Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Móa, con mắt của Hoang quá sáng, cảm giác như đang bốc lên ánh sáng xanh lục, thần sắc trên mặt đầy hưng phấn, chăm chú vào mỗi người.

Luôn cảm thấy, hắn tựa như một con sói đói bụng rất nhiều ngày vậy, khi nhìn thấy đồ ăn là chuẩn bị đi săn. Loại ánh mắt tràn ngập tính xâm lược kia quá giống, phải nói là y hệt.

Một đám người đều rất khó chịu, bị một tên nhóc trẻ tuổi như thiếu niên nhìn chằm chằm khiến cơ thể đều đã căng cứng.

"Ồ, các ngươi khá quá, lại đạt được một lá trà Ngộ Đạo luôn, đưa đây trả nợ đi, chúng ta thanh toán xong." Thạch Hạo nhìn về phía một đội ngũ trong số đó.

Gương mặt của vài tên Vương tộc kia lúc này suy sụp, cả người chẳng còn chút sức lực nào, suýt nữa thì trực tiếp xụi lơ ở đó. Ánh mắt của Hoang sao lại độc ác như thế? Mấy người mệt gần chết rốt cuộc mới đạt được chiếc lá trà thứ ba, kết quả lại bị hắn nhìn thấy!

Bọn họ sức cùng lực kiệt, đánh đổi cái giá rất lớn mới khó khăn lấy được chiếc lá trà Ngộ Đạo thứ ba, lại... lại phải giao nộp!

Bọn họ có loại xung động muốn khóc, quá bắt nạt người, ba chiếc lá trà Ngộ Đạo là ba cơ hội giác ngộ cứ thế mất tiêu.

Tại sao lại trêu chọc Hoang chứ, sớm biết thế thì không nên nghe theo mệnh lệnh của Xích Mông Hoằng còn hơn, chỉ nhúng tay quấy rầy một lần mà kết quả phải đánh đổi lấy một cái giá đau đớn thê thảm, mấy người khóc không ra nước mắt.

"Cho hắn đi, dù sao cũng còn hơn là mất mạng, ngay cả Xích Mông Hoằng cũng bị hắn ăn thịt thì chúng ta có giao ra ba lá cây cũng không tính là mất mặt. Lát nữa từ chiếc lá thứ tư trở đi sẽ thật sự thuộc về chúng ta rồi!" Có người nói thế, tìm cho mình bậc thang để thỏa hiệp.

Cứ như vậy, Thạch Hạo lại có thu hoạch nên tương đối thỏa mãn.

Hắn nhìn những sinh linh khác nhưng cũng không có tấn công mà tự mình ra tay đánh về hướng cái tế đàn bằng đất kia, bởi vì, dù sao thì bản thân hắn cũng có thể cướp đoạt được không ít.

Lần này, hắn đã vận dụng tới Côn Bằng pháp, một cặp móng vuốt to lớn chộp về phía trước, một cái màu vàng, một cái đen kịt như mực, diễn dịch hai khí âm dương va chạm vào nhau, trong tiếng ầm vang đã xé toang màn ánh sáng.

Rất đơn giản, vẫn chưa cố gắng nhiều, hắn liền đã chiếm được một bình trà ngộ đạo.

Sau đó, móng vuốt Côn Bằng thối lui rồi tiếp tục tấn công phía ngoài màn ánh sáng, xé rách nó ra và lại lấy được một cái bình bằng ngọc thạch nữa.

Độ khó của lần thứ hai lớn hơn lần thứ nhất không ít, hơi tốn chút sức.

Cứ như vậy Thạch Hạo liên tục lấy năm bình trà Tiên, sau đó không tiếp tục sử dụng loại bảo thuật này nữa, vì dù vẫn có thể tiến hành nhưng pháp lực tiêu hao quá lớn, cái được không bù nổi cái mất.

Bởi vì hắn vẫn phải đề phòng, lát sau còn có thể có đại chiến nữa!

Ít nhất, hắn chuẩn bị cướp sạch nơi này, không thể để kết thúc yên lành như vậy.

"Xoẹt!"

Liễu Thần pháp xuất hiện nhưng đã được biến đổi. Tay phải của Thạch Hạo hóa thành một cái xích thần màu vàng giống như một dải lụa xuyên thủng màn sáng, lấy ra một chiếc bình ngọc.

Cứ thế, hắn vận dụng Liễu Thần pháp lấy được năm bình nữa.

"Luân Hồi!"

Khi Luân hồi pháp xuất hiện thì khiến cho người khác phải liếc mắt, các tộc kiêng dè không thôi. Bởi vì loại pháp tắc dính dáng đến thời gian này là đáng sợ nhất, đặc biệt là vừa nãy Hoang từng đánh bại Xích Mông Hoằng.

Lại năm bình trà tới tay.

"Thượng Thương!"

Tiếp theo, hắn lại vận dụng tới thiên công Lục Đạo Luân Hồi.

Lại sau đó, Thạch Hạo quát to một tiếng, nơi bụng có một cái Cực điểm bùng phát, xuyên thủng màn sáng do tế đàn bằng đất tạo ra, pháp lực nơi Luân hải sôi trào, hắn tiếp tục cướp lấy lá trà Ngộ Đạo.

Thạch Hạo tiến hành các loại thử nghiệm, vận dụng cả lấy thân làm hạt giống, lần này thu hoạch nhiều một cách đặc biệt, đã đoạt được hơn năm chiếc lá mà vẫn không thấy mệt mỏi.

Tính toán ra, Thạch Hạo trước sau đạt được mấy chục bình trà Tiên, thu hoạch phong phú, cực kỳ kinh người.

Lần này, ngoại trừ tiêu hao hết thì trên tay hắn còn có bốn mươi chín chiếc lá, tất cả đều trong suốt óng ánh, được hắn đặt trong cùng một cái bình chứa bằng ngọc, hương thơm tràn ngập.

Một đám người đều há hốc mồm, cái tên này cũng quá biến thái mà, một mình hắn đạt được nhiều lá trà như vậy thì còn để người khác sống thế nào chứ?

Một đám sinh linh trẻ tuổi Vương tộc đã không còn gì để nói, bọn họ liên thủ, hao hết khí lực, mỗi một tộc mới chỉ đạt được ba, bốn chiếc lá thôi, một mình Hoang lại lấy được nhiều như vậy.

Bọn họ chỉ có thể âm thầm mắng to, cái tên vô liêm sĩ, độc ác, tàn nhẫn này quá biến thái mà, thực lực hùng hậu, chẳng trách có thể quét ngang Xích Mông Hoằng của Đế tộc.

Quan trọng nhất là tốc độ của hắn quá nhanh, trên đường cũng không hề dừng lại, cứ thế một hơi thuận lợi bắt được những lá trà tiên kia.

Giờ phút này, rất nhiều người đều bất an!

Bởi vì Hoang đã không còn tấn công tế đàn bằng đất nữa mà đã thật sự bắt đầu đối diện với bọn họ, đương nhiên là không có ý tốt.

"Ngươi, còn có ngươi nữa, đúng rồi, cả bộ tộc của ngươi nữa, có địch ý rất lớn với ta. Từ khi ta lên tới đỉnh núi, các ngươi vẫn luôn tản ra sát khí, thèm khát có thể đánh gục ta. Đừng tưởng rằng hiện giờ đã thu lại thì ta không cảm ứng được, vì ta đã sớm nhớ kỹ rồi. Chúng ta nói một chút, tính toán một chút xem đến cùng là các ngươi thiếu ta bao nhiêu rồi."

Thạch Hạo chỉ liền một lúc ba bộ tộc, đồng thời đối mặt với tám, chín tên tinh anh trẻ tuổi, đều là những tu sĩ trẻ tuổi thực lực rất mạnh mẽ đến từ ba Vương tộc.

Trong lòng mấy người này cảm giác nặng nề, cuối cùng vẫn là bị Hoang nhằm vào.

"Ngươi hiểu lầm rồi, giữa chúng ta vẫn yên ổn không có việc gì, cũng không nợ nần gì nhau." Một người đáp.

"Ngươi chắc chắn là ta không nợ gì các ngươi chứ?" Thạch Hạo hỏi.

"Đúng!" Người kia gật đầu.

"Uhm, vậy thì ta đã rõ, là các ngươi thiếu nợ ta. Như vậy đi, mỗi bộ tộc dâng ra ba chiếc lá trà, sau đó nợ nần giữa chúng ta liền xóa bỏ." Thạch Hạo nói.

"Ngươi... không nên quá đáng!" Một tên cường giả trẻ tuổi Vương tộc quát lên, thật sự rất tức giận, vốn là muốn nhân nhượng cho yên chuyện, ai dè phát hiện đối phương chẳng chút tiếp nhận.

"Hoang, ngươi chớ có bức người quá đáng, nên biết, đây là thế giới của chúng ta, gây chuyện sẽ không có lợi cho ngươi, cẩn thận chuyện sau này của mình!" Một tên Vương tộc càng vô cùng cứng rắn, nói với giọng uy hiếp như vậy.

"Bản thân ta rất ghét bị người khác chỉ vào mũi uy hiếp, từ khi tới dị vực thì ta đã không có ý định trở về. Nếu ngươi cảm thấy bộ tộc của mình có thể áp bức ta, vậy thì thử một chút xem sao." Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Sau đó, hắn quyết đoán ra tay, không chút chậm trễ, thẳng thắn vô cùng. Hắn đấm ra một quyền ầm vang khiến thiên địa phải run rẩy.

Thiểm điện quyền, mang theo hàng trăm hàng ngàn tia điện dài tới mấy chục dặm, cương mãnh và thô bạo!

Nắm đấm của Thạch Hạo được tia chớp bao quanh, phát ra tiếng nổ đùng đùng đáng sợ, quyền lớn lao ép sụp cả bầu trời, vô số ánh chớp óng ánh đến khiếp người, không cách nào nhìn thẳng được.

Trực tiếp như vậy, bởi vì hắn có linh cảm, sau khi Vương Bất hủ trở về thì hơn phân nửa sẽ có chuyện không tốt xảy đến với hắn.

Vì vậy hắn bất chấp tất cả, dù sao thì thời gian cũng không nhiều, nếu phải chết thì trước đó cũng phải điên cuồng một lần!

Tên Vương tộc đe dọa Thạch Hạo kia sắc mặt trắng bệch. Hắn không nghĩ tới Hoang nói đánh là đánh, không hề chần chừ chút nào, căn bản là không bị uy hiếp.

Tuy hắn đã có phòng bị, các loại tổ thuật cùng xuất hiện nhưng lập tức màn ánh sáng bị xuyên thủng trước rồi sau đó Thiểm điện quyền đánh vào bên trong thân thể.

Phụt!

Một quyền mà thôi, mang theo mảng lớn tia chớp xuyên thủng lồng ngực của hắn, thông suốt từ trước ra sau, cực kỳ bá đạo!

Tiếp đó, thân thể của hắn nổ tung mà chỉ để lại một vùng sương máu, nhưng rất nhanh cũng bị điện quang thiêu cháy thành tro bụi, hình thần đều diệt.

Loại bá đạo này, loại sắc bén tuyệt thế này đã rung động mỗi người thật sâu, khắp nơi yên lặng như tờ, hết sức yên tĩnh.

Sau một lát mới phát ra một trận náo động ầm ĩ, tiếng bàn luận không thôi khiến nơi này ồn ào.

Một tên tinh anh Vương tộc mạnh mẽ cứ thế chết rồi.

Sinh linh kia mới ba mươi mấy tuổi, nắm giữ tiềm lực phi thường kinh người, nhưng ở trước mặt Hoang lại như một người rơm, bị đánh chết dễ dàng.

"Dù gì cũng là Vương tộc đấy, lại dễ dàng... bị Hoang tiêu diệt một cách đơn giản và thô bạo thế ư?"

Trong lòng cả đám người nổi lên luồng hơi lạnh, không phải là không biết Hoang lợi hại, vì dù sao cũng đã được kiến thức trận đấu giữa hắn và Xích Mông Hoằng.

Thế nhưng kết quả trước mắt này vẫn khiến người khác khó có thể tiếp thu, đối mặt với một Vương tộc mạnh mẽ mà Hoang chỉ dùng một quyền đã giải quyết xong trận đấu, quá nhanh và cũng quá bạo lực rồi.

"Cho ngươi lá trà tiên này!" Cuối cùng, có người đã không kiềm được nữa. Dù tự ái có thế nào đi nữa thì cũng không quan trọng bằng mạng sống, tên Hoang này quá độc ác tàn nhẫn rồi.

Kết quả, ba Vương tộc đều đã thỏa hiệp, tổng cộng đưa ra chín chiếc lá tỏa ánh sáng lung linh, từng phiến lá tương đối xán lạn khiến trái tim bọn họ đều đang nhỏ máu.

"Cảm ơn nhé!" Thạch Hạo ôm quyền một cách rất khiêm tốn, rất có lễ phép, đứng đó biểu đạt sự cảm ơn.

Cút sang một bên! Những người kia rất muốn quát lớn ra như thế, nhưng vẫn phải cố nhịn, sắc mặt từng người từng người biến thành màu đen, khó chịu tựa như ăn phải giày thúi vậy.

"Oài, hết cách rồi, chỉ được có năm mươi mấy lá trà tiên thôi, không đủ uống mà." Thạch Hạo nói.

Những người khác muốn chửi thề, năm mươi mấy lá còn chưa đủ uống, ngươi bảo những Vương tộc khác làm sao chịu nổi? Chớ có mà moi móc nữa.

Sau đó, Thạch Hạo nhìn về phía những sinh linh khác. Nơi này thế nhưng có không ít Vương tộc, hoặc nhiều hoặc ít đều có thu hoạch, thậm chí có Vương tộc đã đạt được sáu, bảy lá trà tiên.

Những Vương tộc này lập tức nhìn về phía mấy người Dư Vũ, Mạc Tiên, Ổ Côn, hi vọng nhìn thấy thái độ của bọn họ. Kết quả Đế tộc cũng không hề hé răng, điều này làm cho bọn họ tương đối thất vọng.

Lúc này, Dư Vũ rất muốn ra tay thế nhưng từ sau khi phát hiện Thạch Hạo uống xong trà Ngộ Đạo, thành công tấn cấp lên cảnh giới Trảm Ngã hậu kỳ thì hắn phải nhịn lại rồi.

Bởi vì, hắn còn chưa đi tới bước đó, trên đạo hạnh còn kém một chút, cần phải về bế quan đột phá!

Mấy người khác cũng đều không có ý định ra tay, bởi vì Xích Mông Hoằng vừa thua thảm, bọn họ không muốn lập tức cùng nhảy xuống vũng nước đục. Việc quan trọng nhất hiện giờ chính là uống trà ngộ đạo, nhanh chóng đột phá.

Chờ đến khi bọn hắn đột phá một cửa ải, thực lực tiến thêm một bước thì tất cả liền dễ nói rồi!

Các Vương tộc lớn phải thất vọng rồi, đặc biệt là lúc thấy Hoang nhìn chằm chằm thì bọn họ hãi hùng khiếp vía, cảm giác như bị một con cự thú thời tiền sử đang ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào.

"Không phải sợ, hắn chỉ có một mình mà thôi, chúng ta nhiều người liên thủ lại như vậy lẽ nào còn không áp chế được hắn? Mọi người cùng tiến lên!" Có người âm thầm cổ động.

Thạch Hạo lập tức đáp trả, hắn lấy thân làm hạt giống* nên linh giác nhạy cảm, lại vẫn đang ngó chừng đám người kia nên lập tức phát hiện được ai đang bí mật truyền âm.
(*): Lấy thân làm chủng.

Vèo!

Thạch Hạo để lại chỗ cũ một chuỗi tàn ảnh và lao tới giết.

Ánh sáng rực rỡ bùng phát, cầu vồng óng ánh ngang qua bầu trời, nắm đấm của Thạch Hạo mang theo ánh sáng khủng khiếp, xé rách trời cao, một quyền vút ngang ép người kia nổ tung.

Quá khủng khiếp mà!

Rất nhiều người sợ hãi, bọn họ là Vương tộc đó, sinh linh trẻ tuổi kia rất mạnh mẽ, kết quả cứ thế bị một quyền đánh chết!

Không ít người tan vỡ, biểu thị đồng ý giao ra ba chiếc lá trà Ngộ Đạo.

Rất nhanh, Thạch Hạo lại thu hoạch được mười mấy chiếc lá.

"Trốn!"

"Giết!"

Giờ khắc này xảy ra hỗn loạn, có vài Vương tộc muốn phá vòng vây chạy khỏi nơi này.

Thạch Hạo ra tay, vô cùng quả quyết.

Rất nhanh, hắn đã thu được hơn một trăm hai mươi lá trà, thu hoạch phong phú!

Sau đó, hắn không còn cơ hội nữa, bởi vì, vài ông lão bảo vệ cổ thụ ra tay can thiệp, ngăn cản lại trận hỗn chiến này, không hi vọng xuất hiện thương vong với số lượng lớn.

Khắp nơi lộn xộn, người bị thương xếp lớp, ngay một khắc lúc nãy, tất cả mọi người đều đã kiến thức được sự khủng khiếp của Hoang, quả thật là quét ngang cả đám Vương giả, đánh đâu thắng đó!

"Cảm ơn các vị, ta mời các ngươi ăn thịt Thú Thời Gian, đây chính là thuốc đại bổ. Sau khi nướng cho vàng óng, bóng loáng và bốc mùi thơm phức, hẳn là có thể bù đắp tổn thất của các ngươi."

Thạch Hạo cười ôn hòa, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, cố gắng biểu hiện vẻ hiền lành nói chuyện với mọi người.

Mấy người ý động, thế nhưng cũng rất muốn chửi thề!

Bọn họ thật sự rất muốn ăn, thiên cổ tới nay có ai dám ăn Đế tộc? Mà nơi này... thì có một kẻ tham ăn thật sự đã ăn rồi.

Thế nhưng lúc này bọn họ muốn mắng người, đây là thành ý của ngươi sao, mời ăn Đế tộc trước mặt mọi người, ai dám tiếp thu chứ? Bây giờ ai mà qua đó tất nhiên sẽ vào danh sách đen của mạch Xích vương, sau đó sẽ bị giết chết!

Thật sự là muốn bồi bổ đến đỏ cả mắt mà. Dù cho một đám Vương tộc hận Thạch Hạo thế nhưng lại quả thật không ngừng mơ ước về thứ thịt ngon bổ dưỡng của thú thời gian. Đáng tiếc, chính là không dám biến ước mơ thành hành động!

"Các ngươi khách sáo quá, sao lại khách khí đến thế, thuốc đại bổ đến cỡ này mà không tới hưởng thụ, oài, vậy đừng trách ta không tử tế đấy nhé! Lấy ít lá trà ở chỗ các ngươi, vốn là muốn dùng thịt trả lại, ai ngờ các ngươi lại không thèm, lần này thanh toán xong rồi nhé!" Thạch Hạo nói một cách hùng hồn.

Móa, mọi người muốn nện hắn!

"Uống một bình trà tiên ngộ đạo, hi vọng có thể đột phá lần nữa, ta muốn trở thành tu sĩ cảnh giới Độn Nhất! Thạch Hạo ngồi đó cảm thán.

Còn có một câu hắn không nói ra, chờ sau khi đột phá đến cảnh giới Độn Nhất, hắn chuẩn bị thử giết một hai tên Chí tôn ở dị vực, như vậy hắn thấy đã đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng mười một, 2019 12:10
các đạo huynh cho ta hỏi sau kỉ nguyên thần đạo này thì đông béo còn tạo nên kỉ nguyên nào nữa ko? nếu có thì cho tại hạ xin tên với
ronkute
01 Tháng mười một, 2019 20:24
Mai nhé bạn :dead:
Khuất Hoàng Trung
01 Tháng mười một, 2019 18:23
Bao giờ ra chương mới vậy ad ơi
ronkute
11 Tháng mười, 2019 07:35
Bọn mình không có thời gian ra chương cố định, lúc nào rảnh thì sẽ lên thôi bác. Bác bấm theo dõi, khi nào có chương mới thì App TTV sẽ thông báo :D
xeko78
09 Tháng mười, 2019 18:24
cho hỏi lịch ra chương mới ad ơi??
ronkute
24 Tháng chín, 2019 07:57
Có 2 người dịch, cố gắng lắm ngày 1 chương là đuối lắm rồi đó bác :(((((
ronkute
24 Tháng chín, 2019 07:56
https://www.facebook.com/bachcongtu1092 Có gì nt fb mình, hoặc là đăng lên Group TTV mình sẽ vô hỗ trợ. Nhắn tin trên này, mình ít khi chú ý lắm.
ronkute
24 Tháng chín, 2019 07:55
Chào bác, bác muốn dịch tiếp bộ nào vậy, cứ liên hệ với mình, mình Add vào cho :D
laogiao
23 Tháng chín, 2019 22:51
Ron ơi! Cho tôi hỏi muốn dịch tiếp truyện người khác đang dịch dở thì liên hệ với ai? Tôi là nb mà tìm thông tin trên web ko thấy! Mong được giúp ^^
jerry_jerry
18 Tháng chín, 2019 20:01
dịch chậm quá đọc không sướng!
Hieu Le
08 Tháng chín, 2019 00:00
hợp lý
Hieu Le
07 Tháng chín, 2019 23:58
thế nào mà ta lại khoái bộ già thiên với bộ này mới chết chứ.
anhtuanngoc
03 Tháng chín, 2019 20:00
xin lỗi! Em ấn thích tưởng là đã ấn đề cử rồi
ronkute
02 Tháng chín, 2019 07:06
Đâu thấy nhảy Phiếu Đề Cử bên trên đâu bác :(((
anhtuanngoc
01 Tháng chín, 2019 19:11
đã đề cử cho bác rồi nhé
ronkute
01 Tháng chín, 2019 15:54
Tung đề cử đi nào bà con ơi :v
anhtuanngoc
25 Tháng tám, 2019 17:44
chờ tin vui nơi bác
ronkute
24 Tháng tám, 2019 16:38
Cố gắng làm ít nhất chục chương để cho các bác chơi lễ :((((
Triệu Vô Lại
24 Tháng tám, 2019 16:00
Không hải thịnh hành hay không mà mấy bác này không nhai nổi tiên hiệp cổ điển ấy mà. Giờ mấy bộ cầm đế, băng hoả ma trù... mấy bác cũng có nhai nổi :))) đã vậy thời ấy còn dùng từ khó hiểu nhiều :))
Triệu Vô Lại
24 Tháng tám, 2019 15:57
Truyện hay lắm tks nhóm dịch mha đang hòn từng ngày :))
Nguyễn Hữu Lâm
21 Tháng tám, 2019 14:06
đúng r ron ơi. dịch luôn đấu la đại lục 3 đi. t cũng hậu cần cho
anhtuanngoc
19 Tháng tám, 2019 19:00
Trước có bộ Già Thiên TTV dịch được hơn 200 chương rồi ngưng tiếc quá. Qua bên khác dịch không thống nhất
ronkute
11 Tháng tám, 2019 06:58
Già thiên rồi mới tới Tghm này. Bác nhớ nhầm rồi đó
anhtuanngoc
10 Tháng tám, 2019 19:50
Em tưởng Già Thiên còn trước bộ này chứ! Đọc Già Thiên đâu đến nỗi
ronkute
10 Tháng tám, 2019 17:40
Truyện này ra được 6 7 năm rồi, lúc đó đang thịnh hành thể loại YY, mình ta vô đối, duy ngã độc tôn. Nếu so với hiện tại, thì đã quá k phù hợp. K có đầu óc, k có đấu trí, main là người thông minh và toàn bộ nv phản diện đều xấu xa và não cất tủ lạnh ở nhà cả. Mình cũng k thích bộ này, ngay từ đầu đã k thẩm nổi, từ bộ Già Thiên là bỏ luôn con tác này. Nhưng, bộ này là bộ đầu tay của mình, là bộ đưa mình tới con đường dịch dọt và niềm đam mê học hỏi tiếng Trung. Thành ra, đã tiễn Phật thì phải tiễn tới Tây Thiên. Còn hơn 600c nữa là kết thúc rồi. Rất lâu rồi TTV chưa full bộ truyện dịch hơn ngàn chương nào. Cũng vì thế nên cố gắng làm trọn. Mang con bỏ chợ lại bị con nghiện kêu réo bêu rếu nữa :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK