"Ta chỉ đang nói sự thật thôi." Thạch Hạo dựa ngửa ra, bình tĩnh nói.
Tư thái lần này của hắn khiến Nguyệt Thiền nghi ngờ không thôi, tỉ mỉ kiểm tra lại thì không hề phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào trên người hắn, chắc chắn là hắn đang cố ý chọc tức nàng.
"Ha ha ha... " Nguyệt Thiền cười lớn, rất vang cũng rất lạnh, nói: "Suy tính một chút, ta đoán nàng cũng sắp đến rồi, cho nàng một bất ngờ nho nhỏ."
Nghe lời này, tinh quang trong mắt Thạch Hạo lóe lên, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xác định được Thanh Y không có việc gì, hai người chưa từng dung hợp lại.
Nguyệt Thiền không chút hoang mang, lại lấy ra một pháp khí làm thành một sợi xích thần quấn vào trong thân thể Thạch Hạo.
Thứ đó gọi là Phược Long tác, được cho là ngay cả rồng cũng bị trói và không thể nào thoát khỏi, sợi dây này tiến vào bên trong cơ thể Thạch Hạo khiến hắn không thể làm loạn.
"Vốn là muốn dùng cho Thanh Y, giờ chỉ có thể dùng trên người ngươi trước vậy." Nguyệt Thiền lẩm bẩm.
Tỏa Hồn tháp, Phược Long tác đều là bí bảo nổi danh, siêu phàm và kinh người, giờ đều mang ra dùng, trói chặt hình và thần, đến đây thì Nguyệt Thiền hoàn toàn yên tâm, không tin hắn còn có thể tạo nên sóng gió gì.
"Đến lúc tiếp đón Thanh Y rồi."
Nguyên thần nàng phát sáng, nơi đó hào quang rạng rỡ, một người nhỏ từ mi tâm đi ra, giống nàng như đúc, trông rất sống động, mỹ lệ thoát tục.
"Ngươi muốn đoạt xác à, muốn thử cảm giác làm đàn ông là như thế nào ư?" Thạch Hạo chế nhạo.
"Gắng phát huy giá trị tàn dư của ngươi đi, phát sáng tỏa nhiệt đến khi hết sạch mới thôi!" Nguyệt Thiền lạnh giọng đáp lại, tương tự cũng đang khích tướng người đàn ông trước mặt này.
"Vèo!"
Nàng tiến thẳng vào mi tâm Thạch Hạo, hiện giờ đã không có gì phải lo lắng, không nói từ trước đã phong ấn mấy chục lớp, chỉ cần Tỏa Hồn tháp thêm vào sau này cũng đủ để giam cầm nguyên thần của Thạch Hạo rồi.
"Chà, thân thể này tuy bị thương đến gần như tan vỡ nhưng vẫn rất mạnh, tuy thế cũng nên nới lỏng Phược Long tác một chút, nếu không chính là tự mua dây buộc mình đó." Thạch Hạo mở miệng, kỳ lạ nói.
Đương nhiên, Nguyệt Thiền đã làm chủ thân thể hắn, cũng là nàng đang nói ra.
"Thế nào, thân thể khỏe mạnh như thế này đã giúp ngươi hiểu được sự khác nhau rồi chứ, có cảm thấy kích động hay không, hay là đi tắm đi, tiện thể trải nghiệm xem những điểm nào khác nhau?" Tiếng Thạch Hạo vang lên.
Nguyệt Thiền hóa đá!
Xưa nay chưa từng nhìn thấy "cao thủ" như vậy, vốn là ngạo thị quần hùng, bễ nghễ người cùng thế hệ, vậy mà lại nói chuyện như thế... khiến người ta không biết đánh giá ra sao.
"Đàn ông và đàn bà thật không giống nhau, ngươi không muốn thử chút sao?" Thạch Hạo tiếp tục khuyến khích.
"Tên vô liêm sỉ, ngươi quá xấu hổ, đáng giận, đáng chết!" Nguyệt Thiền mắng, trên trán Thạch Hạo đầy vết nhăn, nàng ước có thể đập chết hắn ngay lập tức, đây là lần đầu tiên nàng thất lễ như vậy.
Sau một khắc, nàng khiến cho Thạch Hạo phải câm miệng, không cách nào mở miệng được nữa, hoàn toàn tiếp quản thân thể này.
"Ha ha, chỉ còn chờ Thanh Y đến thôi." Nguyệt Thiền nở nụ cười.
Nàng đã bố trí kỹ càng, trong động phủ và ngoài dãy núi đều tràn ngập vết tích chiến đấu, cuối cùng bày ra hiện trường hai người đều bị thương nặng.
"Ngộ đạo thất bại, suýt chút 'người chết đạo tiêu', còn chiến đấu với ta, tạo nên phế tích như vậy, có thể hơi quá chăng?" Nguyệt Thiền nhíu mày, sau đó lần nữa sửa lại vết tích chiến trường.
"Tỏa Hồn tháp, phong ấn!" Nguyệt Thiền quát.
"Ngươi muốn?" Thạch Hạo thất kinh, hắn phát hiện tháp nhỏ màu xanh khóa nguyên thần hắn càng thêm kinh người hơn, ngôi sao hiện lên đầy trời, nằm dày đặc xung quanh, trấn phong nguyên thần của hắn.
"Chỉ có ta mới có thể mở ra, người khác rất khó lay động, ngươi nên cầu cho ta thành công bắt được Thanh Y đi." Nguyệt Thiền nói.
Sau đó, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.
Bên trong băng tuyết, Thỏ nhỏ và Đả Thần Thạch đờ ra, Thạch Hạo đâu, sao biến mất rồi?
Vừa nãy, rõ ràng khí tức Thạch Hạo suy yếu, ngộ đạo thất bại, sao lại cùng Thanh Y biến mất được? Lẽ ra nên ở đây chữa thương, khôi phục mới đúng.
"Hỏng rồi!"
Thỏ nhỏ và Đả Thần Thạch hầu như cùng kêu lên một lúc, bọn họ phản ứng rất nhanh, lập tức biết được âm mưu trong đó.
"Đó là Nguyệt Thiền sao?"
"Bố nó chứ, bà nương này quá lớn mật rồi, lại mò tới nơi này!"
Bọn họ kêu lên sợ hãi, rất rõ ràng, đó là Nguyệt Thiền, nàng lúc đầu chỉ ở chỗ này nhìn xem và chờ cơ hội, kết quả không hề nghĩ tới Thạch Hạo thật sự xảy ra vấn đề.
"Xoạt!"
Bỗng nhiên, bạch y tung bay, một mỹ nhân khuynh quốc xuất hiện, hạ xuống núi tuyết.
"Giết!"
Đả Thần Thạch vọt tới, con mắt đỏ như Thỏ nhỏ thường ngày.
"Không nên động thủ, ta là Thanh Y, Thạch Hạo có chuyện gì hay không?" Người tới quát lên, rất rõ ràng nàng đã linh cảm được chuyện chẳng lành.
"Tên lừa đảo!" Đả Thần Thạch quát lớn.
Thanh Y không nhúc nhích, chưa hề tránh né, mặc cho Đả Thần Thạch đánh tới.
"Thật là ngươi? A, a, a vừa nãy con mẹ kia lừa chúng ta đến thảm rồi!" Đả Thần Thạch tức giận gào to.
"Thanh Y tỷ tỷ, đúng là ngươi sao?" Thỏ nhỏ vọt tới, quơ quơ nắm đấm, vẫn hồ nghi, cảm giác bị lừa rất khó chịu.
"Mau đi cứu người, Thạch Hạo nguy hiểm rồi!" Đả Thần Thạch nói.
"Đúng, mau đuổi theo nàng." Thỏ nhỏ cũng nói.
"Đừng vội." Thanh Y bình tĩnh lại, nói: "Thạch Hạo hiện tại sẽ không gặp nguy hiểm, mục tiêu của nàng là ta, và còn muốn dựa vào chuyện này để chờ ta vào tròng."
Nói đến đây thì nàng bình tĩnh trở lại, cẩn thận phân tích, tỉ mỉ suy tư để tránh tiến vào trong bẫy.
"Sao nàng biết chúng ta ở đây?" Thỏ nhỏ hỏi.
"Ta và nàng chiến đấu, trước đây không lâu từng dung hợp một lát... " Thanh Y nói.
Trong nháy mắt đó, cả hai đều biết không ít bí mật của nhau. Hai người đều là người phi thường, cho dù cùng một thể nhưng đến cảnh giới hiện nay thì đều có thể tự phong ấn bản thân, không bị đối phương nhận biết. Thế nhưng vào thời khắc ấy lại khó có thể che giấu, hiểu rõ một ít chuyện của đối phương.
Sau khi tách ra, hai người bị thương và mỗi người mỗi ngã.
Thanh Y không chút ngừng lại muốn đi gặp Thạch Hạo, kết quả trên được lại phát hiện Nguyệt Thiền tựa hồ hướng về Trận giới, mục tiêu là tên Béo.
"Ta bị gạt, nàng dùng một phần hồn lực dẫn ta đi một chặng đường lung tung, tuy rằng ta đã phát hiện ra nhưng vẫn chậm một bước." Nàng than thở.
"Thật đáng hận!" Thỏ nhỏ tức giận bất bình, thế nhưng cũng không thể chửi bới, dù sao Nguyệt Thiền gian xảo kia cũng là một mặt khác của Thanh Y.
"Nói thế thì chờ ta xuất hiện nàng nhất định sẽ cho ta một món quà lớn." Thanh Y bình tĩnh nói.
Sau đó nàng bay lên trời, hướng về một nơi.
"Thanh Y tỷ tỷ, chúng ta đi cùng tỷ!"
"Không càn, kết quả cuối cùng chắc chắn là quyết đấu linh hồn, ta dung hợp cùng nàng, các ngươi nếu ở đó có thể ra tay với thân thể hợp nhất sao? Có khi còn bị nàng lợi dụng để uy hiếp ta." Thanh Y từ chối.
Nàng cực tốc lao đi, nhanh chóng biến mất rồi.
"Chúng ta... ở phía sau, từ từ tiến tới, sẵn sàng tiếp ứng, nhưng đừng có tới gần quá." Đả Thần Thạch nói.
Thanh Y và Nguyệt Thiền là quan hệ chủ thứ thân, vốn là một, có một loại liên hệ kỳ lạ, có thể nhận biết đối phương ở đâu.
Vốn là, trong phạm vi nhất định các nàng thậm chí có thể hiểu rõ tất cả trong lòng đối phương, chỉ là theo cảnh giới càng cao thì lẫn nhau đều có thể tự mình phong tỏa.
Tuy nhiên liên hệ giữa thân thể các nàng vẫn còn, tất nhiên phải cẩn thận, tốn thời gian cảm ứng.
Thanh Y đến nơi, nhìn dãy núi rộng lớn này, hàng loạt cây đào tuyết, hoàng kim bách liên miên, nơi này rất sáng rực, là phong cảnh đẹp nhất Hàn giới.
Khi nhìn thấy vết tích chiến đấu trong dãy núi thì nàng nhíu mày, lẽ nào Thạch Hạo thoát vây rồi?
"Ầm!"
Tiếng vang truyền đến, còn đang chiến đấu, thế nhưng sức mạnh yếu đi rất nhiều.
Thanh Y không còn chọn lựa nào khác, chỉ có thể vọt vào nơi sâu nhất trong dãy núi, nàng nhìn thấy hai người trong một động phủ, đối lập nhau, cả hai đều bị thương nặng.
Đặc biệt là Thạch Hạo, vốn xảy ra vấn đề khi ngộ đạo, gần như "người chết đạo tiêu", hiện tại bị thương đến mức chẳng còn ra hình dáng gì nữa.
"Thanh Y, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi, giao cho ngươi đó!" Thạch Hạo nói, lui về sau, sau đó đặt mông ngồi trên đất, há mồm thở dốc, bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh.
Thanh Y nhìn chằm chằm Nguyệt Thiền giữa sân, từng bước đến gần nói: "Tính toán thất bại, tù binh thoát vây hả?"
Sắc mặt Nguyệt Thiền khó coi, xoay người rời đi, lấy ra Phá không phù, không chút ngừng lại.
"Chạy đi đâu!" Thanh Y khẽ quát, hóa thành một vệt sáng đuổi theo.
Thạch Hạo ngồi xếp bằng trên mặt đất, khóe miệng hiện lên một nụ cười kỳ lạ, bỗng nhiên ra tay tấn công sau lưng Nguyệt Thiền.
"Biết ngay ngươi có vấn đề, hồn lực của Nguyệt Thiền bỏ chạy kia không mạnh như vậy, đã sớm nghĩ tới việc ngươi đánh lén rồi!" Thanh Y không quay đầu lại, sau lưng đột nhiên hiện lên một trang giấy màu vàng đất, nhanh chóng vọt về sau, vừa vặn đón lấy Thạch Hạo đang giết tới.
Trong cơ thể Thạch Hạo, nguyên thần Nguyệt Thiền giật mình.
Cùng đờ ra còn có bản thân Thạch Hạo, hắn đang hô to trong lòng: "Thanh Y, có cần phải thông minh như vậy hay không, nhanh như thế liền nhìn ra, cho ta chút thời gian với chứ."
Bởi vì, vào lúc này hắn cũng phát động tia tiên khí ẩn nấp kia, dẫn động một ngọn lửa, cuồn cuộn lao lên hướng về nguyên thần Nguyệt Thiền hòng tiêu diệt Nguyệt Thiền.
Đây là tàn lửa vạn đạo còn sót lại gây ra khi hắn ngộ đạo ở núi tuyết, thứ này vân còn lưu lại trong cơ thể hắn.
Ban đầu, hắn căn bản không bị khống chế, hắn không ngừng kết nối, cho đến giờ phút này mới có cảm ứng, sau đó thừa dịp Nguyệt Thiền tập kích Thanh Y mới phát động.
Lửa này rất bá đạo, có khí tức vạn đạo, nếu không có ngọn lửa thần bí ẩn chứa trong cơ thể thì tàn lửa này chắc chắn sẽ bạo loạn, vô cùng đáng sợ.
Ngọn lửa thần bí sinh ra cùng Tam Thế Đồng quan kia cũng không hề chịu sự khống chế của Thạch Hạo, nếu không thì sẽ là một loại vũ khí giết người đáng sợ.
Tàn lửa lưu lại lúc ngộ đạo này và ngọn lửa thần bí ẩn náu kia giống nhau, đều tránh được sự thăm dò trước đây của Nguyệt Thiền.
"Ầm!"
Tàn lửa bao phủ, không bị nguyên thần khống chế và cũng không bị thân thể dẫn dắt, tất cả đều là nhờ tia tiên khí kia khống chế nhằm về nguyên thân trong cơ thể.
Ngoài cơ thể, trang giấy ố vàng kia cũng đang bay tới gần.
"Phụt!"
Thân thể Thạch Hạo run lẩy bẩy, không cách nào tránh né được, trang giấy ố vàng kia thần bí khó lường, phá tan tất cả ngăn cản, dán sát người hắn, tiến hành phong ấn.
Hắn đành chịu bó tay, một nguồn sức mạnh mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể làm cho tàn lửa kia mất khống chế.
Lúc này, nguyên thần Nguyệt Thiền vô cùng quyết đoán, muốn lao ra mi tâm, không tiếc thiêu hủy một báu vật để tránh bị trang giấy vàng phong ấn.
"Bà chằn, chạy đi đâu!" Thạch Hạo bất chấp, chờ thời gian lâu như vậy mới rốt cuộc kết nối được với tàn lửa, vậy có thể nào trơ mắt nhìn nàng thoát đi, làm không công chắc.
Hắn dốc hết khả năng, dùng tia tiên khí kia khống chế tàn lửa ngăn chặn tờ giấy vàng, ánh lửa bùng lên, đốt cháy nguyên thần Nguyệt Thiền.
Cùng lúc đó, lá bùa màu vàng cũng phát sáng, vừa chống lại tàn lửa trong cơ thể Thạch Hạo vừa trấn áp nguyên thần Nguyệt Thiền.
"Tiếc thật, hai loại sức mạnh đều rất mạnh mẽ, bất kỳ một loại nào bắn trúng nàng đều sẽ khiến nàng gần chết." Thạch Hạo than trong lòng, hắn không nghĩ tới Thanh Y lại nhạy cảm như thế, giành trước gây khó khăn, kết quả lại đối đầu với một chiêu hắn rất vất vả lắm mới phát động được.
Nguyệt Thiền rên lên, nàng đã gặp nạn, khó nhọc tránh khỏi mi tâm Thạch Hạo và vẫn chưa hề chết đi.
"Chạy đi đâu!" Thanh Y đuổi đánh, trấn áp nguyên thần bị thương này.
Bỗng nhiên Thạch Hạo biến sắc, ngay sau khi nguyên thần Nguyệt Thiền rời khỏi cơ thể hắn, tuy nguyên thần của hắn bị giam cầm nhưng vẫn có thể hơi vận động, phát ra thần thức truyền âm yếu ớt.
"Cẩn... thận."
Ở phía sau, chân thân Nguyệt Thiền quay lại, từ trong hư không giết ra thẳng đến sau lưng Thanh Y, đồng thời mi tâm nàng phát ra ánh sáng chói lọi, rõ ràng có gợn sóng hồn lực mạnh mẽ.
Ầm!
Tuy Thanh Y phản ứng cấp tốc nhưng vẫn trúng đòn!
Nàng phun đầy máu, bay ngang ra ngoài.
"Ha ha ha... " Nguyệt Thiền cười khẽ đứng đó, 'nguyên thần' bị thương thoát khỏi mi tâm Thạch Hạo lại tiến vào mi tâm của nàng.
"Nguyên Thần Ảnh Tượng thuật trong truyền thuyết, ngươi... vậy mà lại luyện thành?" Thanh Y giật mình.
"Không sai, cố gắng có thể triển khai được một lần." Nguyệt Thiền gật đầu.
Bên trong cơ thể nàng vẫn còn hồn lực mạnh mẽ, vẻ suy yếu lúc trước chẳng qua là giả, nguyên thần chân chính của nàng thực sự chưa hề rời đi, nguyên thần bên trong thân thể Thạch Hạo chỉ là thể hiện của Nguyên Thần Ảnh Tượng thuật mà nàng triển khai, có thể phát ra uy lực nguyên thần chân chính trong một thời gian ngắn.
"Yêu tinh!" Thạch Hạo nguyền rủa, ngay cả hắn đều cho rằng tiến vào cơ thể hắn chính là nguyên thần chân chính của Nguyệt Thiền, huống chi là Thanh Y không rõ tình huống tất nhiên là bị lừa rồi.
"Thanh Y, thương thế nặng như vậy ngươi còn muốn trốn sao. Lần này đã không còn cơ hội rồi." Nguyệt Thiền cười nhẹ, bạch y hoàng mỹ, dung nhan tuyệt thế, tất cả, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Thanh Y lau máu nơi khóe miệng, tuyết y phất phới, mỹ lệ tương tự người đối diện, không nói gì. Nàng biết lần này phiền phức lớn.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, mi tâm Thạch Hạo phát sáng, nơi đó đang chảy máu, tiên chủng đang lao ra, tốc độ quá nhanh, thứ này được một tia tiên khí bao quanh hóa thành một vệt sáng bay về phía Nguyệt Thiền.
"Hả?" Nàng lập tức biến sắc.
Bên ngoài tiên chủng có vô số mẫu khí, lúc này có rất nhiều tia bị kích hoạt, mỗi một tia đều có thể đè sụp núi sông, nặng đến không thể nào tưởng tượng được.
Nguyệt Thiền lập tức cắt ra hư không, xoay người rời đi, tiên chủng này hiện giờ quá khủng khiếp, nếu chống lại trực hiện thì tuyệt đối phải chịu thiệt, sẽ bị đập vụn.
Nhưng mà tất cả mẫu khí đều bạo động, đập vụn hư không, Nguyệt Thiền đang chạy trốn bị ép ra và dính thương thế nặng tới đáng sợ, lúc này nàng bay ngang ra ngoài, máu văng tung tóe, nhuộm đỏ cả tuyết y.
Tiên chủng đập vào vùng núi nơi xa tạo thành một cái hố đen.
Biến cố này rất đột ngột, Nguyệt Thiền không nghĩ tới Thạch Hạo còn có thể phát ra một đòn như vậy.
"Thanh Y, tiếp theo giao cho ngươi rồi." Thạch Hạo khó nhọc truyền âm, đòn sát thủ cuối cùng đều đã vận dụng, mi tâm hắn rạn nứt cũng đã không còn chút sức lực nào nữa.
Khống chế tiên chủng quá khó khăn, giết người thì trước phải thương tổn bản thân.
Thanh Y đuổi tới trước, không ngờ Nguyệt Thiền lại không bỏ chạy, cũng lao tới nói: "Vậy thì chấm dứt hoàn toàn luôn đi!"
Xoạt, các nàng hợp lại cùng nhau, hóa thành một người, vẫn là dung nhan tuyệt thế kia, lúc này mi tâm phát sáng, hồn lực dâng trào, tiến hành đại chiến ở đó.
"Ngươi... lại có bình dưỡng hồn trong truyền thuyết?"
"Đó là... kiếm trảm thần?"
"Lại là... hồn liên!"
...
Hai người chiến đấu, đây là cuộc chiến nguyên thần, hiển nhiên là các nàng đều cất giấu bảo vật thần thánh, đến trận chiến cuối cùng mới dùng.
Cũng không biết qua bao lâu, thân thể kia yên tĩnh lại không ít, mi tâm tỏa ra khí lanh, truyền ra âm thanh của Nguyệt Thiền.
"Thanh Y, ta là chủ thân, bẩm sinh chiếm ưu thế, ngươi vẫn nên thần phục đi!"
Đáp lại nàng chỉ là tiếng hừ lạnh.
"Chấp nhận trấn áp đi!" Nguyệt Thiền nói, ung dung không ít, có sức lực rất lớn.
Bỗng nhiên, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của các nàng phát sáng, quần áo cháy sạch, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Xoạt, Thạch Hạo bị bắt tới, bị thân thể óng ánh kia trói chặt kéo tới trước người.
"Thanh Y, ngươi muốn làm gì, lẽ nào cho rằng kích thích ta như thế này thì ta sẽ từ bỏ sao?" Nguyệt Thiền quát lên.
Sau một khắc, Thạch Hạo tiếp xúc đầy thân mật cùng thân thể tuyệt diệu vô song kia.
Nguyệt Thiền rít gào: " Thanh Y, ngươi sa đọa rồi, đã thế còn quá đê tiện, ngươi... cho rằng ta sẽ nhượng bộ rút đi sao?"
Ầm!
Thạch Hạo bị vứt trên mặt đất, hiển nhiên Nguyệt Thiền đang phát uy.
Nhưng mà, sau một khắc, thân thể trắng như tuyế kia lần nữa tới gần, hai người tiếp tục gần gũi trong gang tấc, cũng coi như là rất thân mật
"Đau, nhẹ chút!"
Âm thanh đau đớn truyền ra.
"Tất nhiên, âm hèn mọn như thế là do Thạch Hạo dùng hết khả năng phát ra, cố ý nhằm vào Nguyệt Thiền, kích thích nàng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng tám, 2021 19:26
5 rate ủng hộ đạo hữu
05 Tháng tám, 2021 23:14
Tks bác, mình sẽ chỉnh sửa lại những chương sau này.
05 Tháng tám, 2021 23:13
Sẽ không, vì Chí tôn cốt đã cấy vào trong Thạch Nghị, nếu móc ra thì sẽ ảnh hưởng tới người anh họ này.
Bạn đọc gần ngàn chương sẽ rõ :)
05 Tháng tám, 2021 18:55
mọi ng cho mk hỏi sau tiểu hạo lấy lại đc chí tôn cốt ko vậy
02 Tháng tám, 2021 18:33
Ra chương mới đi ad ơi, hóng bộ này mấy năm rồi
02 Tháng tám, 2021 18:33
Ra chương mới đi ad ơi, hóng bộ này mấy năm rồi
02 Tháng tám, 2021 14:32
Xin phép có đôi lời góp ý đối với dịch giả, là bạn không nên chèn thêm các từ ngữ cá nhân vào trong lời thoại của nhân vật, vd từ "nhen", nó có thể làm mất đi cái hay vốn có của truyện. Ngoài ra, đại từ nhân xưng cũng nên thống nhất, không nên nửa Hán nửa Việt. Mình ko phủ nhận công sức bạn bỏ ra để dịch, nhưng nếu chăm chút hơn nữa thì sẽ hay hơn
01 Tháng tám, 2021 23:18
Mong truyện này mãi vì đọc convert không bao giờ thấm được. Mong đạo hữu sớm đắc đạo bộ này
01 Tháng tám, 2021 13:56
Ad cố gắng lên nhé,mình đợi từng ngày ạ
26 Tháng bảy, 2021 12:23
Còn mấy trăm chương thôi cố lên ad!!
26 Tháng bảy, 2021 08:17
những siêu phẩm thế này đúng là phải đọc bản dịch mới đã ghiền, cố lên ad :D
22 Tháng bảy, 2021 08:18
Ra chương mới đi ad
19 Tháng bảy, 2021 16:20
oh....
18 Tháng bảy, 2021 19:57
hahaa tk.s ad đã k bỏ nhé
18 Tháng bảy, 2021 16:30
1 năm rồi ạaa
17 Tháng bảy, 2021 20:05
2 tuần ra 1 chương à adm
11 Tháng bảy, 2021 18:14
hóng ronkute ra đều, má đọc bản convert sắp lú luôn r kk
11 Tháng bảy, 2021 17:00
ra chương mới ròiiii
11 Tháng bảy, 2021 07:33
Hay
11 Tháng bảy, 2021 00:58
dịch tiếp đi and oi
09 Tháng bảy, 2021 12:50
có vài câu thôi mà bro, xuyên suốt mới chán chứ vài câu tình cảm trc khi đi xa mà :v
09 Tháng bảy, 2021 12:48
dịch tiếp đi ad, 3 năm trước biết đến bộ này nhưng chỉ chờ dịch mới đọc đc :(((
29 Tháng sáu, 2021 18:17
Bác ơi mình xin donate cho bác mong bác có chút động lực hoàn thành nốt chứ hóng quá k nhịn được bác có nick fb ko mình inbox cho dễ
29 Tháng sáu, 2021 18:15
Bác ron ơi ra típ đi tui xin số tk tui donate nè
29 Tháng sáu, 2021 18:14
Bác ron ơi em muốn donate cho bác hy vọng bác ra full bản dịch chứ thèm quá rùiii
BÌNH LUẬN FACEBOOK