Hoàn toàn khác với những sông núi nổi tiếng bình thường khác, nơi đây không thể thấy được vẻ thanh tú, không có tinh khí đất trời lan tàn, có cũng chỉ là hoang vu mà thôi, mấy trăm ngàn dặm chẳng thấy bóng người.
Thạch Hạo biết, phân nửa đã tới chỗ cần tới, dựa theo trực giác mạnh mẽ của hắn thì đã phân biệt được hai loại khí tức Thái Âm và Thái Dương kia.
"Chính là chỗ này!' Hoàng Kim sư tử trừng to con mắt, bờm sư vàng óng đầy uy vũ.
Nó chở lấy Thạch Hạo tiến về trước, tiến vào vùng đất hẻo lánh mọc đầy cỏ dại này.
"Có điểm kỳ lạ nào đó làm ta cảm thấy bất an." Ban đầu, Hoàng Kim sư tử còn không có để ý thế nhưng càng tiến sâu vào thì lông thú vàng óng khắp người đều nổ lốp bốp.
Nơi này khiến nó cảm thấy có gì đó quái lạ nên sinh bất an.
Thạch Hạo cũng trở nên nghiêm túc, chẳng lẽ nói, thật sự có một khu cấm địa sinh mệnh ư?
Núi sụp hàng loạt, trước kia cũng từng nguy nga và hùng vĩ, chỉ là không biết vì sao hiện tại lại bị sụp đổ, hàng loạt thần mộc linh thảo chẳng còn một cây, chỉ còn là cỏ dại với dây leo.
Nơi này rất yên tĩnh, không hề có chim thú qua lại, thậm chí ngay cả muỗi cũng chẳng thấy đâu.
Cuối cùng, sau khi thâm nhập tầm vài ngàn dặm thì hắn thấy được một ngọn núi bị cháy đen, rõ ràng khác hẳn với những chỗ khác, ngọn núi sụp đổ kia từng bị thiêu đốt qua nhưng lại nhanh chóng tự lành lại.
Trên đất có tro tàn, mặc dù đã nhiều vạn năm qua đi thế nhưng nơi này chẳng thay đổi gì.
Trên mặt đất vốn rất trống trải và đen kịt một màu, đó là những vết tích bị đốt cháy qua, tựa như là một vùng đất hoang bị đốt cháy và cỏ dại hóa thành tro tàn màu đen.
"Tinh khí thái dương!"
Thạch Hạo cảm nhận được sự nồng nặc của tinh khí thái dương, dù cho nơi đây bị đốt cháy qua thế nhưng chắc chắn có quan hệ với sức mạnh thái dương.
Rốt cuộc, khi tiến về trước thì lại có trải nghiệm hoàn toàn khác, lạnh thấu xương, tựa như vực sâu địa ngục đang mở rộng.
Phía trước có một cái hồ rất rộng lớn thế nhưng đã cạn khô từ lâu, từng làn khí thái âm lượng lờ hình thành nên sương mù màu đen đầy khiếp người.
Khí thái âm, có gì đó sai sai.
Hoàng kim sư tử chở lấy Thạch Hạo nhanh chóng tiến tới, nó tạo ra thần quang bảo vệ tự thân vì sợ gặp bất trắc gì đó.
Sau đó không lâu, hàng loạt núi đổ đã chẳng thấy nữa, Thạch Hạo đã tiến vào một khu đất cổ xưa vô cùng trống trải.
Ở khu vùng này không hề có núi lớn và cũng cahửng hề có cổ thụ, phóng mắt nhìn tới thì cũng chỉ là một khu bình nguyên cổ xưa mà thôi.
Đương nhiên, khu vực này hoàn toàn khác với những nơi khác, mặt đất có một lớp tro tàn màu đen, độ dày phải tới mấy thước, trời mới biết năm xưa đã đốt cháy thứ gì.
Tro tàn này tựa như đang chôn lấp vô số bí mật khiến lòng người bất an.
"Boong!'
Hoàng Kim sư tử không cẩn thận vấp phải thứ gì đó trong tro tàn và tiếng vang kim loại truyền khắp, kết quả lại phát hiện ra một khối xương vàng óng đầy cứng rắn.
"Xương cốt của thần linh!" Hoàng Kim sư tử căng thẳng hít vào khí lạnh, bởi vì nó có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ khi còn sống của chủ nhân khúc xương này, sẽ không yếu hơn nó.
"Đây là...?" Ngay cả Thạch Hạo cũng nhíu mày, hắn nhảy xuống khỏi lưng nó rồi cất bước quanh khu vực này và cũng phát hiện ra một vài khối tàn cốt khác.
Yếu nhất cũng là xương do sinh linh thuộc cảnh giới Thiên Thần lưu lại.
"Đừng nói là, những tro tàn đen xì này đều do các Thần bị đốt chạy tạo thành?" Hoàng Kim sư tử rùng mình một cái.
Phóng mắt nhìn tới thì khu vực này quá rộng lớn, mà lớp tro lại tới vài thước, năm tháng dài đằng đẵng qua đi vẫn không hề bị cuốn mất, chưa hề bị biến mất, không hề có nước mưa hay lũ lụt cuốn trôi, chắc chắn rất phi phàm.
"Tro cốt của thần linh?" Cuối cùng thì Hoàng Kim sư tử biến đổi sắc mặt, sợ hãi trong lòng, bởi vì nó tin chắc những tro cốt này đều là của thần cả.
"Thi thể của vô số cường giả bị đốt cháy thành tro tàn!" Thạch Hạo chấn kinh, năm xưa nơi đây đã chết bao nhiêu người thì mới được như thế này chứ.
Thạch Hạo vận dụng sức mạnh muốn hất đống tro tàn này lên, nhưng phát hiện nó lại rất nặng, tựa như là kim sa vậy.
Tường sập ngói nát.
Bên dưới đống tro tàn này lại có phế tích rất to lớn và cũng rất cổ xưa, hắn vững tien, nơi đây chính là Thập tự âm dương địa, là Cấm khu sinh mệnh của ngày xưa.
Bởi vì hắn nhìn thấy được một tảng đá và bên trên cho nghi chép chữ viết, tuy rằng không đầy đủ thế nhưng cũng có thể suy đoán ra ý nghĩa.
"Cấm khu sinh mệnh năm xưa đã bị tiêu diệt, là do người nào gây nên?" Thạch Hạo ngây người đứng yên tại chỗ.
Tuy rằng sớm đoán được, ở Ba ngày châu hiện tại đã không còn Cấm khu sinh mệnh tồn tại, thế nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này thì vẫn khá là giật mình, lại là một Cấm khu đã bị tiêu diệt.
Năm đó, đã xảy ra cuộc chiến ra làm sao?
"Đào sâu ba ngàn trượng cho ta, dù như thế nào cũng phải khai quật cho bằng được vùng Cấm khu này!" Thạch Hạo dặn dò Vô Úy sư tử, đây là nguồn lao động miễn phí.
Mí mắt của Hoàng Kim sư tử nhảy dựng lên đầy tức giận thế nhưng lại không dám phát tác chút nào, nó cũng dần dần quen với việc phục tùng mệnh lệnh, cuối cùng chỉ biết cắn răng nghe theo.
Rất nhiều tro tàn mang theo sức mạnh ma quái, Hoàng Kim sư tử dùng lực dọn dẹp thì phát hiện không ít đầu mối.
Cung điện liên miên, lầu các đông đảo, thế nhưng tất cả đều bị sụp đổ hóa thành phê tích, gạch vụn gần như mờ nhạt, cũng chẳng biết đã bị chôn xuống bao lâu rồi.
Vùng Cấm khu sinh mệnh này đã biến mất từ lâu.
Ngoài ra, nơi này còn có cả vườn thuốc, còn có sân tập võ, tất cả đều rất rộng lớn.
"Rễ cây thần dược, tiếc là đã nát bét hết rồi!" Hoàng Kim sư tử tiếc nuối, khi đào tới phạm vi vườn thuốc thì nó hoàn toàn sợ hãi.
Bởi vì khu vực này có tới mấy chục cây thần dược, chỉ là sớm đã thối nát đầy đáng tiếc làm người khiếp sợ.
"Thần dược rất hiếm hoi, tuyệt diệt một loại thì sẽ mất đi một loại, khả năng sẽ bị xóa tên khỏi thế gian, trận chiến năm đó rất khốc liệt mà." Thạch Hạo lộ vẻ giật mình.
"Không biết có tiên dược hay không, thực vật cấp độ kia sẽ không thối rửa, không cách nào diệt vong, dù cho có bị chôn lấp trăm ngàn đời thì vẫn có thể sống lại." Hoàng Kim sư tử nói.
Nó ước ao mong ngóng, bởi vì dù cho tuyệt trận bình thường cũng sẽ không thể làm tổn thương được tiên dược, thứ này được trời xanh quan tâm nên có thể trường tồn cùng thế gian.
"Nói như thế, bên trong cấm địa sinh mệnh này chắc chắn sẽ có một cây tiên dược." Ánh mắt của Hoàng Kim sư tử trở nên nóng bỏng, cẩn thận tìm kiếm.
Đáng tiếc, nó hoàn toàn thất vọng, khu vực này chẳng có thứ gì cả, chỉ còn dư lại tro tàn cùng với tử khí âm u.
"Dòng sông Thái Âm!" Đột nhiên, Hoàng Kim sư tử kêu lớn.
Nó dọn dẹp quanh khu vực này thì thấy được một dòng sông khô cạn, khi đào cẩn thận thì khí thái âm rất đậm, không ngừng bốc lên.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn phải tránh lui, thế nhưng con sư tử này chẳng hề sợ hãi gì.
Sau đó không lâu, dòng sông khô cạn bị dọn dẹp sạch sẽ thì lộ ra một đầm nước màu đen.
Ngay cả Thạch Hạo cũng xuất thủ, cuối cùng phát hiện ra một dòng sông lớn vắt ngang khu phế tích này, chỉ là nó đã cạn khô và chỉ còn ẩm ướt đôi chút mà thôi.
"Dòng sông Thái Dương!"
Rất nhanh hai người cũng đã phát hiện ra một dòng sông khác đang chảy xuôi và giao cắt với dòng sông Thái Âm, hình thành nên một 'thập tự' (chữ +)
Cứ vậy mà tìm thấy, việc này khiến Thạch Hạo khó có thể.
Dòng sông Thập tự được tạo thành bởi hai sông lớn Thái Âm và Thái Dương, đây chính là chỗ cần tới.
Thạch Hạo đang đứng nơi giao hội của hai dòng sông gần như cạn khô này, vậy con đường kia ở nơi nào.
Nơi tụ hợp Thái Âm và Thái Dương, chính là trung tâm của khu cổ địa này, nơi này sẽ có con đường dẫn xuống hạ giới ư?
Thạch Hạo cùng Hoàng Kim sư tử lần nữa tìm kiếm thật cẩn thận, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể phát hiện ra con cổ lộ nào, không thể tìm ta manh mối.
"Chỗ này không bình thường nè!" Hoàng Kim sư tử cân nhắc lúc lâu chợt lên tiếng.
Thạch Hạo lườm nó thiếu chút nữa đã tát cho một cái, cần phải nói như vậy à, nơi đây dù gì cũng từng là Cấm khu sinh mệnh, tất nhiên khu vực nơi này sẽ rất phi phàm.
"Ý của ta là, dòng sông này cũng không phải cạn khô một cách tự nhiên, bởi vì một ngoại lực nào đó." Hoàng Kim sư tử nói.
Bọn họ đang nghiên cứu, kết quả vẫn chẳng có manh mối gì.
"Thái Âm Thái Dương, cái nào mạnh cái nào yếu, hai con sông này lại giao thao cùng với nhau nữa chứ." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Cuối cùng, hắn chợt vung hai tay, vận dụng sức lực âm dương bắt đầu suy diễn.
Bất kể là pháp môn Côn Bằng hay là thần thông Lôi đế, tất cả đều có biến hóa của âm dương, cho nên hắn cũng chẳng hề xa lạ gì mà trái lại còn rất quen thuộc, lúc kết ấn thì lại gợi nên sự hòa ca với đất trời.
"Ồ, nơi này lại là một cùng đất âm dương trời sinh, ta khống chế đại đạo âm dương như thế mà nó lại tựa như có sinh mệnh, đang muốn thức tỉnh lại." Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc.
Mà việc càng khiến hắn giật mình hơn, khi hắn diễn dịch đại đạo âm dương tới cực cảnh thì nơi đây ầm ầm rung động, bất kể là dòng sông Thái Âm hay là sông lớn Thái Dương đều được tái hiện lên.
Một dòng sông đen kịt như mực, âm khí cuồn cuộn, khói đen bốc lên.
Còn một dòng sông khác thì lại óng ánh kim quang, chói lóa vô cùng, làm người khác muốn hóa thành tro tàn.
Hai dòng sông tụ hợp lại và khí hỗn độn bốc lên, vô cùng đáng sợ.
Nhưng, ban đầu thì Thạch Hạo cũng chỉ ngạc nhiên nhưng sau đó thì hắn lại ngớ người như hóa đá.
"Đây là hình chiếu, là hình chiếu của dòng sông Thái Âm Thái Dương chân chính đang hiện ra!" Thạch Hạo chấn kinh.
Hắn chắc chắn, hình chiếu bên trên mặt đất đang hấp dẫn sức mạnh Thái Âm cùng sức mạnh Thái Dương và ngưng tụ thành dòng sông, vậy dòng sông âm dương chân chính sẽ khủng khiếp cỡ nào.
Bùm!
Thiên địa chấn động, khí thế khủng khiếp ngập tràn.
Thạch Hạo cùng Hoàng Kim sư tử chợt ngẩng đầu rồi cảm thấy thất vọng, hư không rạn nứt và nơi ấy xuất hiện hai dòng sông và giao thao với nhau.
Một dòng sông đen kịt như vực sâu, còn dòng khác thì chói lóa như mặt trời.
Ngoài ra, Thạch Hạo còn thấy được một vài cung điện lớn đều xuất hiện ở trong hư không, tuy rằng tả tơi thế nhưng lại rộng rãi, cổ xưa tới kinh người, chúng tọa lạc ở phụ cận của hai dòng sông lớn này.
"Dòng sông Thái Âm cùng sông lớn Thái Dương chân chính lại ở trong hư không, ở trong vũ trụ, chúng nó đã xuất hiện." Thạch Hạo kích động.
Đồng thời hắn cũng trở nên căng thẳng và ý thức được một vấn đề, Cấm khu sinh mệnh chân chính kia khả năng cũng không phải nằm trên mặt đất mà lơ lửng trong hư không.
Những thứ trên mặt đất này cũng chỉ là biểu tượng, chỉ là 'da lông'.
"Ầm ầm!'
Thạch Hạo bay lên trời để tìm kiếm hi vọng, nơi đó có đường về nhà, có thể dẫn xuống hạ giới.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng bảy, 2020 15:30
Full là convert. Còn phải dịch nữa mà
07 Tháng bảy, 2020 17:48
khúc đầu đọc giống Thế Giới Động Vật
03 Tháng bảy, 2020 23:57
lúc còn nhỏ ánh mắt vô tội rồi thật thà chất phát đến đâu lớn hơn chút quậy kinh khủng. ko bik nó học ở đâu nhỉ..
01 Tháng bảy, 2020 13:47
Tks bác, để mình bổ sung
01 Tháng bảy, 2020 13:22
Truyện full rùi mà
18 Tháng sáu, 2020 20:01
Ad ơi, thiếu chương 857
16 Tháng sáu, 2020 09:46
ixvxx. ,,2
27 Tháng năm, 2020 13:26
Thạch Hạo luyện chế Hoang Tháp ở chương nào vậy nhỉ các đạo hữu
27 Tháng năm, 2020 13:23
thời đại thần thoại là thời đại có 9 thiên tôn sáng tạo ra cửu bí đấy, còn loạn cổ là thời đại của Hạo mà
22 Tháng năm, 2020 14:43
sao thằng này lớn 1 tí tính nó lại càng quái. càng nghịch vậy
20 Tháng năm, 2020 06:30
Dạo này bận quá, k lên chương đc :(((
19 Tháng năm, 2020 17:09
Chờ bản mới nhất.
07 Tháng năm, 2020 13:11
Lót dép chờ ae dịch giả up chương mới từng ngày :)))
26 Tháng tư, 2020 22:56
Cảm ơn ae dịch giả đã dịch truyện.
26 Tháng tư, 2020 04:40
Truyện thì hay lôi cuốn. Mỗi tội thế giới rộng quá. Hạ giới tám vực. Thượng giới 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Cái nào cũng bao la bát ngát. Mơ hồ quá.
26 Tháng tư, 2020 04:38
Tôi chỉ thích đọc loại này. Độc đoán vạn cổ. Truyện hay và lôi cuốn. Có điều cha thần đông sáng tạo thế giới quá rộng lớn. Có quá nhiều thế giới tồn tại. Hạ giới tám vực. 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Mà thế giới nào cũng quá rộng lớn khiến ng đọc mơ hồ quá.
25 Tháng tư, 2020 22:51
Mấy bố cứ bảo buff mà t thấy từ đoạn Bảy thần tuy không thua nhưng cũng nữa chết nữa sống. Tác đã muốn lập một nhân vật độc đoán vạn cổ để so sánh với main hay truyện sau mà cứ kêu buff :))
25 Tháng tư, 2020 22:46
Thần Thoại là sau cùng mà mấy ông. Thời Đại Thần Thoại xong là tới thời đại của Thánh Khư. mạch truyện là Đế Lạc, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, Hoang Cổ, rồi nhiều kỷ nguyên nữa. Cái loạn cổ vẫn chưa nhớ được nằm ở giai đoạn nào
25 Tháng tư, 2020 22:41
tôi cũng vậy. Lúc đọc độc chiến bảy thần khóc một lần. Lúc ở Biên Hoang bị giao cho dị vực khóc 1 lần. lúc lên Tiên Đế t lại khóc. mẹ kiếp thần đông
25 Tháng tư, 2020 20:40
chuẩn bn, không nói rõ mọi thứ bn ạ, mỗi khi sang cái ms thì kiểu chỉ tăng cường giả chứ k thay đổi nhìu lắm, khá mơ hồ, theo mk nghĩ khi sang một chỗ mới tác nên thêm nhiều tính năng ( với cả tác đổi nhanh quá k kịp thích ứng ) giống Đấu La Đại Lục ý bn, p2_ thì tăng hồn đạo khí, p3_tăng cơ giáp + Đấu khải + Hồn Linh, p4 tăng các hành tinh, có nhiều Thần cấp, công nghệ đổi mới, có tinh tế chỉ huy hệ, quan chỉ huy chiến hạm, tinh tế chiến cơ
Dù sao truyện cx rất hay, cảm ơn nhóm dịch
25 Tháng tư, 2020 15:33
Truyện này của thằng cha Thần Đông sáng tạo thế giới to và rộng lớn quá khiến người đọc khá mơ hồ. Hạ giới tám vực đã kêu rộng lớn vô ngần rồi thì lại bị thượng giới 3000 châu khinh thường là lao tù. Rồi 3000 châu thì lại bị tu sĩ cửu thiên thập địa khinh thường tiếp. Rồi 9 đất 10 trời thì lại bị tu sĩ dị vực các kiểu khinh thường. Xong giờ lại đẻ ra thêm tiên vực lại rộng lớn các kiểu khinh thường nữa. Truyện thì hay mà thế giới thì hại não.
24 Tháng tư, 2020 15:31
Gắng dịch xong truyện này anh em ơi. Cám ơn ae dịch giả nhé !
21 Tháng tư, 2020 23:12
tôi cũng thế ông ơi :((
19 Tháng tư, 2020 00:30
Bên đấy là convert ông ơi
17 Tháng tư, 2020 17:37
Bộ này bên truyenfull dịch hoàn thành r cơ mà dịch không có tâm , bên này dịch có tâm cơ mà lâu vãi ra không ra chap mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK