Đây là di cốt trân quý của hung thú hùng mạnh thời cổ đại, đã ngưng kết ra phù văn, cốt văn mà loài người nắm giữ chính là thứ được phát triển dựa trên những bảo cốt hiếm gặp này, là cội nguồn của sức mạnh thần bí.
Xương cánh tay hung thú cùng xương tay Thạch Lâm Hổ hòa làm một thể, ánh sáng chói lòa!
Nhờ đó, sức mạnh y tăng vọt, chiều cao từ hai mét tăng lên ba mét một cách khó tin, cường tráng hơn hẳn, toàn thân bao quanh bởi những tia sáng như ánh chớp, huyết khí kinh người.
Thanh Lân Ưng hú dài, tuy bị khí tức tản ra từ khúc xương thú kia đe dọa nhưng trong lòng nó vẫn không cam chịu. Mỏ chim màu đen giống như một thanh loan đao hội tụ ánh sáng lấp lánh, phù văn mỗi lúc một cường thịnh hơn, nó chuẩn bị triển khai công kích.
Một thứ sức mạnh thần bí đang tích lũy tập trung nơi mỏ chim, nơi đó càng ngày càng chói lóa, chim bay thú chạy trong rừng đều sợ hãi run rẩy, rồi sau đó cuống cuồng tháo chạy.
“Phi Giao, cậu cũng lên đi.” Tộc trưởng Thạch Vân Phong ra lệnh cho một người đàn ông cường đại khác tế ra tổ khí thứ hai.
Thạch Phi Giao tráng kiện khỏe mạnh, gã quăng thanh Lang Nha Đại Bổng trong tay xuống, vận chuyển sức mạnh thần bí. Nơi ngực gã lập tức có cốt văn lóe sáng như những ngôi sao lấp lánh, gã mau chóng lấy trong ngực áo ra một tấm da thú cổ cũ kĩ lấm tấm vết máu khô, ấn mạnh lên trên ngực.
“Rầm!”
Một luồng hơi thở cuồng bá lan tràn khắp mười phương, khiến muôn loài trong chốn sơn lâm khiếp đảm như đứng trước một con thú thuộc chủng tộc sót lại từ Thái Cổ, cả Thanh Lân Ưng trên bầu trời cũng chấn động, một lần nữa khựng lại thế bổ nhào, mắt ưng vừa lạnh lẽo vừa căng thẳng.
Hào quang sáng bừng trên ngực Thạch Phi Giao, tấm da thú cũ kĩ cổ xưa không ngờ lại dung hợp làm một cùng với lồng ngực gã, hóa thành da thịt gã, tản mát ra sinh cơ mạnh mẽ và tỏa ánh hào quang rực rỡ, cuối cùng kết ra một kí tự thần bí.
Một cái đầu thú thoắt ẩn thoắt hiện, muốn vùng thoát ra khỏi kí tự kia.
Thạch Phi Giao giống như có thêm một gương mặt mọc ngay trên ngực. Kí tự ngưng tụ từ da thú cổ cùng máu thịt gã mỗi lúc một sáng hơn, dần dần hóa hình hiện ra một bóng hung thú mơ hồ đáng sợ.
Một luồng uy áp mênh mông như cuộn khắp núi rừng, làm chấn động lòng người!
Đây chính là món tổ khí thứ hai của Thạch Thôn, một tấm da thú cổ không biết đã được truyền qua bao nhiêu niên đại, rất rõ ràng đây cũng là thứ lấy từ trên người hung thú cổ đại, cũng đã ngưng kết ra một phù văn mạnh mẽ quý giá và hiếm có.
Cốt văn loài người nắm giữ phần lớn đều được chép từ xương hung thú, nhưng như thế không có nghĩa là tất cả hung thú đều đem sức mạnh thần bí của mình ngưng kết trên xương, cũng có một số con ngưng tụ trong da thịt, thậm chí ở trái tim.
Thạch Phi Giao toàn thân mỗi lúc một sáng bừng, trông hệt như một ngọn lửa đang nhảy nhót. Cơ thể gã chói lóa, trên ngực phát ra tiếng thú gầm như sấm dậy, rung chuyển cả núi rừng, đá núi rơi vô kể.
Đây không phải là cốt văn bình thường được loài người chép lại sau đó phát triển diễn hóa thêm, đây là xương và da báu của suối nguồn sức mạnh nguyên thủy nhất, vô cùng cường đại.
Các bộ lạc và thôn làng bình thường chắc chắn không thể có, chứ đừng nói đến chuyện có liền hai món Tổ Khí. Hiển nhiên, Thạch Thôn rất nhiều năm về trước đã từng có một thời kỳ không hề bình phàm.
Hai người Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao sát cánh bên nhau cùng ngước nhìn con chim dữ trên trời, phóng sức mạnh tổ khí, hơi thở cuồng bạo nghịch thiên cuốn tới như một dòng nước lũ.
Có thể trông thấy rõ ràng những bụi gai, dây leo, đại thụ xung quanh toàn bộ đều tan nát.
Đôi con ngươi lạnh lẽo của Thanh Lân Ưng xuất hiện vẻ ngờ vực và kinh hãi, không dám lại gần. Có vẻ như có đã hoàn toàn bị đe dọa, hai bên đối đầu, rơi vào giai đoạn tĩnh lặng tạm thời ngắn ngủi.
“A, tộc trưởng đến rồi, đám Lâm Hổ thúc đến cứu chúng ta rồi!” Ngoài cửa hang, mấy đứa trẻ thập thò ló đầu nhìn thấy những người đàn ông cao lớn ở phía xa, liền cất tiếng reo hò.
“Đi thôi, tộc trưởng và các vị A Thúc đến đón chúng ta về nhà rồi.”
Lũ trẻ trong hang túa ra như ong vỡ tổ, chạy về phía người lớn. Ở bên này đám Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao cũng dựa vào hai món Tổ Khí để tiến lên tiếp ứng, hai đầu nhanh chóng hội họp với nhau.
“Mấy nhóc không sao chứ?” Đám đàn ông xông tới bế con cái mình lên, giở qua giở lại kiểm tra, chỉ sợ chúng bị thương chỗ nào.
“Không sao ạ, tụi con khỏe lắm, chỉ có mấy đứa bị thương ngoài da thôi.” Lũ trẻ đáp lại.
“Không sao là tốt rồi.” Cánh đàn ông đã yên tâm, nhưng sau đó ai nấy đều vung tay ra sức quất lên mông lũ trẻ.
“Á ui, đau chết mất, tại sao lại đánh tụi con, vừa nãy chẳng phải đang quan tâm tụi con lắm, sao nhoắng một cái đã trở mặt ngay được thế?” Lũ trẻ kêu la thảm thiết.
Một người đàn ông cao lớn nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, nếu không có việc gì thì phải thanh toán cho sòng phẳng, chưa đủ lông đủ cánh đã dám đi chọc ổ ma cầm, không đánh nát đít tụi bây thì không xứng làm cha tụi bây.”
Giữa không trung, Thanh Lân Ưng cúi nhìn thù địch, ánh mắt hung ác nhưng vẫn không lao xuống mà cẩn thận đối đầu, không hành động ngay.
Tộc trưởng Thạch Vân Phong quát: “Chúng ta mau đi thôi, trình độ cốt văn của Lâm Hổ và Phi Giao không hề tinh thâm đến mức đó, khó mà phát huy uy lực thực sự của tổ khí. Phải thừa cơ quay trở về thôn.” Bản thân lão có ám tật, không thích hợp tham gia chiến đấu.
Đã tìm thấy lũ trẻ, không đứa nào xảy ra chuyện gì, đây là tin tốt nhất rồi. Đám đông vác gậy gộc cung tên cẩn thận đề phòng, rút lui về phía Thạch Thôn, bảo vệ lũ trẻ ở giữa.
“Wa, Lâm Hổ thúc, mọi người lợi hại quá, mấy năm nay tộc trưởng gia gia không ngừng thí nghiệm trên thân thể mọi người, không ngờ đã có thành tựu lớn như vậy, mọi người đúng là bậc kỳ tài.”
“Đúng thế! À mà Phi Giao thúc, mọi người dùng binh khí gì vậy? Sao trước kia cháu chưa từng trông thấy? Có phải là bắt buộc phải hiểu Cốt Văn mới sử dụng được đúng không, thúc thúc, mọi người uy võ hoành tráng quá!”
Trên đường trở về, lũ trẻ không thèm để ý đến con chim dữ trên trời mà ra sức nịnh nọt người lớn, sợ về nhà sẽ bị phạt đòn.
“Mồm mép ít thôi, lát nữa cho tụi bây một trận!” Cha Bì Hầu trừng mắt.
Thanh Lân Ưng bám theo suốt dọc đường, đến tận khi tới gần thôn, trông thấy gốc liễu già nó mới giật mình thảng thốt không dám xâm nhập, bay lượn mấy vòng, phẫn nộ hú vang.
Dân làng thở phào một hơi, bị một con hậu duệ thái cổ ma cầm cường đại mức này bám theo khiến họ hết sức căng thẳng, bởi vì chỉ cần sơ suất là sẽ chết rất nhiều người.
“Lần này đã dùng đến Tổ Khí, mong rằng sẽ không gây ra chuyện gì phiền phức.” Tộc trưởng tự lẩm bẩm một mình.
“Tộc trưởng yên tâm, ai thèm đi qua nơi hoang sơn dã lĩnh này chứ, không ai trông thấy được đâu.” Thạch Lâm Hổ nói.
“Hi vọng là như thế, những thứ tổ tông truyền lại đã phủ bụi quá lâu rồi, đừng để vì chuyện lần này mà tạo thành biến cố.” Thạch Vân Phong nói khẽ.
Trận huyết chiến trong dự liệu đã không xảy ra, mọi người trở về thôn an toàn. Hậu duệ Ma Cầm rít lên mấy tiếng giữa không trung, tiếng kêu như xuyên kim phá đá.
Sauk khi về thôn, cảnh tượng hỗn loạn nháo nhào, đám phụ nữ túa ra ôm lấy con mình, tin mới nhận được cách đó không lâu khiến họ sợ hãi lo lắng mãi, còn cánh đàn ông thì bắt đầu đi kiếm phản chuẩn bị phạt đòn lũ “nhãi ranh” gây họa.
“Nhãi ranh, dám gây chuyện, con đứng lại cho ta!”
“Cha ơi đừng đánh, con biết lỗi rồi!”
Lũ trẻ co giò bỏ chạy, cuối cùng trốn hệt vào trong nhà tộc trưởng cầu xin lão nói đỡ cho để cha chúng đừng đánh chúng.
Vào trong nhà đá, lũ trẻ đứa nào cũng hâm mộ ghen tỵ xuýt xoa. Nhóc tỳ không hề bị đánh mà còn đang bưng một cái bát sứ, dùng thìa gỗ nhỏ múc sữa uống ngon lành.
“Wao, nhóc tỳ, đệ lại uống sữa, giờ đã ba tuổi rưỡi rồi đó nha!” Một đứa trẻ la lên.
“Ui cha!” Nhóc tỳ xấu hổ ôm bát con, đưa bàn tay nhỏ xíu trắng trẻo ra cản lại không cho các anh lớn nhìn, mặt nó đỏ bừng, hàng mi dài rung rung, yếu ớt phân bua: “Các huynh nhìn nhầm rồi, đệ … thực ra… đang uống nước đó.”
“Ha ha…” Cả đám trẻ con phá ra cười.
“Tụi huynh đều bị đánh, tại sao đệ còn được uống sữa thú vậy?” Bì Hầu tò mò hỏi.
“Vì đệ kể chuyện cho tộc trưởng gia gia, ông thấy hay nên đã không trách mắng đệ nữa.” Nhóc tỳ xoay tròn đôi mắt to đen láy.
“Chuyện gì?”
“Chuyện của Tiểu Hồng.”
“Tiểu Hồng nào cơ?”
“Tiểu Hồng chính là con chim sẻ toàn thân đỏ rực đó. Đệ kể cho các huynh nghe rồi mà.” Nhóc tỳ Thạch Hạo rất bất mãn.
Lũ trẻ nguýt dài, nói nhỏ: “Tộc trưởng còn lâu mới tin nhé, Chu Tước ở thời thái cổ cũng chỉ là truyền thuyết thôi, hiện giờ làm sao mà có thật, mà lại còn bị đệ đuổi bắt nữa.”
“A, hai năm trước sâu trong dãy núi không biết đã xuất hiện sơn bảo gì thu hút rất nhiều chủng tộc từ Thái Cổ tìm đến, xảy ra một trận đại chiến khó có thể tưởng tượng nổi, từng có một ánh lửa đỏ tức thiêu vỡ cả bầu trời, đứng ở thôn ta cũng lờ mờ trông thấy lửa cháy không ngừng suốt mấy chục ngày liền.” Tộc trưởng bước đến, nói.
“Rõ ràng ở sâu trong dãy núi có một con Hỏa Thú, nhưng chắc không phải là Thần Tước trong truyền thuyết đâu, bởi vì như thế thì không thực tế chút nào.” Lúc này đám người Thạch Lâm Hổ cũng kéo đến.
“Trận đại chiến hai năm trước đúng là kinh tâm động phách, không biết đã có bao nhiêu hung cầm cự thú kéo đến. Có lần đêm khuya tôi từng trông thấy một sinh vật hình người cao chọc tầng mây, tay cầm một thanh Hắc Thiết Côn, một bước chân đi qua mấy ngọn núi, nhưng không nhìn rõ dung mạo thật của nó.” Thạch Phi Giao cảm thán, giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ.
Người lớn đã đến, lũ trẻ xịu mặt, vậy là chúng vẫn sẽ bị đánh đòn, còn đuổi đến tận nhà tộc trưởng.
“Tộc trưởng, tụi cháu chôm được trứng Thanh Lân Ưng, có thể ấp ra hậu duệ thái cổ ma cầm, sau này có khi sang ngang được với Tế Linh, thủ hộ thôn làng chúng ta!”
“Đúng đó, sau này Thạch Thôn chúng ta sẽ có chiến cầm bay lượn, đây là ba quả trứng hậu duệ Thái Cổ ma cầm đó.”
Lũ trẻ khoe công, mong được mọi người tha thứ.
“Các cháu có biết nuôi dưỡng một con hung cầm tiêu tốn bao nhiêu thịt không? Ngay cả bản thân chúng ta cũng thiếu đồ ăn, lấy đâu ra để nuôi ba con vật khổng lồ cỡ đó?”
“Á!” Lũ trẻ tiu nghỉu.
“Ngoài ra, các cháu tưởng như vậy là xong chuyện à? Nhìn ra ngoài thôn đi.” Một vị bô lão thở dài.
Lũ trẻ leo lên đài cao nhìn ra ngoài thôn , giật mình khi thấy con Thanh Lân Ưng đáng sợ đó đang đứng trên một hòn đá lớn, ánh mắt lạnh lẽo, vảy toàn thân nó tỏa sáng âm u. Nó vẫn đứng canh ở bên ngoài, chưa từng rời khỏi.
“Loài hung cầm này thù dai nhất. Các cháu ăn trộm trứng của nó, nó sẽ không chịu để yên đâu. Sau này khó mà ra khỏi thôn săn bắn nữa.” Thạch Phi Giao phiền não.
Lũ trẻ tái mét, biết mình đã gây họa lớn rồi.
“Ui cha, chúng ta mang trứng trả lại cho nó thôi, Thanh Lân Ưng bị mất con cũng đáng thương lắm.” Nhóc tỳ chớp chớp đôi mắt to tròn, thỏ thẻ.
“Con chim ưng trụi lông này vô cùng đáng sợ, nếu không trả trứng cho nó, có khả năng sẽ không chấm dứt được, thôn làng khó mà yên ổn. Tuy có Tổ Khí trong tay, nhưng vẫn rất khó đối phó. Dù sao không ai có thể phát huy được uy lực đích thực của Tổ Khí.
Dân làng quyết định thử mang trứng đi trả xem sao, nếu vẫn không được thì sẽ nghĩ cách khác sau.
Ba quả trứng bích ngọc to bằng cái chậu, bóng bẩy lung linh, bề mặt lốm đốm, có một thứ hào quang đẹp đẽ lưu chuyển, sức mạnh phù văn thần bí lan tràn.
Mọi người vừa mới bước ra khỏi nhà, chưa được mấy bước chân thì bên cạnh đàn tế sát nhà tộc trưởng –gốc liễu già cháy đen chợt động. Mây màu lục bích uốn lượn quanh cành liễu xanh duy nhất như những sợi xích thần rủ xuống, khẽ khàng vuốt qua một quả trứng khiến nó tỏa hào quang ngời sáng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
01 Tháng sáu, 2018 11:35
Tối ráng 2c vậy :(
31 Tháng năm, 2018 18:19
Hóng quá đê!!!
29 Tháng năm, 2018 18:11
Mấy cái mai rồi... Lừa tình quá! :(
26 Tháng năm, 2018 12:48
Chờ xoa chờ xí :)
26 Tháng năm, 2018 11:55
ngày nào cũng vào check , nghiện r :satisfied:
25 Tháng năm, 2018 09:01
mai có thêm 300 chương hở bạn kkk
24 Tháng năm, 2018 19:10
Mai sẽ có chương, lâu nay bận đám cưới chị họ nên chưa đụng đc gì :((
19 Tháng năm, 2018 21:45
Ngay ngay ngong trong. doi thuoc qua
18 Tháng năm, 2018 19:55
Cánh cửa Dịch giả luôn rộng lớn chào đón bạn :)
18 Tháng năm, 2018 19:33
Nhanh nào!!! Hóng quá trời! còn cả ngàn chương nữa... @.@
13 Tháng năm, 2018 10:34
Chào mừng bác Ngân đã quay trở lại :tungbong:
02 Tháng năm, 2018 18:06
Vậy bác nhận chân biên không :D
Rà soát lại chinh tả, được thì thêm thắt cho câu cú bay bổng.
02 Tháng năm, 2018 16:45
Ông câu nhử quá chờ ông biên mà vật tung xác hị hị
02 Tháng năm, 2018 16:44
Ông câu nhử quá chờ ông biên mà vật tung xác hị hị
30 Tháng tư, 2018 21:52
Cần mem Biên tập lại chương :((
Có đồng dâm nào cùng chung tay góp sức với mình không :((
23 Tháng tư, 2018 01:05
Lâu không đọc, hay đó, tu lại thôi
27 Tháng ba, 2018 16:01
Tks bác :grin:
27 Tháng ba, 2018 11:38
Anh em nào đang đọc dịch thì mua phiếu đề cử tặng dịch giả nào.
21 Tháng ba, 2018 11:49
https://www.facebook.com/bachcongtu1092
21 Tháng ba, 2018 10:08
ib fb bạn bằng cách nào vậy ?
20 Tháng ba, 2018 18:27
Hoan nghênh, bạn ib fb mình nhen :)
18 Tháng ba, 2018 18:01
Mình muốn đăng ký dịch tiếp truyện này với bạn ronkute ko biết có đc ko nhỉ?
16 Tháng ba, 2018 05:44
Dịch sát nghĩa tiếng Việt quá, mình nghĩ nên dịch theo kiểu Hán Việt
để hợp
05 Tháng ba, 2018 00:14
hê hê, bộ này không đủ cuốn hút để đọc tiếp. Nhưng chờ mình đọc chán các truyện khác có khi mới quay lại.
04 Tháng ba, 2018 22:44
Hay bạn chờ thêm tầm 3-4 năm nữa rồi đọc lại, lúc đó khả năng mới full bộ này :((
BÌNH LUẬN FACEBOOK