Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rừng trúc xanh um, linh khí mịt mờ, trên núi đá các loại Cổ Dược cắm rễ trong khe đá, khung cảnh rất an bình, nơi này là chỗ ở của đệ tử nhập môn.

Nhưng mà, sau khi đến đây nhóm thiên tài này lại đều không khỏi cau mày, bởi vì so sánh với linh thổ của bọn họ thì nơi này có vẻ quá mộc mạc rồi, độ nồng nặc của linh khí thấp hơn nhiều.

Đặc biệt là dãy núi đá kia, trọc lốc, bên trên căn bản không có cây tốt sinh trưởng, thiếu hụt khí lành, mà nơi ở của bọn hắn hơn xa nơi này, tốc độ tu hành có thể tăng lên mấy lần.

Thời khắc này, bọn họ đều âm thầm cảnh giác, tuyệt đối không thể bị loại khỏi thiên tài doanh, điều kiện ở bên ngoài quá "Gian khổ" rồi. So sánh trước sau, cũng biết môn phái thật sự quá tốt với đám thiên tài bọn họ.

"Các vị sư đệ, chúng ta tới đây là để luận bàn, mọi người không nên tổn thương hòa khí." Một người trong đội ngũ thiên tài mỉm cười nói, nụ cười của người này giống như ánh mặt trời ôn hòa, làm cho người ta cảm giác thật ấm áp.

Mọi người gật đầu tán thành.

Hắn mặc quần áo màu trắng, vóc người cao gầy, tuổi chừng mười bốn mười lăm tuổi, tuy là nam tử nhưng khí chất xuất chúng, có thể nói phong thần như ngọc, hắn tiếp tục nói: "Tu hành có trước sau, nhưng cũng không phân chia địa vị cao thấp, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, nên giúp đỡ lẫn nhau."

Hắn khiêm tốn như vậy tự nhiên nhận được thiện cảm của mọi người, dù sao người này là một vị thiên tài, hơn nữa cũng là người nổi bật trong đám thiên tài.

"Sư huynh xưng hô như thế nào?" Có đệ tử mới hỏi.

"Bạch y sư huynh thật là đẹp trai!" Ánh mắt của rất nhiều thiếu nữ tỏa sáng, nhìn về phía trước.

"Ta tên Vũ Phong, nhập môn sớm hơn mọi người mấy năm, tất cả mọi người là đồng môn, sau này có gì cần trợ giúp có thể tới tìm ta." Vũ Phong mỉm cười, tóc đen bay múa trong gió, ánh mắt trong suốt, hàm răng rất trắng, khí chất siêu phàm thoát tục.

"Hắn chính là Vũ Phong?" Không ít người kinh ngạc thốt lên.

Trong mấy ngày nay, rất nhiều đệ tử mới đã hiểu rõ nhiều chuyện. Có nhân vật lợi hại nào trong mấy lần chọn đệ tử trước đây bọn họ cũng biết hơn phân nửa.

Vũ Phong tuyệt đối là một cường giả, rất có danh tiếng, tuy mới chỉ quyết đấu cùng người khác mấy lần, nhưng đánh bại đối thủ đều là cường giả trong đám thiên tài. Uy thế rất lớn.

Thiên tài trong những lần tuyển chọn gần đây không có mấy người có thể ép qua hắn. Ngoài ra, hắn còn có một muội muội, tên là Vũ Lâm, kiều diễm như hoa, cực kỳ mỹ lệ, là một vị thiếu nữ thiên tài, nhiều người biết tiếng.

"Bạch y Vũ Phong, phong thái xuất thế. Nếu chiến đấu trong khi trời mưa thì không ai địch nổi. Hắn có thể dẫn sấm sét từ trên chín tầng trời xuống để giết địch. Phù văn màu vàng đầy trời, từng đánh tan mười mấy vị cường giả vây công hắn."

Có người nói ra một ít chiến tích của hắn, tức khắc làm người kính nể.

Nhóc tỳ ở bên nhìn thấy, gật gật đầu, Vũ Phong này là một nhân vật. Sau đó nhíu mày suy nghĩ một chút, đây chính là chỗ dựa của mấy người ức hiếp Thanh Phong?

Bất quá có vẻ một cường giả như hắn sẽ không đặc biệt nhằm vào Thanh Phong, mà chỉ là những người kia tự mình chủ trương, chỉ vì chen đi một vị trí để tiến cử người của mình.

"Các vị sư đệ có ai muốn tới khiêu chiến không?" Vào lúc này một người khác mở miệng, hắn mặc áo xám, chừng mười bốn mười lăm tuổi, tướng mạo phổ thông. Bọn họ đến nơi này chính là vì biểu hiện ra thực lực cường đại, phụng lệnh của trưởng lão, để cho tất cả đệ tử mới nhận ra chỗ chênh lệch.

"Ta đến!"

Một người thiếu niên mở miệng, bước ra ngoài khiêu chiến vị thiên tài áo xám.

"Vù" một tiếng, một mảnh hào quang bay lên, Phù Văn đan dệt, hóa thành một con Thải Cưu, giương cánh bay lượn, nó hí dài vồ về phía vị thiên tài trong sân.

"A, dĩ nhiên là Bảo Thuật!" Mọi người kinh ngạc. Bảo Thuật ít ỏi. Bình thường đệ tử mới nhập môn làm sao hiểu được. Trừ phi là bộ lạc lớn nội tình thâm hậu mới có.

Thiên tài áo xám đứng ở nơi đó không nhúc nhích, một tay nhẹ nhàng vạch một cái, xích quang lấp loé, một bức tường xuất hiện trước người hắn, dày nặng mà ngưng tụ, lại hết sức chói mắt. Đây dĩ nhiên là một bức tường cao lớn bằng lửa, một bức tường do Linh hỏa tạo thành, cháy hừng hực, ngăn cách con đường.

Con Thải Cưu kia gào thét một tiếng, liền hóa thành tro tàn, vỡ ra điểm điểm ánh sáng như mưa, người khiêu chiến kêu rên, lùi ra ngoài, hắn đã thất bại, hơn nữa bại rất triệt để.

Mọi người hoảng sợ, lúc này chỉ mới vừa chiến đấu, người thiếu niên khiêu chiến vận dụng Bảo Thuật bất phàm, lại trong nháy mắt liền thất bại.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kính nể thiếu niên áo xám, nhìn tướng mạo của hắn phổ thông, không nghĩ tới bàn tay chỉ vạch một cái liền xuất hiện một bức tường lửa ngưng tụ mà dày nặng, dễ dàng phá giải một loại Bảo Thuật rất mạnh.

Thiếu niên áo xám không nói lời nào, lui về phía sau, đây chính là thiên tài, một đòn tùy ý, thì có uy thế như vậy, đánh bại một vị đệ tử mới rất cường đại.

Sau đó, trong thiên tài trận doanh lại đi ra một người, thân hình cao lớn, phải có hai mét, thể trạng đặc biệt cường tráng, tóc đen đầy đầu rối tung, có một luồng khí tức hữu hình đập tới.

"Ta nhập môn bốn năm rồi, so với các ngươi sớm rất nhiều, hơn nữa năm nay đã mười tám tuổi, nếu như ra tay có chút không công bằng, không bằng các ngươi tới đánh ta đi, ta không đánh trả." Lúc hắn nói chuyện trung khí mười phần, như một cái chuông lớn ầm vang, chấn động hai tai mọi người vang lên ong ong.

"Còn có thể như vậy?" Nhất thời có không ít người nóng lòng muốn thử.

Cuối cùng, một người thiếu niên đi ra, quát to một tiếng, giữa bàn tay Phù Văn đan dệt, hoá thành một cây trường mâu, hoàn toàn là ngưng tụ bằng Phù Văn, toả ra khí tức khiếp người, thật là khủng bố.

Trong lòng mọi người cảm thấy rùng mình, chính là người của thiên tài trận doanh cũng cả kinh, trong đám đệ tử bình thường này lại có người cường đại như thế, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, chỉ sợ sẽ không yếu hơn một số người bọn họ.

"Mở!"

Thiếu niên này hét lớn, quang mâu đâm ra như tia chớp, tất cả sức mạnh đều tập trung ở một điểm, tiếng kim loại rung leng keng vang vọng, cực kỳ đáng sợ, cây mâu đâm về phía người thiên tài có thể hình cao to cường tráng kia.

Trong lòng tất cả mọi người đều run lên, nếu như một mâu này đâm về bản thân mình, mình dám mạnh mẽ chống đỡ sao? Chính là một ít thiên tài đều cảm thấy bồn chồn, có chút kiêng kỵ.

Nhưng mà, người thiên tài cao to kia đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chỉ là trên người hiện lên một tầng kim quang, hóa thành từng vòng xoáy nhỏ màu vàng xoay tròn trên người, Phù Văn vô tận, thật là quỷ dị.

Khi lưỡi mâu kia đâm tới gần người hắn, những vòng xoáy màu vàng óng này chuyển động càng ngày càng kịch liệt, tiếng răng rắc truyền đến, lưỡi mâu dĩ nhiên trực tiếp bị xoắn nát, hóa thành mưa ánh sáng.

Mọi người hít một hơi khí lạnh, đây là loại công pháp hộ thể gì, thật là bá đạo và mạnh mẽ, làm người thán phục.

Không nghi ngờ chút nào, người khiêu chiến thất bại.

"Sư huynh đây là công pháp gì?" Đôi mắt to của nhóc tỳ phát sáng, trốn ở trong đám người kêu lên.

"Đây là Kim Tuyền Ba Văn Công, thoát thai từ Phù Văn hộ thể của Kim Sí Đại Bằng." Vị thiên tài cao to trả lời.

"Thật là lợi hại, chúng ta có thể học sao?" Rất nhiều đệ tử mới đều lộ ra lộ ra vẻ ước ao.

"Nếu các ngươi có cơ hội tiến vào Tàng Kinh các. Nơi đó có rất nhiều Cốt Thư cho các ngươi lựa chọn, công pháp này ta học được từ trên một mảnh xương màu vàng dính đầy tro tàn ở trong một góc hẻo lánh của Tàng Kinh các, đáng tiếc chỉ tìm được một quyển." Hắn cũng không giấu diếm.

Công pháp này mặc dù không bằng Phù Văn hộ thể của Kim Sí Đại Bằng nhất mạch. Nhưng cũng cực kỳ kinh người, nếu có thể tìm thấy phần tiếp theo trong Tàng Kinh các, nhất định vô cùng khủng bố.

"Nếu như có cơ hội, nhất định phải nghĩ biện pháp cho Bóng Lông tiến vào Tàng Kinh các!" Hai mắt nhóc tỳ phát sáng. Răng nanh nhỏ óng ánh lóe sáng, cười vô cùng vui vẻ.

Mọi người đều chờ mong, từ Thượng Cổ đến nay Tàng Kinh các đã thu nhận không biết bao nhiêu Cốt Thư, khẳng định có vô tận diệu pháp, làm người ngóng trông.

Thế nhưng các đệ tử mới đều biết, muốn tiến vào rất khó, cũng không biết phải đáp ứng điều kiện như thế nào mới có cơ hội, tất cả mọi người cũng bắt đầu ước mơ. Hi vọng ngày đó đến sớm một chút.

Sau đó, đệ tử thiên tài thỉnh thoảng ra trận. Liên tiếp hơn mười vị đệ tử mới khiêu chiến, nhưng không hề bất ngờ, tất cả đều thất bại. Hoàn toàn không phải là đối thủ.

Liền ngay cả Tiêu Thiên người thiếu niên mặc áo bào màu bạc cũng ra sân, hắn mới lên cấp đệ tử thiên tài. Kết quả cũng là cường thế, chỉ một chiêu mà thôi, ánh bạc hóa thành mưa cuốn bay một vị nữ đệ tử.

"Thật mạnh!" Rất nhiều người kinh ngạc thốt lên.

Tiêu Thiên nghe vậy, gật đầu đáp lại rất hữu hảo.

"Quả nhiên là tài hoa xuất chúng a!" Có người thán phục, lớn tiếng tán thưởng.

Tức thì thiếu niên áo bạc cứng đờ, sau đó trên trán nổi lên gân xanh, hắn cố nhịn xuống kích động, chậm rãi rút lui.

Nhóc tỳ cười khà khà không ngừng.

Mọi người thán phục, cuối cùng đã rõ ràng sự chênh lệch giữa họ và người của thiên tài doanh, đường bọn họ phải đi còn rất dài.

Đây không phải kết quả bọn họ muốn, nhưng hai bên chênh lệch quá xa, mặc dù bọn họ là các thiếu niên kiệt xuất được tuyển ra từ các bộ tộc lớn, nhưng ở Bổ Thiên các thật sự không coi vào đâu.

"Như vậy đi, một vị đệ tử yếu nhất của thiên tài doanh sẽ nhận khiêu chiến của mọi người." Một vị thiếu niên mở miệng, hắn chừng mười một mười hai tuổi, mặc một bộ quần áo màu lam, lông mày rậm mắt to, khí tức ép người, vừa nhìn chính là cường giả.

Hắn mỉm cười, vẫy tay gọi một người trong thiên tài doanh.

Nhóc tỳ nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh, phát ra ánh sáng đáng sợ.

"Chu sư huynh, ta bị thương nên tay không nhúc nhích được." Thanh Phong run lên, nó rất suy yếu, trên người nó có không ít máu ứ đọng cùng với ám thương.

Chu Vũ Hào cười nói: "Sư đệ đừng khiêm tốn như thế, cùng mọi người luận bàn mới có thể có tiến bộ."

Thân thể của hắn rất rắn chắc, da thịt màu cổ đồng, trong mắt có Phù Văn lấp loé, nụ cười làm cho người ta cảm thấy rất ôn hoà, thế nhưng sau khi đi tới hắn một phát bắt được cánh tay của Thanh Phong, dùng sức giống như kìm sắt, làm cho Thanh Phong cảm giác xương cốt đều phải nứt ra rồi.

"Đến đây đi, sư đệ, không nên ngại ngùng như thế, trong thiên tài doanh cũng không thể chỉ biết vùi đầu khổ tu, cần giao lưu tiếp xúc cùng người khác nhiều hơn mới tốt." Chu Vũ Hào cười nói, xem ra như một vị sư huynh tốt, chỉ điểm giúp sư đệ, khiến người không cách nào bắt bẻ.

Chỉ có Thanh Phong run sợ, xương cánh tay của nó đều sắp đứt đoạn, nó không muốn đi nghênh chiến, bởi vì thương thế thật sự không nhẹ, chính là bị người trước mắt này cùng hai tên thiên tài khác đánh.

"Được rồi, đừng làm khó Thanh Phong, nếu đệ ấy không khỏe thì không nên xuất chiến." Có người trong thiên tài doanh cau mày nói.

Bạch y Vũ Phong gật gật đầu, nói: "Được rồi."

Nếu Thanh Phong bị đệ tử bình thường đánh bại, bọn hắn cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Nghe vậy Chu Vũ Hào nở nụ cười, nói: "Đã như vậy, thiên tài doanh chúng ta liền tự mình diễn võ, giảng giải cho mọi người một ít cách dùng xảo diệu của Phù Văn."

"Được!" Nghe thế đệ tử mới nhất thời vui sướng.

"Thanh Phong sư đệ, chúng ta cùng phối hợp biểu thị một ít diệu dụng của Phù Văn cho các vị sư đệ sư muội cùng xem." Chu Vũ Hào chân thành mời.

Trong mắt Thanh Phong xuất hiện một tia sợ hãi, nó lui về phía sau.

"Không có chuyện gì, không nên thẹn thùng, chúng ta chỉ là diễn võ mà thôi, cũng không phải quyết chiến sinh tử." Chu Vũ Hào tiến lên, dĩ nhiên ra tay.

Thanh Phong đành phải cắn răng, không thể không chiến, nếu không sẽ càng bị thương nặng.

"Các vị sư đệ nhìn kỹ, đây là diệu dụng của Ngư Long Phù Văn, chỉ cần vung một cái như vậy, liền có thể phát huy ra lực lượng thần bí to lớn nhất, bắn bay đối thủ."

Chu Vũ Hào tỏ ra rất chăm chú, tay phải vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, giống như một con Ngư Long vẫy đuôi, nháy mắt bắn ra Phù Văn vô tận, đánh về phía Thanh Phong.

Tuy rằng Thanh Phong tận lực tránh né, nhưng trình độ Phù Văn của đối phương cao hơn nó quá nhiều, bàn tay vạch một cái. Một con Ngư Long phát sáng đánh nó bay ra ngoài.

"Ầm"

Thanh Phong bay ra ngã mạnh trên mặt đất. Xương ngực nó dán xuống mặt đất lạnh như băng, cảm giác mình giống như là muốn nứt ra, ngũ tạng lục phủ đau nhức, hơn nửa ngày đều không thể ngồi dậy. Nó biết mình bị thương rất nghiêm trọng, cảm thấy muốn ho ra máu nhưng lại không ho ra được.

Hiển nhiên, đối phương sử dụng ám kình rất tốt, khiến cho không ai nhìn ra điều gì.

Thời gian thật dài, Thanh Phong đều khó đứng lên, cảm thấy ngũ tạng giống như bể nát, vô cùng đau nhức.

"Thanh Phong sư đệ không sao chứ?" Chu Vũ Hào kinh ngạc nói, sau đó nhanh chóng chạy tới. Nâng nó dậy, lắc đầu nói: "Sư đệ, không phải sư huynh nói ngươi nhưng mà thân thể ngươi quá yếu rồi, muốn ở lại thiên tài doanh thì phải cố gắng nhiều hơn."

Hắn làm ra vẻ sư huynh tốt, khiến người bên ngoài sinh ra hảo cảm.

Thanh Phong rốt cục có thể đứng dậy. Trong mắt có lửa giận, thế nhưng không thể phát tác, chỉ biết siết chặc nắm đấm đến nỗi năm ngón tay đều trắng bệch ra.

"Đến, sư huynh giúp ngươi khơi thông huyết mạch, sau đó chúng ta lại biểu diễn một loại Phù Văn khác cho các vị sự đệ." Chu Vũ Hào nói.

Hắn nắm lấy cánh tay Thanh Phong, đột nhiên vận lực, trong phút chốc chấn động Thanh Phong khí huyết cuồn cuộn, cực kỳ khó chịu, nó lại bị thương một lần nữa.

"Được rồi, chúng ta trở lại biểu thị một loại Phù Văn khác." Chu Vũ Hào mỉm cười.

"Oanh"

Thanh Phong lại bay lên một lần nữa, rơi vào một mảnh rừng trúc, nó cảm giác mình bị thương càng nặng, khó mà nhúc nhích.

"Ai, sư đệ ngươi như vậy là không được, phải cố gắng rồi, nếu không rất khó ở lại thiên tài doanh, khi tu hành có gì không hiểu có thể tìm ta." Chu Vũ Hào lắc đầu, kéo nó lên.

Xa xa, trong mắt nhóc tỳ lóe ra thần mang, nghiến răng ken két, nó nhìn ra khi Chu Vũ Hào kéo người đã vận dụng bí lực làm Thanh Phong bị thương lần thứ hai, quả thực là tàn nhẫn và đê tiện.

"Được rồi, liền tới đây thôi," Có người trong thiên tài doanh không nhìn nổi rồi, lên tiếng như vậy.

"Các vị sư đệ, có gì không hiểu có thể hỏi chúng ta." Một vị thiên tài nói.

"Được!"

Lập tức hơn ba ngàn tên đệ tử mới xông về phía trước, hỏi các loại vấn đề.

Có nhiều người vây quanh Bạch y Vũ Phong nhất, là một nhóm thiếu nữ, líu ra líu ríu thỉnh giáo hắn vấn đề.

Chỗ những người khác cũng là lít nha lít nhít, rất nhiều thiên tài đều bị bao vây, kể cả thiếu niên Tiêu Thiên.

Hơn ba ngàn tên đệ tử hỏi đủ loại vấn đề, có thỉnh giáo tu hành, cũng có hỏi một ít bí ẩn bên trong Bổ Thiên các.

"Nghe đồn, Thạch Nghị cũng tới, con gái nhỏ của Nhân Hoàng cũng tới, tổng cộng có mười mấy tên kỳ tài đặc biệt tiến vào Bổ Thiên các, tại sao bọn họ không có xuất hiện?"

"Đám người kia thân phận đặc biệt, thậm chí còn có dòng dõi của Thái Cổ di chủng, người bình thường rất khó gặp, được một nhóm lão quái vật đưa đi rồi."

Nơi này rất náo nhiệt, tất cả các thiên tài đều kiên nhẫn giải đáp.

Sau nửa canh giờ, xa xa một hồi đại loạn, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, không biết xảy ra chuyện gì. Mọi người xoay người nhìn tới. Chỉ thấy mấy trăm tên đệ tử mới giống như đánh máu gà, đặc biệt phấn khởi đuổi giết một người.

"Chuyện gì xảy ra?" Một đám thiên tài vô cùng kinh ngạc.

Chỉ một lúc mà người tham gia càng nhiều, tiếng kêu càng thê thảm.

"Đây không phải thanh âm của Vũ Hào sao?" Có người của thiên tài doanh giật mình nói.

"Mau đuổi theo, đừng cho hắn chạy mất, để hắn nói ra tung tích của nhóc siêu quậy!" Một đám người kích động.

Chỉ thấy Chu Vũ Hào tóc tai bù xù, hàm răng tung toé, bị người đánh bay lên trời, sau khi rơi xuống cũng không dám dừng lại mà tiếp tục chạy.

Đáng tiếc, hắn bị biển người bao phủ.

"Chuyện gì thế này?" Người của thiên tài doanh đờ ra.

"Đuổi a, để hắn nói ra tung tích của nhóc siêu quậy!" Nhóc tỳ lẫn trong đám người, gọi đánh gọi giết.

"Đó là Chu Vũ Hào, làm sao lại có quan hệ với Hư Thần giới nhóc siêu quậy?!" Người của thiên tài doanh có cảm giác tinh thần thác loạn.

Chu Vũ Hào tức đến phun máu, rõ ràng chỉ là đùa giỡn cùng người bên cạnh, nói chính mình biết tung tích của nhóc tỳ, kết quả trực tiếp bị một thằng nhóc con một quyền oanh ở trên mặt, đánh cho nở hoa đầy mặt, máu phun ra năm bước, còn nói xấu hắn là đồng bọn của nhóc siêu quậy.

Tiếp theo, hắn còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo của thằng nhóc kia, nó đã hô to một tiếng, một đám người đánh tới, giống như đánh máu gà, đè hắn ra hành hung, hàm răng đều bay ra.

"Ta thật xui tám đời, mẹ nó chứ chỉ là chuyện cười, thằng nhóc kia làm sao lại cho là thật?! Nắm bắt cơ hội quá độc ác!" Chu Vũ Hào phát điên.

Trưởng lão của Bổ Thiên các đã nói, chỉ cần phát hiện tung tích, manh mối về nhóc tỳ, phải báo lên môn phái, là có thể thăng cấp thành đệ tử nòng cốt.

Khen thưởng mặc dù kinh người, nhưng các ngươi cũng phải tìm chứng cớ trước a, ta thật sự không biết thằng nhóc đó ở nơi nào, Chu Vũ Hào hộc máu, chạy trối chết.

Nhiều người giống như đánh máu gà như vậy xông lên, dù là thiên tài thì cũng chết a.

Chủ yếu nhất là mới đầu có một thằng nhóc đánh hắn nở hoa đầy mặt, sau đó lại dẫn một đám người đuổi hắn, khiến cho mọi người mù quáng theo hiệu ứng, dẫn đến mấy trăm người gia nhập vào.

"Làm sao mồm ta lại tiện như vậy!" Chu Vũ Hào trốn mất dép, trong lòng không nhịn được kêu rên, thế nhưng cảm thấy thằng nhóc kia càng tiện, làm sao có thể như vậy? Bắt được một cơ hội như thế, cũng quá thất đức, con mẹ nó là chuyện gì a!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Bất hủ phàm nhân
14 Tháng tư, 2020 10:52
truyện đầu tiên làm tui khóc ( cũng đc 4 5 năm rồi :* )
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:16
“ Cường ép “ là dùng sức mạnh ép 1 vật hay một người khác. Còn “ Cưỡng ép “ là cưỡng ép ng khác làm theo ý của mình, điều mà ng đó ko muốn.
anhtuanngoc
10 Tháng tư, 2020 10:25
Dịch giả cho em hỏi: cường ép hay cưỡng ép? Từ nào mới đúng ạ?
ronkute
08 Tháng tư, 2020 11:26
Tầm năm sau là full rồi :))))
Đông Phương
06 Tháng tư, 2020 20:37
Ron ơi ráng dịch hết bộ này đi huhu, hóng quá luôn
anhtuanngoc
04 Tháng tư, 2020 19:51
Tiên cổ, Loạn cổ, thời đại thần thoại, Thái cổ, Hoang cổ
anhtuanngoc
03 Tháng tư, 2020 22:02
@Lê Quốc Khánh: Theo em biết Thái Cổ trước Hoang Cổ mà bác. Thời Thái Cổ có Thái Cổ Hoàng về sau tới thời Hoang Cổ mới có Đại đế Nhân tộc
Hieu Le
30 Tháng ba, 2020 02:00
thứ tự phải là: đế lạc - tiên cổ - loạn cổ - hoang cổ - thần thoại - thái cổ nhé
Phong Thenight
26 Tháng ba, 2020 16:22
end chưa.
Hieu Le
24 Tháng ba, 2020 19:08
dịch nhanh jk ad
Cong Toan Nguyen
20 Tháng ba, 2020 19:52
Truyện nhiều chỗ xàm ko chịu đc Lúc nào cũng hạn chế tu vi rồi thì lúc đánh với quái thì như thần về đập với mấy tên cùng cấp thì chả ra gì
Trịnh Thanh Hùng
13 Tháng ba, 2020 12:36
Thần thoại. Tiên cổ. Hoang cổ. Thái cổ.. còn diệp thì lúc đầu tác giả dịch là thánh thể thái cổ. Mấy chương giữa thì tác giả có ghi chú diệp là thánh thể hoang cổ mới đúng rồi mấy chương sau thì ghi là thánh thể hoang cổ. Rồi mấy trăm chương cuối lại ghi là thánh thể thái cổ. Nên ko biết diệp là thuộc thái cổ hay hoang. Nhưng cá nhân m thì vẫn thích là thái cổ hơn
anhtuanngoc
12 Tháng ba, 2020 21:07
Xin được hỏi các bác về các thời kỳ trong TGHM và GT: Tiên cổ, Hoang cổ, Thái cổ, thời đại thần thoại thứ tự trước sau thế nào? Và trong bộ Già Thiên thì Thế gia Thái cổ hay Thế gia Hoang cổ, Diệp Phàm là Thánh thể Thái cổ hay Thánh thể Hoang cổ?
anhtuanngoc
12 Tháng ba, 2020 20:11
khoảng 500 chương nữa là hết thôi
ntthuyhang
07 Tháng ba, 2020 15:11
lâu quá
ronkute
04 Tháng ba, 2020 13:14
Mấy nay bận quá bác ơi :((((
Trịnh Thanh Hùng
04 Tháng ba, 2020 13:01
Lâu quá ron ơi :(
ronkute
17 Tháng hai, 2020 13:03
蚕 Cán - HV: Tàm - Việt: Tằm
anhtuanngoc
14 Tháng hai, 2020 08:15
Dịch giả cho em hỏi: con tằm tiếng hán là tằm hay tàm ạ
pitel
10 Tháng hai, 2020 22:52
cái bộ Trường Sinh Giới tangthuvien k dịch nốt nhỉ, còn hơn 200c là end mà k có, hix hix
Hieu Le
04 Tháng hai, 2020 14:00
thắng tất nhưng sau này cũng còn gì đâu, duy ngã độc tôn mà không còn ai bên cạnh cả, cha mẹ vợ con thân thích chết gần hết
Hieu Le
24 Tháng một, 2020 20:28
đã đọc lại truyện lần thứ n vậy thấy nghiền
Hà Tiến Dũng
23 Tháng một, 2020 21:47
Hay quá
ronkute
18 Tháng một, 2020 16:03
Đề cử nhiệt tình vào nhen bác :)
chuoihuu
18 Tháng một, 2020 13:53
Cám ơn team dịch!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK