Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão một chân rời đi, việc này hiển nhiên là cấm khu đang lấy lòng, dành sự nhắc nhở đầy thiện ý cho Thạch Hạo, có một vị Chân Tiên khả năng sẽ ra tay với hắn!

Năm tháng xa xôi, Thạch Hạo tọa trấn Thiên đình, chớp mắt đã là mấy trăm năm thế nhưng không có chuyện gì xảy ra ca, cái gọi là tàn tiên đã khôi phục cũng chưa hề chạy tới đây.

Hiện giờ, Thạch Hạo đã một ngàn tám trăm tuổi thế nhưng trên gương mặt hắn chẳng hề có chút vết tích năm tháng nào, vẫn trẻ tuổi, ánh mắt vẫn trong suốt như trước.

Tu vi của hắn càng ngày càng sâu bất khả trắc.

Ngoại trừ chủ Cấm khu ra thì không một ai biết, năm tháng mà hắn đã trải qua kỳ thực đã dài dằng dặc, xa xưa tới dọa người!

Nếu như đó không phải là một giấc mơ thì hắn đã sống tám đời, trải qua mấy chục vạn năm, vả lại đời thứ tám đã sống tới hơn chín vạn năm.

Đây là số lượng năm tháng xa xưa và đáng sợ tới mức nào!

Người ngoài không hề hay biết, đám người Mục Thanh, Xích Long cũng chẳng hay, Thạch Hạo không hề kể những gì đã trải qua này miễn cho đạo tâm của bọn họ bất ổn.

Thạch Hạo có thể cảm giác được, năm tháng khó có thể lưu lại vết tích trên người hắn, đời thứ tám kia tựa như đã đạt được sức mạnh thần bí nào đó.

Trong cung điện to lớn, hai tay Thạch Hạo kết ấn và rút lấy vô lượng tinh khí trong tinh không, bên cạnh thân thể hắn là khí lành cuồn cuộn, tiên vụ dâng trào, tinh túy thiên địa nồng đậm hóa thành chất lỏng.

"Tới!"

Thạch Hạo hét lớn một tiếng, hai tay phát sáng rút lấy tinh hoa bản nguyên thiên địa!

Vù!

Toàn bộ cung điện to lớn phát ra thần quang ngút trời, càn khôn đang rung chuyển kịch liệt, cảnh tượng nơi này vô cùng dị thường, hết thảy cây cỏ đều điên cuồng sinh trưởng, cây khô gặp mùa xuân tới, hạt giống đâm chồi nảy lộc.

Dù là ở phương xa bên trên ngọn núi tuyết cao vút trong tầng mây cũng có những cây cỏ bò ra khỏi băng tuyết và đâm hoa kết quả, thể hiện ra khí thế sinh mệnh phồn thịnh nhất.

Cũng trong lúc đó, tất cả mọi người trong Thiên đình đều được tinh khí bao phủ, không cần tu hành thì pháp tắc cùng linh túy ấy đều nhấn chìm và hấp thu.

"Đây là..." Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Hạo đang đứng giữa trời cao kia, hắn đang tiếp dẫn và buông rũ tinh hoa bản nguyên.

Thần dịch rạng ngời xuất hiện xung quanh hắn, khí tức của vật chất bất hủ lưu chuyển.

"Đây là Thần Nguyên dịch?" Chu Lâm kinh ngạc thốt lên.

Bọn họ nhận biết thứ này, Thạch Hạo đã từng mang ra một ít nguyên thạch từ Tiên vực và có thể giúp người khác tu hành.

Đáng tiếc là không quá nhiều!

Bởi vì, hắn từng gặp phải một đòn của Ngao Thịnh Tiên vương, lúc đó lượng lớn đồ vật trên người đều bị nổ tung hóa thành tinh khí và tiêu tán, chỉ có không ít tro cạn lưu lại mà thôi.

Hiện giờ, Thạch Hạo đang tự mình rèn luyện ra thứ này, tự chính mình hóa ra!

Ngày xưa, không phải là không có người làm ra chuyện này, thế nhưng các gia tộc trường sinh đều phải xuất mọi thủ đoạn và cần gia nhập thêm một ít thần dược thì mới rèn luyện nên được một chút vật chất bất tử, mượn nhờ để tinh hoa thiên địa hóa thành dịch và cả hai kết hợp lại với nhau thì mới có thể tạo thành.

Thế nhưng hiện giờ lại hoàn toàn khác, Thạch Hạo đang trực tiếp rút lấy bản nguyên thiên địa!

Bên trong chất lỏng này mang theo một ít vật chất bất tử.

Làm người khác giật mình nhất chính là, loại Thần Nguyên dịch này lại có thể phong ấn người khác, sau khi bao vây ở bên trong thì sinh linh sẽ trầm miên, năm tháng không cách nào ăn mòn được thân cùng thần của họ.

"Chuyện này... là tạo hóa đó nha, đây là vật chất sinh mệnh có thể phong ấn lại người sắp chết!"

Đám người Mục Thanh, Thạch Chung hét lớn đầy kích động.

Bọn họ tiến lên thử nghiệm, khi bị phong ấn trong Thần Nguyên dịch thì sinh cơ vẫn còn tồn tại chứ không có bị ăn mòn, năm tháng tựa như đã quên đi bọn họ.

Thần Nguyên dịch thu giữ không tốt thì sẽ nhanh chóng cứng lại.

Chỉ có như Thạch Hạo bất cứ lúc nào cũng có thể rèn luyện nên, rút ra bản nguyên thiên địa và tạo ra được loại vật chất này, những người khác trong Thiên đình không cách nào làm được.

Thần nguyên đông cứng thế nhưng là thứ tốt để tu hành, không chứa một tia tạp chất nào cả, tinh khí bản nguyên cuộn trào, có thể được hấp thu vào trong thể nội.

Đám người Mục Thanh, Xích Long đều biết vì sao Thạch Hạo phải rèn luyện ra thứ này, đây vốn là cử động đi ngược lại trời xanh, dù sao thì cũng đang rút lấy bản nguyên của thiên địa nên rất dễ gặp đại nạn.

Thế nhưng Thạch Hạo vẫn làm, hắn phải màn loại Thần Nguyên dịch này về Thạch thôn!

Ngay cả hắn cũng đã một ngàn tám trăm tuổi rồi, có thể tưởng tượng ra được Thạch thôn đã sinh ra bao nhiêu đời người rồi.

Một lát sau thì Thạch Hạo đứng trước cửa thôn và kinh ngạc mà nhìn.

Nó biến hóa cũng chẳng lớn gì, sau mấy lần tu bổ thêm thì không còn biến động nữa, sau đó những nhân khẩu mới được sinh ra và đều ở bên trong những thành trấn vừa được xây dựng.

Nơi này vẫn có dáng dấp như trước kia.

Một ngàn tám trăm năm qua đi, Thạch thôn vẫn thế, nhưng, người năm xưa đâu rồi?

Sóng mũi Thạch Hạo cay cay, mạnh mẽ như hắn, đã trải qua sự gột rửa của năm tháng dài đằng đằng thế nhưng trước sau trong lòng vẫn có một phần rất mềm mại, đó chính là nơi dành cho Thạch thôn.

Không cần nói về một đời người của lão tộc trưởng, mà rất nhiều đời người sau này đã qua đời và được chôn cất bên dưới đất vàng từ rất lâu trước rồi.

Đám người Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì hầu vẫn còn thế nhưng đã già nua lọm khọm, tu vi của bọn họ không phải quá mạnh và có thể sống tới hiện tại cũng vì năm đó Thạch Hạo đã lấy máu của chính mình đểgột rửa thân thể bọn họ.

Cha mẹ của bọn họ đều sớm đã hóa thành đất vàng rồi.

Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao, bọn họ từng là đầu lĩnh trong thôn, khi Thạch Hạo còn nhỏ thì chính hai người này đã dẫn người trong thôn đi săn bắn để cung cấp hết thảy thức ăn.

Đáng tiếc, bọn họ đều đã chết cả rồi.

Còn có những vị đại thẩm đầy nhiệt tình cũng đã không còn nữa.

Thạch Hạo muốn khóc, dù cho đã trải qua quá nhiều chuyện, tu vi đã công tham tạo hóa thế nhưng, trong lòng vẫn cay cay, những người đã từng kia sẽ không còn được gặp lại nữa.

Lần này, sau khi hắn trở lại đã mang theo Thần Nguyên dịch để niêm phong lại một ít người không còn nhiều sinh mệnh, tạm gác lại tương lai và chờ một ngày nào đó hắn có thể điên đảo năm tháng của bọn họ và lại nối tiếp thêm một đời nữa.

"Tộc trưởng gia gia, người hãy yên giấc nhé." Thạch Hạo khẽ nói.

Thạch Vân Phong gần hai ngàn tuổi, với tuổi tác của hắn thì sớm nên trở về cát bụi rồi, thế nhưng, ngày xưa Thạch Hạo đã dùng đại dược tiên huyết cưỡng ép tiến vào trong thân thể của hắn.

Nhưng dù là vậy, năm tháng vẫn đúng là vô tình.

Mấy trăm năm gần đây, hắn đã nằm trong trạng thái nửa trầm miên.

Thân thể phàm tục của một ông lão thì có tuổi thọ bao nhiêu chứ?

Nếu như lão tộc trưởng tình táo thì nahát định sẽ không cho Thạch Hạo dùng Thần Nguyên dịch niêm phong mình lại, bởi vì hắn từng nói, đời này đã rất mãn nguyện, có thể đi gặp những người bạn của mình rồi.

"Tiểu Hạo, ngươi muốn phong ấn chúng ta à, hay là cứ để chúng ta chết mọt cách bình thường đi, những phồn hoa trên cuộc đời này chúng ta đều đã cảm nhận và trải qua hết cả, còn có gì mà không cam lòng chứ? Trải qua thì cũng đã trải qua rồi, người đều sẽ phải chết, sau này cũng sẽ về với đất vàng, là kết quả bình thường tốt nhất rồi." Đại Tráng nói.

Bọn họ đều đã già, dù cho đứng cũng đã không vững nữa rồi, tròng mắt vẫn đục, tóc bạc lưa thưa, lưng đã còng.

Hắn, Nhị Mãnh, Bì Hầu, Hổ Tử, là một đời người có điều kiện tu hành không được tốt cho lắm, thành ra tu vi của bản thân không quá cao, kém xa những hậu đại của Thạch thôn sau này.

Tới hiện giờ, dù cho đã được Thạch Hạo cải tạo lại huyết thống và thân thể thì năm sau cũng vẫn già hơn năm trước.

"Tiểu Hạo, vẫn nên để chúng ta qua đời một cách tự nhiên đi, làm như vậy là nghịch thiên đó, chúng ta sợ ngươi sẽ gặp phải kiếp nạn nhân quả nữa." Nhị Mãnh tiến lên vỗ vỗ bả vai của hắn, còn mình thì không ngừng ho khụ khụ.

Còn ai có thể gọi Thạch Hạo là tiểu Hạo chứ, không có bao nhiêu người cả.

Sóng mũi Thạch Hạo cay cay, nhiệt lệ thiếu chút nữa đã lăn dài, Thạch thôn vẫn như trước kia thế nhưn người đã không còn nữa, những thúc bá thẩm khi còn nhỏ từng chơi đùa nay đã không còn thấy được nữa.

Vào lúc đó, người trong thôn vô cùng cưng chiều hắn, khi đó hắn không có ba không có mẹ, là những người trong thôn cùng với lão tộc trường đã nuôi nấng hắn.

Nhưng, những thúc bá quê mùa, những đại thẩm thân thiết và dũng mãnh hiện giờ đã không còn, Thạch Hạo muốn khóc lớn, năm tháng đã mang đi những người quen thuộc của hắn.

Khi hắn luyện ra đại dược tiên huyết thì từng muốn giữ bọn họ lại, thế nhưng họ lại từ chối cả, đều rất lạc quan mang theo nụ cười rời đi, không muốn tiêu tốn những đại dược này mà muốn để cho hắn dùng sau này.

"Tiểu Hạo, chớ có khổ sở, mọi người đều phải chết, đây là chuyện không thể thay đổi được."

Hổ Tử ôm lấy bả vai của Thạch Hạo mà thở dốc cũng có chút thương cảm, hắn nhìn vào trong thôn rồi lại nhìn ra đại hoang, nói: "Chúng ta cũng không nỡ bỏ ngươi lại một mình đâu, thế nhưng, cũng nên đi thôi, những năm này chúng ta đã quá già yếu rồi, bất chợt lại nhớ tới những chuyện khi còn bé, nhớ tới chuyện cùng nhau đi moi tổ chim của Thanh Lân ưng, nhớ tới rất nhiều người...."

Thạch Hạo cay cay cặp mắt, hắn muốn khóc lớn, không thể nhịn được nữa.

Hắn ôn lấy bả vai của những người này, nói; "Các ngươi đều là huynh đệ của ta, đã lớn lên cùng nhau, ta sẽ không đứng nhìn các ngươi chết già trong năm tháng đâu, xin hãy cho ta ích kỷ một lần được không, theo ta thêm một khoảng thời gian nữa, tiếp tục đi với ta một thêm đoạn đường nữa..."

Bọn họ cũng ôm chặt lấy hắn, đều đang nghẹn ngào cả.

Đừng vậy mà, Thạch thôn!

Những người thân thương, cũng không thể gặp lại nữa.

Sau cùng, Thạch Hạo vẫn chọn lựa giống như lão tộc trưởng, phong ấn bọn họ lại hơn nữa còn dùng Thần Nguyên dịch mà mình mang tới bao bọc lấy lão tộc trưởng, Đại Trướng, Nhị Mãnh... vào bên trong.

Thạch thôn vẫn như trước thế nhưng người đã không ở.

Ngày đó, có mấy người nghe được tiếng khóc lớn sâu bên trong đại haong, là âm thanh bi ai ẩn chứa nỗi đau đớn tột cùng.

Thạch Hạo biết, những việc này không cách nào phòng ngừa được, thế nhưng hắn vẫn không thể nào buông bỏ được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
anhtuanngoc
29 Tháng mười một, 2021 22:22
thức hải cứ để Hán Việt còn dịch là biển ý thức làm gì
Dothihiep
19 Tháng mười một, 2021 19:29
Sau Tru Tiên chẳng có ai dịch hay dc như vậy, Tru Tiên 2, rồi rất nhiều truyện hay khác, dịch y chang cổ tích việt nam hoặc mấy cái kiểu đô thị hiệp, dài lê thê, chẳng có gì thú vị, đọc lại cổ hiệp của Kim Dung, Cổ Long đỡ ức chế hơn nhiều,
ronkute
18 Tháng mười một, 2021 23:03
Cảm ơn bác, tầm 1-2 năm nữa sẽ full thôi :v
annguyen66
18 Tháng mười một, 2021 23:03
trong tg đợi chắc mình phải cày bộ già thiên quá :)))
ronkute
18 Tháng mười một, 2021 23:03
Cái này mình chịu đó :((
annguyen66
18 Tháng mười một, 2021 22:55
đây là bộ truyện chữ của tq đầu tiên mà mình đọc mình rất thích cách dịch của bác tuy có vài chỗ dịch hơi kì :))) trước mình toàn nghe bên truyenaudio vì bên đó có giọng AI nghe êm nhất luôn k thấy web nào có cho đến tầm chương 1600 thì toàn dịch cv nên phải tìm vào ttv để tìm đọc tiếp mà tiếc là bác mới dịch tới hơn chương 1k7 à mà với tốc độ đọc của mình không biết được 1 tuần k nữa mình bắt đầu đọc bộ này từ đầu tháng 9 tới h cũng hơn 3 tháng r mình đành phải đợi đến khi nào bác dịch full r mình đọc 1 lần cho sướng :)) hy vọng bác có thể hoàn thành bộ này trước năm nay
Tien@
17 Tháng mười một, 2021 21:47
Cảm ơn nhóm ad đã dịch mình hóng bản dịch của bộ này lâu lắm rồi hazz!!! Cuối cùng cũng đx thoả mãn
Tien@
17 Tháng mười một, 2021 21:47
Cảm ơn nhóm ad đã dịch mình hóng bản dịch của bộ này lâu lắm rồi hazz!!! Cuối cùng cũng đx thoả mãn
duylegacy1
17 Tháng mười một, 2021 16:56
sao hiển thị là 1770 chương mà ở đây mới có 1752 chương nhỉ ae ơi
ronkute
15 Tháng mười một, 2021 20:51
Kết cục cực kỳ buồn, bạn bè người thân người thương đều chết sạch, còn cũng chỉ là nhớ nhung sầu thảm buồn tủi mà thôi
ronkute
15 Tháng mười một, 2021 20:48
Chắc k hợp gu với bác rồi
Người qua đường a
15 Tháng mười một, 2021 19:06
truyện dịch chán. sau khi cố 99 chương mình đã từ bỏ
Hieu Le
13 Tháng mười một, 2021 23:31
Kết truyện gần như chết hết. Vợ con, ae bạn bè, liễu thần.. nvc thành đế phong ấn toàn tg rồi rời đi
ronkute
13 Tháng mười một, 2021 18:04
Mấy nay mình bận quá k lên chương đc, bác cứ từ từ nhịn thuốc nhé
Hieu Le
13 Tháng mười một, 2021 16:10
Ad có thể ra nhanh nhanh không huhu mình hóng quá
ronkute
07 Tháng mười một, 2021 19:02
Bác kt tin nhắn nhé
Bodayconcho
07 Tháng mười một, 2021 07:48
cvter ơi inb mình với
qiye1997
06 Tháng mười một, 2021 17:39
Danh từ nên để hán việt nha ad! Một là tôn trọng tác giả hai là nhiều từ dịch thuần việt quá nó ko được phù hợp với bối cảnh truyện
Nguyễn Huyền Trang
04 Tháng mười một, 2021 22:03
Đói truyện thì phải đi lần chứ sai haizz
ronkute
04 Tháng mười một, 2021 07:16
Lâu quá quên mất, để chiều mình sửa lại những chương vừa rồi
LE Blind
04 Tháng mười một, 2021 00:47
Like
anhtuanngoc
02 Tháng mười một, 2021 19:03
những chương đầu vẫn để tiểu Thạch đến giờ lại dịch thành hòn đá nhỏ. Biệt danh em nghĩ như tên riêng nên để Hán Việt
dathoi1
31 Tháng mười, 2021 03:45
Đâu cũng thấy
forzerfor
30 Tháng mười, 2021 21:46
mong bro có thể bỏ tgian để end sớm bộ này ạ chứ tơi' quá mà qua mấy trang khác đọc thì vừa phí tgian mà vừa load não em chịu ạ :( chắc em dừng chờ ra full rồi em lại chiến chứ cứ vầy chịu
ronkute
27 Tháng mười, 2021 21:49
K bạn nhé
BÌNH LUẬN FACEBOOK