Vách đỉnh phát sáng, từng bức hình khắc hiện lên. Núi non nguy nga, nhật nguyệt chuyển động. Tiên dân Thượng Cổ tế thiên, thanh âm to lớn, thần thánh mà trang nghiêm.
Giống như quay trở lại thời Thượng Cổ, nghe được tiếng ngâm xướng của các vị thần.
Ở trên đỉnh lớn, các loại Thái Cổ Hung Thú như Ly Long, Tỳ Hưu đều rất sống động. Chúng tỏa một loại hơi thở mãnh liệt, muốn xông ra xuyên qua vách đỉnh, khiến người ta rung động linh hồn.
Điều này thật sự kinh người. Cái đỉnh này giống như có linh tính.
"Đây là... Chí bảo đó!" Giọng của lão tộc trưởng run run. Đỉnh thuốc tổ truyền không ngờ lại phi phàm như vậy.
Trong vách trong của đỉnh có chất dịch óng ánh xuất hiện, giống như những giọt cam lộ. Mặc dù rất ít nhưng lại tỏa ra mùi thơm ngát khiến người ta thoải mái toàn thân, lỗ chân lông giãn hết cả ra.
Lấy máu vàng của Chu Yếm làm chủ dược nên hiệu quả vô cùng kinh người. Không ngờ lại khiến đỉnh cổ tổ truyền sống lại, phát ra loại dị tượng này. Cả đám người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Lão tộc trưởng đã từng nghe được một vài bí mật và truyền thuyết, ông ấy nói: "Cái đỉnh này quý không thể nói bằng lời. Nó từng đun qua bảo dược hiếm có. Qua năm này tháng nọ, vách đỉnh không ngừng hấp thu dược tính, tan ra ở trong đó. Mà hôm nay máu của Chu Yếm nhỏ vào đã làm cho nó cộng minh.
Trong đỉnh sục sôi. Nước thuốc màu vàng nhạt vô cùng thơm nồng, hơn nữa còn có tiếng cúng bái và tiếng ngâm xướng của chư thần. Giống như có một lô thần dược rất thần bí sắp ra lò.
"Tốt, tốt, tốt!" Các tộc lão đều đang run rẩy. Họ đưa ra bàn tay sần sùi muốn vuốt ve cái đỉnh này. Không ngờ nó lại thần kỳ như vậy.
Những giọt cam lộ ở trên vách đỉnh rơi xuống, hòa tan vào trong nước thuốc đang sục sôi làm cho mùi thơm càng thêm nồng nàn. Tộc nhân đều trợn to mắt mà nhìn kỹ.
"Đây là 'dược căn'. Bây giờ nó đang làm ấm lô thuốc này đấy!"
Trong quá khứ, cái đỉnh này từng nấu rất nhiều bảo dược, được tẩm bổ nhiều nên rất nhiều dược tính đã thấm vào trong đỉnh. Hiện tại những tinh thể lỏng ở trên vách đỉnh là 'dược căn' tích lũy ngày này qua ngày khác. Nó có thể tăng phẩm chất của thuốc đang nấu ở trong đỉnh.
Đỉnh có thể xuất hiện 'dược căn' nhất định là của quý vô giá. Lấy bảo vật nào trao đổi cũng không được. Tới bước này thì nó đã thông linh rồi, có thể tự chủ rút lấy thần tinh trong thiên địa vào trong vách đỉnh. Dược căn này chính là thứ kết hợp giữa dược tính được tích lũy với thần tinh trong thiên địa, diệu dụng vô cùng.
Quả nhiên, sau khi dược căn rơi xuống, chất lỏng màu vàng càm thêm thơm nồng, làm cho đỉnh thuốc này óng ánh. Ngửi một cái liền cảm thấy thoải mái tinh thần, cả người dễ chịu.
"Đây đã coi là một lô thuốc quý rồi!" Thạch Lâm Hổ thán phục. Hắn gần như không dám tin một thôn làng lại có thể luyện ra loại thuốc này.
Bọn trẻ không tự chủ mà nhỏ dãi, nước thuốc quá thơm. Chúng hận không thể lập tức uống một ngụm. Hiện tại cảm giác đầu lưỡi cũng sắp tan chảy trong nước bọt rồi.
"Chi chi..."
Bóng lông cũng không yên tĩnh. Nó nhảy lên nhảy xuống, suýt nữa rơi vào trong đỉnh. Nhóc tỳ vội vàng tóm lấy nó.
"Chúng ta mặc dù chỉ là một thôn làng, không có máu của Thái Cổ Di Chủng, bảo cốt hay các loại linh dược hiếm có khác. Nhưng dựa vào cái đỉnh này với máu vàng của Chu Yếm thì thuốc chúng ta nấu ra cũng không kém." Thạch Phi Giao nắm chặt tay. Hắn rất kích động.
Nhóc tỳ không hề giấu diếm gì thôn nhân. Nó sớm đã kể ra xuất thân của mình khiến mọi người thổn thức, ai cũng cổ vủ nó, hi vọng nó nhanh chóng quật khởi tại Đại Hoang.
Thạch Nghị - Thượng Cổ Thánh Nhân lại càng đoạt được Chí Tôn Cốt. Nó nhất định sẽ vượt xa những thiên tài bình thường. Thân sinh ra ở cổ quốc, nó được toàn tộc bồi dưỡng nên tất nhiên sẽ vô cùng khủng bố.
Đến thôn nhân biết nhóc tỳ có một đối thủ thiên túng kỳ tài như vậy cũng đều cảm thấy bất an. Họ tự nhiên hi vọng nhóc tỳ nhanh chóng trở nên xuất chúng.
"Thằng oắt Thạch Nghị đó thân là người nhà Vương Hầu, có thể sử dụng tài nguyên vô hạn. Nó sẽ không thiếu máu của Thái Cổ Di Chủng hoặc linh dược hiếm có. Trưởng thành trong điều kiện như vậy quả thật làm người khác sợ hãi."
Hiện tại nó đã hơn chín tuổi, sắp mười tuổi rồi. Không cần nghĩ cũng biết nó nhất định sẽ giống như một vầng Thần Dương óng ánh treo ở trên bầu trời cổ quốc. Hào quang chói mắt, vạn chúng chú mục.
Thạch Lâm Hổ hừ một tiếng, nói: "Thạch Thôn chúng ta cũng không kém. Có cái đỉnh này ở đây, bảo dược chúng ta luyện ra cũng chẳng hề kém cạnh. Nhất định có thể chống lại."
"Không sai. Cái cổ quốc huy hoàng đó bắt nguồn từ Thạch Thôn. Bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Xem xem là thiên tài của chi đó lợi hại hay là người của tổ địa mạnh hơn." Mấy vị tộc lão giống như trẻ con, không chịu thua. Họ bảo thôn nhân đi lục tung khắp nơi để tìm ra tất cả các đồ cổ tổ truyền. Xem xem có thể tìm ra một vài thứ bất phàm hay không.
"Ầm" một tiếng. Đỉnh thuốc chấn động, phun ra một loạt ánh sáng. Máu của Chu Yếm nhuộm cả cái đỉnh thành màu vàng, nước thuốc sôi sùng sục.
Địa phương này bốc khói mù, ráng màu lưu chuyển. Thoạt nhìn chói lọi mà mỹ lệ, mùi thơm thấm vào ruột gan khiến người ta giống như sắp vũ hóa phi thăng.
"Thật là thơm!" Mọi người đều nuốt nước bọt ừng ực. Bọn trẻ lại càng không ngưng hít hít mũi.
Vách đỉnh xán lạn, tiếng cúng bái của tiên dân một lần nữa được truyền ra. Âm thanh to lớn. Thái Cổ Hung Cầm Mãnh Thú mạnh mẽ, chư thần mơ hồ. Tất cả đều tuôn ra hào quang, thần bí khó lường.
Đỉnh thuốc run lên một cái, lửa ở phía dưới liền tự động tắt đi. Nước thuốc màu vàng nhạt đã nấu xong.
"Chi chi..." Nhóc tỳ còn chưa động thì Chu Yếm đã nhịn không được rồi. Nó chuẩn bị thưởng thức 'trước'.
"Bóng lông. Đây là thuốc dùng máu của mày làm chủ dược để luyện ra. Lẽ nào mày định tự mình uống máu mình hay sao?" Nhị Mãnh hỏi.
Việc này khiến bóng lông khó xử. Nó vò đầu gãi tai, nhưng lại không chống lại được sự mê hoặc của mùi thuốc. Nó trực tiếp giựt một cái bát sứ từ trong tay thôn nhân rồi múc thuốc lên tu ừng ực.
"Máu của mình mà cũng uống?"
"Chi chi..." Bóng lông kêu mãi không ngừng. Ý của nó là việc này chả có gì ghê ghớm, ta vừa ý là được.
Sau khi nhóc tỳ uống xong một bát thuốc liền lập tức cảm giác giống như có một ngọn lửa vọt lên ở trong người. Cả người nó tỏa sáng, tiếp sau đó mồ hôi đầm đìa. Chỉ trong nháy mắt nhóc tỳ đã giống như mới được vớt ra từ trong nước, người bốc khói sương, ánh sáng tỏa ra bốn phía. Da dẻ nó óng ánh trong sáng, khung xương đang kêu răng rắc.
Sức thuốc quả thật là quá lớn, lập tức làm cho nó có cảm giác rõ ràng. Tứ chi bách hải giống như đang bị tôi luyện. Máu bầm toàn thân đều tan đi. Vết thương chỗ xanh chỗ tím cũng nhanh chóng mờ đi. Xương cốt trong cơ thể cũng trở nên sáng óng ánh.
Từng luồng ánh sáng phát ra, hóa thành sương ánh sáng bao phủ lấy nhóc tỳ, rất lâu sau mới tan đi.
"Thế nào rồi?" Cả đám tộc nhân mở to mắt nhìn.
"Hiệu quả rất tốt." Nhóc tỳ nói.
Tộc trưởng lại múc thêm một bát đưa cho nhóc tỳ để nó uống. Lúc còn nhỏ rèn luyện khí lực, nhất định phải chăm sóc tốt cơ thể. Nếu không sẽ để lại mầm họa, tương lai xảy ra phiền phức lớn.
Hiển nhiên, một đỉnh thuốc như thế này thì một mình nhóc tỳ cũng không thể uống hết. Bọn trẻ đều được chia bằng cái bát chúng đang cầm, nhanh chóng đổ vào mồm. Chỉ là cơ thể của bọn nó so với nhóc tỳ thì chênh lệch quá lớn. Vừa mới uống một ngụm lớn đã phun ánh sáng ra bằng đường mũi, giống như phát hỏa vậy.
"Grao..."
Bọn trẻ này vừa chạy vừa nhảy, cùng nhau xông về phía hồ rồi nhảy tòm tõm xuống nước. Nếu không làm vậy thì cơ thể bọn nó giống như bị thiêu đốt vậy.
Một đêm này, bọn nó đều không thể yên lòng. Chỉ uống một bát mà đã phải ngâm ở trong hồ đến sáng sớm rồi.
Một đỉnh thuốc bị nấu thành nước đặc, hơn nữa đã chui vào trong bụng của nhóc tỳ. Chỗ còn lại bị bọn trẻ và người lớn chia nhau. Đương nhiên cũng không thiếu phần ba con chim non. Ai ai cũng đang tỏa sáng khắp người, vô cùng nóng nực. Đây là một đêm không ngủ.
Nhóc tỳ trái lại lại ngủ rất ngon. Tạng phủ của nó trong suốt, khung xương trắng tinh, giống như đã được cọ rửa một lần. Sáng sớm tỉnh dậy nó phát hiện cả người đều nhớp nháp, đó đều là tiết ra từ trong nguời của nó.
Nó cầm lấy một bộ quần áo sạch, đặt ở bên hồ rồi nhảy tòm xuống dưới, lập tức làm giật mình cả đám trẻ con mắt đang đỏ như mắt thỏ.
"Bọn cậu dậy sớm thế." Nhóc tỳ nói.
"Hu hu... Đã ngủ quái đâu mà dậy sớm." Bọn trẻ bi thảm nói. Nhưng bọn nó cũng không có mệt mỏi, trái lại còn tràn đầy tinh lực, nếu không đã không ngâm ở chỗ này.
"A. Vậy thì các cậu cứ tiếp tục đi nhé. Mình đi luyện tập đây." Một ngày mới bắt đầu, nhóc tỳ ăn xong bữa sáng liền chạy về phía vùng thác nước đá kia.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhóc tỳ hôm nào cũng đi sớm về muộn.
Thác nước như ngân hà, đinh tai nhức óc, chảy xuống từ trên núi đá. Nhóc tỳ chống lại thác nước trắng xóa, gian nan trèo lên phía trên.
"Ầm!"
Lúc đá nặng mấy trăm cân rơi xuống, Thạch Hạo không còn né tránh nữa mà để mặc cho đá đập vào người mình. Nó tóm lấy gờ đá và trèo lên. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi mà nó đã luyện thành một cơ thể mình đồng da sắt.
"Ầm!"
Đột nhiên, ở phía trên có một tảng đá nặng mấy nghìn cân lăn xuống. Mặc dù nó không phải rơi từ điểm cao nhất xuống nhưng theo thác nước như vậy chảy xuống cũng có thể thanh thế kinh người. Rõ ràng chỉ nặng mấy nghìn cân nhưng nếu bị đập trúng thì ít nhất cũng phải có sức mạnh mấy vạn cân.
Nhóc tỳ bị thác nước màu trắng bao phủ. Ở trên vách đá chỉ còn xót lại một điểm trắng nhô ra, nhưng nó linh giác cực nhạy nên đã cảm giác được nguy cơ. Nhưng lần này nó không có né tránh mà dựa vào cơ thể mình để chọi cứng.
"Bịch" một tiếng, đá lớn rơi xuống và đập lên trên lưng nó, phát ra một tiếng vang nặng nề. Một mảnh sóng nước mênh mông tận trời.
Nhóc tỳ không có sử dụng Cốt Văn, nhưng cơ thể lại có ánh sáng óng ánh, phát ra một mảnh hào quang mơ hồ. Nó đã thành công lấy cơ thể của mình để chống đỡ lại tảng đá.
Thân thể nó rung mạnh, bảo quang mông lung tan đi. Mặc dù lưng nó rất đau nhưng cũng chưa bị thương tới gân cốt. Nó làm được như vậy quả thật là kinh người.
Đây chính là thành quả của mấy tháng này. Ngày ngày khổ luyện để mài giũa cơ thể. Không cần dùng Cốt Văn mà cơ thể đã tử phát ra một tầng bảo quang. Đây là sức mạnh thuần huyết khí, tự động hộ thân.
"Đây mới là chân nghĩa của Bàn Huyết Cảnh mà Liễu Thần nói sao?" Nhóc tỳ lẩm bẩm.
Lời cây liễu nói có tên gọi giống như cảnh giới hiện tại. Nhưng kết quả sau khi tu luyện lại hoàn toàn bất đồng. Cây liễu dùng tiêu chuẩn của Thái Cổ Hung Thú để so sánh.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng, nhóc tỳ đi sớm về muộn, ngày nào cũng bầm dập khắp người. Nhưng nhờ có phương thuốc cổ đó, Thạch Thôn thường xuyên nấu được bảo dược. Chỉ cần uống nước thuốc vào là nó liền hồi phục trong nháy mắt ngắt.
Nó vẫn trắng trẻo xinh đẹp, mắt to có linh khí nhưng cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ. Lúc bị tấn công huyết khí sẽ dâng lên cuồn cuộn, giống như đang vận chuyển Thiên Cương. Đá lớn bình thường đập vào người sẽ bị đánh văng ngay, căn bản không thể làm nó bị thương được nữa.
Nháy mắt Thạch Hạo đã tu hành sắp được một năm, nó cũng sắp tròn bảy tuổi rồi.
Sáng sớm, tại vùng thác nước đá, nhóc tỳ dùng một tay giơ cao một tảng đá nặng mấy vạn cân, tay còn lại và hai chân thì chống lại thác nước trắng xóa mà trèo lên.
"Đông!"
Có đá lăn xuống nhưng lại không thể đánh lui nó. Cơ thể nó rất vững vàng, giống như một con Thần Viên. Nó đang nhanh chóng xông lên, sóng nước và đá lớn đều khó mà đánh rơi nó.
Cuối cùng, nó đã trèo lên trên đỉnh núi đá, đứng ở đó mà cơ thể đều tỏa ra bảo quang. Tu hành gần một năm nay đã khiến cơ thể của nó xảy ra sự lột xác kinh khủng. Một tháng trước nó đã làm được việc này rồi, gần đây cũng chỉ là củng cố mà thôi.
"Lên!"
Ở trên thác nước có một bóng người nhỏ đang đón lấy ánh bình minh và giơ cao một tảng đá mười vạn cân, toàn thân xán lạn, cơ thể phát ra bảo quang.
Cái màn này làm mãnh thú ở gần khiếp sợ mà gào thét, hung cầm bay lên trời. Tất cả bọn chúng đều bị bóng người nhỏ này làm cho sợ hãi run rẩy.
Ở trong ánh bình minh, bóng người nhỏ đó vô cùng xán lạn, phát ra một loại khí tức khủng bố. Nó giống như một Thiên Thần nhỏ, đứng thẳng ở trên thác nước, toàn thân có một loại khí vận khó nói rõ.
Nhóc tỳ đã đột phá được Cực Cảnh mười vạn cân mà chỉ có Thái Cổ Hung Thú Thiên Giai non mới có thể làm được
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
23 Tháng năm, 2022 21:51
Tại sao trên bìa chương ghi chap 1987 mà trong truyện lại đến chap 1969 ?
21 Tháng năm, 2022 20:15
Tầm tháng sau là xong rồi bác
21 Tháng năm, 2022 12:48
Truyện hay quá tay
20 Tháng năm, 2022 19:32
trong năm nay chắc là hoàn bộ này đúng không dịch giả
18 Tháng năm, 2022 17:30
Lại được chương mới rồi :D
18 Tháng năm, 2022 16:09
Tối không biết ráng đc 2c nữa không :(((
18 Tháng năm, 2022 12:30
Tiếp ad ơi. Hôm nay ẵm 4 chương vẫn thèm.
14 Tháng năm, 2022 23:43
lâu quá tr
14 Tháng năm, 2022 23:07
ngày lên quá tr chương.. ngày k lên chương nào kkk
10 Tháng năm, 2022 22:52
sắp kết thúc rồi cố lên add ơi :)
10 Tháng năm, 2022 18:06
HV v vì có y như v8 GV v BBC bb v v. xong vv
10 Tháng năm, 2022 18:06
VT n4cx BV. GV v GB k bụng và vv
10 Tháng năm, 2022 15:12
ra thêm 2 chương nửa đi ad ơi. cuốn quá:((
09 Tháng năm, 2022 23:18
hnay k ra chương à ad
08 Tháng năm, 2022 23:25
1 ngày ra 1 chương :((( đọc chán vlz
08 Tháng năm, 2022 23:25
1 ngày ra 1 chương :((( đọc chán vlz
08 Tháng năm, 2022 20:56
hnay k lên chương hả ad ơi
08 Tháng năm, 2022 17:45
Hôm qua đc có 1c à buồn hôm nay vẫn chưa thấy up
08 Tháng năm, 2022 11:52
ra tiếp đi ad ơi.. đang chờ Hạo thành tiên vương hóng quá
06 Tháng năm, 2022 20:38
Ngày tầm 2c thì tháng sau là hoàn thành rồi. Gần chục năm dịch bộ này, lâu thiệt :(((
06 Tháng năm, 2022 15:17
Còn hơn 70 trương nữa cố lên AD ơi
06 Tháng năm, 2022 14:50
Tầm cuối năm là có bản full đó bác
06 Tháng năm, 2022 14:48
có cách nào đọc bàn dịch full ko bạn ơi
05 Tháng năm, 2022 20:06
ừ, cô tộc pháp lực cái thế nhưng luôn giả ngu giả ngơ. Bí mật dùng lò âm dương để luyện ra 1 thân thể kim cang bất hoại của Hoang như ngày nay, Cô đã có công rất lớn. chưa kể sau này ra tay giúp Hoang lần nữa, hy sinh thân thân mình để đóng nắp cái rương chứa khởi nguyên cổ khí...
04 Tháng năm, 2022 12:00
Đây bác:
paypal(.)com/paypalme/ronkute
BÌNH LUẬN FACEBOOK