản rồi mà!' Thạch Hạo trừng mắt, con gà này quá lão xược, lại không hề để hắn vào mắt.
Quá ngông cuồng, chỉ là một con gà tuy rằng được mệnh danh là một trong bát trân thời Thái cổ, thế nhưng cũng quá ngông nghênh, nhiều năm không thấy hắn mà giờ vẫn bình tĩnh cùng hờ hững như vậy.
"Nhiều năm qua, nhờ có nó nên cứ mỗi quả trứng đều sánh với linh dược đã giúp cho toàn bộ đám nhóc trong thôn mạnh mẽ như nghé vậy." Có người nói.
Có thể nhìn ra được, bọn họ vô cùng cảm kích con gà này nên ô cùng ưu ái, nếu không cũng sẽ không nhường đường cho nó.
Trên thực tế, Bát Trân kê rất là siêu phàm, nhiều năm trôi qua đã cống hiến to lớn cho Thạch thôn, bởi vì nó ăn càng nhiều thì đẻ trứng càng nhiều, sản lượng trứng cực kỳ nhanh, đều thuộc cấp linh dược cả, có thể giúp cho đám nhóc tráng cốt cường thân, giá trị vô lượng.
"Không sao cả, lần này ta có mang tới mấy đứa bạn cho nó, bảo đảm nó sẽ chạy tới cúi đầu cho mà xem, chắc chắn không kiêu ngạo như vậy nữa."
Thạch Hạo nói tới đây thì lấy ra một cái túi da thú rồi mở ra dây thừng buộc miệng, đây là một pháp khí không gian có thể chứa đựng những sinh vật còn sống.
Uỵch uỵch!
Có mấy con gà rớt ra ngoài, tất cả đều là Bát Trân kê, cũng có trống và cũng có máo.
Người trong thôn đều trợn tròn mắt, đối với bọn họ thì đây chính là chim thần, có thể đẻ trứng linh dược vô tận, trúc cơ cho bọn nhỏ, và cũng là thứ đại bổ cho những người trưởng thành vì có thể kéo dài tuổi thọ!
"Còn có cả trống nữa à, chẳng lẽ nói, có thể ấp nở và nuôi dưỡng thành một đàn Bát Trân kê luôn?" Có người mừng rỡ hét lên.
"Đương nhiên rồi, ngày sau dù muốn làm thịt Bát Trân kê cũng không thành vấn đề gì." Thạch Hạo cười nói.
Hắn cũng chỉ nói như vậy mà thôi, người trong thôn chắc chắn không đồng ý.
Khi biết mình chuẩn bị rời khỏi cửu Thiên để xuống hạ giới thì từng nhờ người mua rất nhiều thứ báu vật, dù cho thần dược cũng không thể so sánh, và đã kiếm được sáu bảy con Bát Trân kê này.
Cũng chỉ có trên cửu Thiên thì mới có thể một lúc tìm được nhiều như vậy, dù sao thì thứ này gần như đã tuyệt chủng rồi.
Chủ yếu cũng bởi vì các thế lực đều cho thư viện Thiên Thần mặt mũi, cũng như nể nang chiến công hiển hách của hắn nên mới đáp ứng trao đổi.
Lúc này, Bát Trân kê đang cao nghạo đi dạo nơi xa xa đột nhiên quay đầu và nhìn thấy được vài con đồng loại với mình thì trợn mắt, tiếp đó vỗ cánh kêu la đánh tới.
"Đi thôi, mày dẫn bọn chúng đi xung quanh cho quen thuộc đi." Thạch Hạo thả ra vài con Bát Trân kê và để cho chúng tụ tập với nhau.
Bỗng nhiên từ nơi xa truyền tới tiếng hót vang, ba bóng hình nhanh chóng lao tới tựa như mấy đóa mây đen che kín cả nửa bầu trời, đó là hung cầm đầy mạnh mẽ.
Thạch Hạo chau mày, gần Thạch thôn này lại có hung vật như thế ư? Vô cùng to lớn, che kín cả trời xanh.
Thế nhưng, phút chốc thì hắn cười tưới, không ngờ lại là chúng nó, tất cả đều trưởng thành cả rồi.
Vài con cự cầm che kín cả bầu trời từ xa lao về phía Thạch thôn, thân thể chúng đang từ từ thu nhỏ lại tương đương với người trưởng thành.
Nếu không, đường sá của Thạch thôn chắc chắn không thể chứa nổi.
"Ồ, Thạch Hạo, là Thạch Hạo, hắn trở về rồi!' Chúng nó kêu lên đầy sợ hãi.
"Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vân!" Thạch Hạo cũng hô lên.
Đây chính là ba con hung cầm đã lớn lên cùng với hắn, là đời sau của Thanh Lân ưng thế nhưng đều đã biến dị, khi còn nhỏ thì giống như chim bằng nhưng giờ đã lột xác khác biệt, huyết thống tinh khiết.
"Thanh Lân ưng đại thẩm đâu rồi?" Thạch Hạo hỏi.
"Đang bế quan tu luyện nơi phương xa á." Tiểu Thanh đáp lời, tiếp đó nhao nhao đầy kích động.
Lông chim của Đại Bằng phát sáng tựa như đúc từ vàng vậy, cả người Tiểu Thanh lóng lánh ánh kim loại, Tử Vân thì ánh tím chói lóa, mỗi một con đều chói mắt vô cùng đầy mạnh mẽ.
Chúng nó vẫn luôn sống ở trong Thạch thôn, xem thôn dân là người thân của mình và không ngừng bảo vệ bọn họ khi đi săn ở trong đại haong, và thường xuyên bắt những con hung thú mạnh mẽ và hi hữu về cho thôn.
"Năm xưa Liễu Thần không có giúp bọn mày nhiều." Thạch Hạo nói, rất thân thiết ôn chặt lấy cổ của bọn chúng, chúng nó càng ngày càng mạnh mẽ, huyết thống càng ngày càng tinh khiết.
Thạch Hạo biết, với tư chất hiện tại của chúng thì rất thích hợp tu luyện Côn Bằng pháp!
"Ấy da, gặp quỷ rồi, ta đang thấy ai thế này?!" Nhưng lúc này lại truyền tới âm thanh từ giữa bầu trời, một con chim lớn đỏ rực hạ xuống đầy kích động, nó hoàn toàn không tin vào hai mắt mình.
Chính là Đại Hồng hiểu, đang vung móng mở mỏ mổ về phía Thạch Hạo, muốn đánh gục hắn.
"Huynh đệ Nhị Ngốc tử của ta đâu rồi, làm sao không trở về với người từ thượng giới thế?" Đại Hồng điểu la hét.
Tên khốn này rất mất dạy, năm xưa bắt nạt Nhị Ngốc tử tới thê thảm, trên thực tế Nhị Ngốc tử chắc chắn thuôc hàng tiền bối của nó, chỉ có điều lông đã trụi lủi sach.
"Cuộc đoàn tụ hiếm thấy mà." Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong cười hóp mắt vuốt vuốt bộ ria mép đầy cao hứng, nói: "Đi, gọi Thanh Phong về nhanh nhanh đi, nói cho nó biết, huynh trưởng của nó trở về rồi."
Thanh Phong hiện tại là Nhân hoàng của Thạch quốc.
Năm đó khi Thạch Hạo bình định quần địch và trở thành Thạch hoàng, tiếp đó trước khi rời đi đã truyền ngôi vị hoàng đế cho Thanh Phong.
Thanh Phong khi còn bé đã chịu rất nhiều khổ sở, một chân bị cà thọt thiếu chút nữa tàn phế, tất cả đều là chịu thay cho Thạch Hạo.
Thạch Hạo luôn cảm thấy mắc nợ nên đối xử vô cùng tốt, gần như thành anh em ruột của mình.
"Thanh Phong thúc thúc gần đây gặp chút phiền toái, lần thì thì ngon rồi, tiểu Thạch thúc thúc trở về thì ai còn dám gây sự nữa chứ." Một đứa bé hét lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng bảy, 2020 15:30
Full là convert. Còn phải dịch nữa mà
07 Tháng bảy, 2020 17:48
khúc đầu đọc giống Thế Giới Động Vật
03 Tháng bảy, 2020 23:57
lúc còn nhỏ ánh mắt vô tội rồi thật thà chất phát đến đâu lớn hơn chút quậy kinh khủng. ko bik nó học ở đâu nhỉ..
01 Tháng bảy, 2020 13:47
Tks bác, để mình bổ sung
01 Tháng bảy, 2020 13:22
Truyện full rùi mà
18 Tháng sáu, 2020 20:01
Ad ơi, thiếu chương 857
16 Tháng sáu, 2020 09:46
ixvxx. ,,2
27 Tháng năm, 2020 13:26
Thạch Hạo luyện chế Hoang Tháp ở chương nào vậy nhỉ các đạo hữu
27 Tháng năm, 2020 13:23
thời đại thần thoại là thời đại có 9 thiên tôn sáng tạo ra cửu bí đấy, còn loạn cổ là thời đại của Hạo mà
22 Tháng năm, 2020 14:43
sao thằng này lớn 1 tí tính nó lại càng quái. càng nghịch vậy
20 Tháng năm, 2020 06:30
Dạo này bận quá, k lên chương đc :(((
19 Tháng năm, 2020 17:09
Chờ bản mới nhất.
07 Tháng năm, 2020 13:11
Lót dép chờ ae dịch giả up chương mới từng ngày :)))
26 Tháng tư, 2020 22:56
Cảm ơn ae dịch giả đã dịch truyện.
26 Tháng tư, 2020 04:40
Truyện thì hay lôi cuốn. Mỗi tội thế giới rộng quá. Hạ giới tám vực. Thượng giới 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Cái nào cũng bao la bát ngát. Mơ hồ quá.
26 Tháng tư, 2020 04:38
Tôi chỉ thích đọc loại này. Độc đoán vạn cổ. Truyện hay và lôi cuốn. Có điều cha thần đông sáng tạo thế giới quá rộng lớn. Có quá nhiều thế giới tồn tại. Hạ giới tám vực. 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Mà thế giới nào cũng quá rộng lớn khiến ng đọc mơ hồ quá.
25 Tháng tư, 2020 22:51
Mấy bố cứ bảo buff mà t thấy từ đoạn Bảy thần tuy không thua nhưng cũng nữa chết nữa sống. Tác đã muốn lập một nhân vật độc đoán vạn cổ để so sánh với main hay truyện sau mà cứ kêu buff :))
25 Tháng tư, 2020 22:46
Thần Thoại là sau cùng mà mấy ông. Thời Đại Thần Thoại xong là tới thời đại của Thánh Khư. mạch truyện là Đế Lạc, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, Hoang Cổ, rồi nhiều kỷ nguyên nữa. Cái loạn cổ vẫn chưa nhớ được nằm ở giai đoạn nào
25 Tháng tư, 2020 22:41
tôi cũng vậy. Lúc đọc độc chiến bảy thần khóc một lần. Lúc ở Biên Hoang bị giao cho dị vực khóc 1 lần. lúc lên Tiên Đế t lại khóc. mẹ kiếp thần đông
25 Tháng tư, 2020 20:40
chuẩn bn, không nói rõ mọi thứ bn ạ, mỗi khi sang cái ms thì kiểu chỉ tăng cường giả chứ k thay đổi nhìu lắm, khá mơ hồ, theo mk nghĩ khi sang một chỗ mới tác nên thêm nhiều tính năng ( với cả tác đổi nhanh quá k kịp thích ứng ) giống Đấu La Đại Lục ý bn, p2_ thì tăng hồn đạo khí, p3_tăng cơ giáp + Đấu khải + Hồn Linh, p4 tăng các hành tinh, có nhiều Thần cấp, công nghệ đổi mới, có tinh tế chỉ huy hệ, quan chỉ huy chiến hạm, tinh tế chiến cơ
Dù sao truyện cx rất hay, cảm ơn nhóm dịch
25 Tháng tư, 2020 15:33
Truyện này của thằng cha Thần Đông sáng tạo thế giới to và rộng lớn quá khiến người đọc khá mơ hồ. Hạ giới tám vực đã kêu rộng lớn vô ngần rồi thì lại bị thượng giới 3000 châu khinh thường là lao tù. Rồi 3000 châu thì lại bị tu sĩ cửu thiên thập địa khinh thường tiếp. Rồi 9 đất 10 trời thì lại bị tu sĩ dị vực các kiểu khinh thường. Xong giờ lại đẻ ra thêm tiên vực lại rộng lớn các kiểu khinh thường nữa. Truyện thì hay mà thế giới thì hại não.
24 Tháng tư, 2020 15:31
Gắng dịch xong truyện này anh em ơi. Cám ơn ae dịch giả nhé !
21 Tháng tư, 2020 23:12
tôi cũng thế ông ơi :((
19 Tháng tư, 2020 00:30
Bên đấy là convert ông ơi
17 Tháng tư, 2020 17:37
Bộ này bên truyenfull dịch hoàn thành r cơ mà dịch không có tâm , bên này dịch có tâm cơ mà lâu vãi ra không ra chap mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK