Thạch Hạo nhấc theo kiếm thai xông thẳng xuống, tiên trận không đầy đủ phát sáng thế nhưng không thể nào ngăn cản được hắn, hiện giờ sau khi bước ra nửa bước kia thì đã có sức mạnh vô địch thật sự rồi.
Đỉnh cao nhất Nhân đạo, đã bước lên!
Hắn có cảm giác, cứ thế mãi, cứ tiếp tục tu hành thì dù cho đang ở thời đại mạt pháp hắn cũng sẽ càng ngày càng mạnh hơn!
Hắn có tự tin, pháp môn mà bản thân khai sáng ra, Lấy thân làm chủng, con đường này là con đường thích hợp nhất với hắn, đạo hạnh được bổ trợ, thực lực càng nâng cao, hắn mạnh tới mức tận cùng.
Chỉ có thứ thích hợp nhất cho bản thân mình thì mới là mạnh mẽ nhất!
Người được gọi là tàn tiên kia cũng đã bị phế bỏ, nếu như trạng thái trước mắt của kẻ kia mà hắn còn không dám đối đầu, vậy thì còn gọi là trạng thái vô địch gì chứ?
Hiện giờ, hắn có lòng vô địch!
Ầm!
Tầng đất bên dưới bị chém nát, tàn trận Tiên đạo bị tiêu diệt.
Có chỗ không đúng, Thạch Hạo nhíu mày, bởi vì hắn không cảm ứng được khí tức của tàn tiên, vả lại tiên điện bằng đồng kia cũng không có ở đây.
Ầm ầm!
Thạch Hạo đứng yên chứ chưa động, chọc thẳng kiếm thai vào trong đất, thần mang vô tận bùng phát, đó chính là ánh kiếm với hàng ngàn hàng vạn được bắn ra chỉ trong chớp mắt.
Lòng đất bị xoắn nát, dù cho có trận văn bảo vệ thì cũng không cách nào giữ nổi.
Lòng đất không còn khí tức của tàn tiên, hắn không có ở đây?
Tàn tiên không có, trận pháp bị phá tan và nơi đây rỗng tuếch, suối tiên bên dưới cũng chẳng thấy đâu, hiện tại chẳng biết đi đâu.
Thạch Hạo cầm theo kiếm thai, lúc giơ tay liền giam cầm và kéo một ông lão cảnh giới Độn Nhất lại gần.
Ngay khi đối mặt với Thạch Hạo thì ông lão run rẩy tới mức đầu cũng nhấc lên không nổi, chủ yếu bởi vì khí tức của Thạch Hạo lúc này quá khủng khiếp, ép tới mức lão thở cũng không nổi.
Xương cốt của lão vang lên ken két, huyết dịch chảy dữ dội, thân thể như muốn nổ tung.
Đây là tổng quản của Tiên điện, quản lý rất nhiều phó binh, thực lực rất mạnh mẽ, là cao thủ Độn Nhất thế nhưng khi đối mặt với Thạch Hạo thì chỉ biết buông xuôi.
Lão cảm thấy mình như là một con sâu con kiến nỗ lực dõi mắt nhìn cự long trên trời xanh, xa xa không thể với tới, chênh lệch quá lớn, thần hồn và thân thể đều đang run rẩy.
"Đại nhân Chân Tiên đã rời đi từ mấy chục năm trước rồi, và cũng không có nói đi đâu cả..." Lão run rẩy gian nan nói ra những câu nói như thế này.
Thạch Hạo thu lại khí tức, không có tham dự cuộc chiến đấu này.
Trên thực tế, khi thấy Hoang đánh tới thì người của Tiên điện sớm run lẩy bẩy, làm gì còn có khí thế đập nồi dìm thuyền liều chết nữa chứ, ai ai cũng hoảng sợ không thể tả được.
"Kẻ phản kháng, giết không tha!"
Mục Thanh quát lớn, suất lĩnh đội quân tám trăm con em vây quét những người này.
Có tu sĩ quỳ rạp xuống đất, dù cho sinh ở Tiên điện, làm nô tài từ thuở nhỏ nhưng lúc này đều vô cùng sợ hãi, không còn trung thành gì nữa.
Nhưng, cũng có một nhóm người rất hung cuồng không chịu đầu hàng, chém giết khốc liệt tới đỏ mắt, đều là những tên tôi tớ đặc biệt trung thành với Tiên điện.
Thạch Hạo xoay người rời đi, cưỡi trên lưng thiên mã trắng bóng như ngọc nhìn về nơi xa.
Chiến dịch này, Tiên điện đã bị diệt!
Kiến trúc nơi này đều bằng đồng và có không ít thiên tài địa bảo, đám người Chu lâm, Thạch Chung đều quét sạch chiến lợi phẩm, những thứ có thể mang đi đều mang đi cả.
Bởi vậy, trận chiến này qua đi và Tiên điện đã hoàn toàn bị xóa sổ!
Trong vườn thuốc có trồng hai cây thần dược, thế nhưng hiện tại đều đã thoái hóa không còn thần dị như năm xưa nữa.
Trong Tàng Kinh các có rất nhiều cốt thư thế nhưng lại thiếu mất truyền thừa cao nhất của Tiên điện, môn này được tàn tiên truyền miệng xuống chứ không có để lại văn tự, không có kinh văn cốt thư.
Thạch Hạo chẳng chút lưu tình, mặc cho đám người Mục Thanh, Thạch Chung xuất thủ diệt sạch đạo thống này.
Đại chiến Biên hoang bọn họ chẳng hề xuất một chút lực nào, hắc ám đột kích thì lại núp ở một bên, lúc bình yên thì lại làm mưa làm gió ở giới này, dáng vẻ tự cao tự đại, là một đám ăn hại của giới này.
"Tàn tiên, ông trốn không thoát đâu, cánh cửa Tiên vực đã đóng, sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy ông mà thôi!" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hắn suy đoán, khả năng tàn tiên sợ hãi, hơn trăm năm trước đã cấu kết với một vị Chân Tiên phục kích Thạch Hạo bất thành, ngược lại còn bị đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính giết chết tên Chân Tiên kia, khả năng vì thế nên mới chạy trốn.
Ngày hôm đó, chấn động thiên hạ.
Khi tin tức được truyền ra thì tất cả mọi người đều ngây dại, một trăm mấy chục năm trôi qua và Hoang lại tái hiện thế gian, mạnh mẽ như trước, quét ngang vùng đất truyền thừa của Tiên điện.
Từ đó về sau, cổ giáo này đã không còn tồn tại nữa.
Thời khắc sóng lớn mênh mông lan tràn ở phía sau thì, Thạch Hạo sớm mang theo đội quân tám trăm con em rời đi và xông thẳng tới nơi tiếp theo - Thiên quốc.
Có thể tìm ra nơi này cũng chẳng hề dễ chút nào, hắn căn cứ các manh mối của ngày xưa và cẩn thận nghiệm chứng các thứ thì mới tìm ra được.
Cái được gọi là manh mối, đó chính là những thứ đạt được từ Bổ Thiên các ở hạ giới.
Quỷ gia từng là một người tài cao ngất trời, một tay khai sáng bên Bổ Thiên các thế nhưng lại từ trần quá sớm.
Ông lão tóc tai bù xù, nơi đỉnh đầu có găm lấy một cây kiếm và từng có đại ân với Thạch Hạo, tàn hồn của lão từng bảo vệ hắn, nửa sư phụ nửa bằng hữu nhưng tiếc rằng đã không thể gặp lại lần nữa.
Từ rất lâu thì Thạch Hạo đã biết được thân thế của Quỷ gia, bị Bổ Thiên giáo ruồng bỏ chỉ vì có lui tới với một vị thần nữ của Thiên quốc, từng rất chung tình nên đã phá hủy cả một đời.
"Quỷ gia, con giúp ông báo thù nè!' Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hắn vô cùng bất mãn với Thiên quốc, đạo thống xa xưa này chưa từng xuất lực cho một giới này vả lại còn sát hại tu sĩ khắp nơi, chỉ cần ra đủ giá thì ai bọn họ cũng dám giết.
Bọn họ là một đám đồ tể, năm tháng dài đằng đẵng tới giờ cũng chẳng biết được đã có bao nhiêu anh kiệt bị bọn họ ám sát , tổ chức này là một cái u ác tính.
Không vì những người khác mà chỉ vì Quỷ gia, Thạch Hạo phải nhổ tận gốc giáo này!
Nếu không phải có người của Bổ Thiên các thu dọn các di vật ngày xưa và đưa tới manh mối thì e rằng Thạch Hạo cũng không biết sào huyệt của bọn họ nơi đâu, đây là một tổ chức sát thủ có cừu địch khắp thiên hạ thành ra vô cùng cẩn thận.
Đây là một vùng núi mây mù mờ ảo đầy yên ắng và rất an lành, hàng loạt linh cầm dị thú qua lại, cơ bản không nhìn ra chút ít khí sát phạt nào.
Nhưng, khi Thạch Hạo đấm ra một quyền thì hết thảy đều thay đổi, với pháp lực vô thượng của hắn thì đã đánh xuyên giới bích của một tiểu thế giới, mạnh mẽ mở ra khu bí cảnh này.
Ngoại giới tìm không thấy là bởi vì Thiên quốc tọa lạc trong một tiểu thế giới ngăn cách với bên ngoài.
"Kẻ nào?"
Trong tiểu thế giới trở nên đại loạn, nơi đây bị công phá và hết thảy sát thủ kim bài đều chấn kinh.
Nói là Thiên quốc thế nhưng nhân số của nơi này cũng không quá nhiều và đều là cao thủ cả, sát thủ bình thường không có tư cách để tiến vào nơi này, cần phải được bảo mật một cách nghiêm chỉnh.
Ông lão chiếm đa số, đều là những lão bất tủ với tuổi tác cực lớn.
"Một vùng đất có thiên địa linh túy tuyệt vời." Thạch Hạo thở dài.
Bên trong tiểu thế giới này có hàng loạt vật chất bất tử, dù cho thời đại mạt pháp đã tới nhưng nơi đây vũng chưa hề bị khô kiệt.
Từng vệt bóng đen xuất hiện và biến mất ở trong hư không.
Có người muốn ám sát Thạch Hạo.
Kết quả, hắn khẽ gảy nhẹ ngón tay và lộ ra khí thế vô địch, phịch, hư không nổ tung và có mười mấy người hóa thành mưa máu, hình thần đều diệt.
"Thì ra là như thế, một chiếc ao tiên huyết đang giải phóng ra vật chất bất tử." Thạch Hạo nhìn thấy trong tiểu thế giới này có một chiếc ao nhỏ, bên trong đang sôi sục huyết dịch và bốc lên vật chất bất tử.
Không biết được lưu lại từ thời đại nào, hiển nhiên bên trong có thi thể Chân Tiên và huyết dịch không ngừng cuồn cuộn chuyển động.
Sinh linh nơi đây đa số là ông lão, có vài người tuổi tác đã cực kỳ xa xưa, phải từ mấy chục mấy trăm vạn năm tuổi trở nên, đều là cao tâng của Thiên quốc, có thể sống sót trong thời đại mạt pháp này thì đều dựa vào vật chất bất tử ở nơi này.
"Hoang, không ngờ lại là Hoang!"
Một đám người mơ hồ xuất hiện và ngập tràn vẻ sợ hãi, bởi vì cảm nhận được uy thế của Thạch Hạo nên không một ai đứng thẳng được, đều muốn quỳ rạp xuóng đất.
Thạch Hạo lạnh lùng vô tình thu lại khí tức, bởi vì nếu còn tiếp tục như vậy thì đám người Mục Thanh sẽ không có cơ hội xuất thủ nữa.
"Ai là Thiên Nhất thần nữ?" Thạch Hạo hỏi.
Con ngươi của một người nào đó chợt co rút và bị Thạch Hạo nhạy cảm bắt lấy rồi nhìm chằm chằm.
Ánh mắt của Thạch Hạo liếc qua và và chú ý tới, lập tức người này lạnh toát mồ hôi, cả người run rẩy, nàng cảm thấy thân thể của bản thân như muốn nổ nát.
Bụp bụp!
Nàng không khống chế được nữa, ngã khụy xuống mặt đất.
Những người khác của Thiên quốc đều ngây dại, nên biết, người này đã từng là thần nữ của Thiên quốc, thực lực mạnh mẽ không gì sánh được, kết quả chỉ dưới ánh mắt liếc nhìn của kẻ kia mà đã xụi lơ, thật sự là khủng khiếp.
"Ngươi có còn nhớ một người tên là Ngô Thiên Trùng?" Thạch Hạo hỏi.
Thiên Nhất thần nữ chợt thay đổi sắc mặt, làm sao mà không nhớ rõ được chứ, đó từng là truyền nhân kiệt xuất của Bổ Thiên giáo và bị nàng lừa dối, dùng tình để gây thương tích, cuối cùng chán nản rời khỏi Bổ Thiên giáo và xuống hạ giới.
Cuối cùng lúc phục kích Ngô Thiên Trùng thì cũng có sự tham gia của nàng và lúc đó cũng có chút hổ thẹn, bởi vì nàng cũng đã có chút động tâm với người kia thế nhưng sau cùng vẫn ra tay tàn nhẫn.
"Keeng!"
Trong tay Thạch Hạo xuất hiện một thanh kiếm gãy với hình thức cổ điển, bên trên mang theo vết rạn nứt.
"Là kiếm của hắn..." Thiên Nhất thần nữ thần sắc phức tạp, rất nhiều chuyện xưa chợt hiện lên trong lòng, sau đó là chút động lòng kia hóa thành lãnh huyết cùng với đồng môn giết chết người đó.
"Quỷ gia, con thay ông báo thù nè!" Thạch Hạo tay cầm kiếm gãy rồi nhẹ nhàng quét ngang, một đầu lâu xinh đẹp mang theo mảng lớn máu tươi bay lên giữa không trung.
"Động thủ, giết không tha!" Lời nói của Thạch Hạo trầm thấp, tay nhẹ nhàng vẫy ra lệnh.
Đội quân tám trăm con em ở phía sau vọt tới, mặc dù đối mặt với một đám lão sát thủ, một đám đồ tể với kinh nghiệm phong phú thế nhưng vẫn không hề sợ hãi, khí sát phạt ngút trời.
"Xoẹt!"
Chủ Thiên quốc xuất thủ, quả thật rất mạnh mẽ, là cảnh giới Độn Nhất đỉnh cao chuyên qua lại trong bóng tối, là bá chủ của giới ám sát, hắn không có tiến công Thạch Hạo mà là im lặng muốn giết chết những người khác.
Bởi vì hắn biết, Hoang đã thành đạo từ lâu, đã không thể địch nổi, thà như vậy không bằng giết những người khác, dù cho bản thân có chết ở đây cũng phải khiến Hoang thương tiếc vì việc chết thảm của thủ hạ mình.
Đáng tiếc, Thạch Hạo không hề cho hắn chút cơ hội nào, kiếm gãy trong tay vung lên và một luồng ánh kiếm chém hắn thành hai nửa.
Máu tươi lan tỏa, chủ Thiên quốc hét thảm, hai nửa thân thể lăn tròn trên mặt đất.
Tất nhiên là Thạch Hạo đã hạ thủ lưu tình, nếu không với tu vi của hắn, kiếm khí vừa ra thì còn có thể lưu lại thứ gì chứ, nhất định trở thành bột mịn.
"Mục Thanh, các ngươi muốn luyện tập thì có thể giao thủ với chủ Thiên quốc nè." Thạch Hạo lên tiếng.
"Đại huynh, huynh cũng quá xem thường bọn đệ đó, lúc ở Biên hoang huynh còn chưa tới cảnh giới Độn Nhất thì đã chém giết rất nhiều sinh linh cao hơn mình một cảnh giới rồi, đệ dù gì cũng đã là cảnh giới Độn Nhất hậu gì rồi thì cần gì kẻ này để rèn luyện chứ?" Chu Lâm bĩu môi.
"Kẻ đi săn chuyên đi lại trong bóng đêm, có thủ đoạn vô cùng phi phàm, các ngươi có thể lưu hắn lại để rèn luyện." Thạch Hạo nói thế.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, một luồng kiếm khí ám sát lao tới, quá khủng khiếp, tựa như thiên ngoại phi tiên, một chiêu kiếm động sao trời, óng ánh cực kỳ, nó lao thẳng về phía sau ót của Thạch Hạo.
Quá đột ngột, muốn dùng một chiêu kiếm để tuyệt sát.
"Keeng!"
Thạch Hạo không hề quay đầu mà hai ngón tay phải chặn ở phía sau đánh tan kiếm khí, đồng thời kẹp lấy một thanh thần kiếm rồi uốn nhẹ một cái, thần kiếm đứt rời.
"Sớm đã cảm ứng rồi, còn trốn cái gì nữa?" Thạch Hạo xoay người nhìn về một ông lão đứng bên trong khói đne.
Những người khác đều thất kinh, đây là một vị Chí Tôn, Thiên quốc lại còn có Chí Tôn nữa?
Sư thúc tổ của chủ Thiên quốc vẫn còn sống và lẩn trốn ở đây, đáng tiếc rằng đã gặp phải Thạch Hạo, cơ bản không phải là dối thủ.
Người này sớm đã già nua, từ thời thượng cổ đã không cách nào rời khỏi nơi đây được rồi, bởi vì tinh lực gần như khô kiệt và chỉ có thể dưỡng lão ở đây.
Hiện giờ lão lại đối đầu với Thạch Hạo đang ở trạng thái vô địch thì làm sao có khả năng là đối thủ chứ?
Ầm!
Thạch Hạo đánh ra một quyền, lập tức ông lão này hét lớn liều mạng chống trả thế nhưng đều vô dụng, nổ tung ngay tại chỗ và hóa thành mưa máu đầy trời.
Một bàn tay to lớn bao phủ mưa máu, Thạch Hạo sợ sẽ lan tới tất cả mọi người nên nắm lấy, pháp tắc đại đạo cùng mưa máu đều quy về một chỗ và trở thàn hư vô.
Phụt!
Cuối cùng, chủ Thiên quốc đã bị đám người Mục Thanh chém bay đầu lâu, đánh giết nguyên thần, hoàn toàn bỏ mạng.
Lĩnh giáo qua thuật ám sát của hắn nên không cần thiết phải lưu lại hậu hoạn nữa.
Ngày hôm đó, căn cơ Thiên quốc đã sụp dổ, vùng tiểu thế giới này bị quét ngang, hết thảy những tên đồ tể lâu năm đều bị đánh gục và nhổ tận gốc.
"Còn có chút cứ điểm nhỏ khác nữa, các ngươi phân công nhau đi tru diệt đi!" Thạch Hạo nói.
Đám Mục Thanh, Chu Lâm chia nhau dẫn quân nhằm về các phương hướng khác nhau.
Tổ chức Thiên quốc rất to lớn, ngoại trừ tiểu thế giới này là căn cơ thì tất nhiên sẽ còn có rất nhiều trại huấn luyện khác nữa.
"Yêu Long đạo môn, Kiếm cốc..." Thạch Hạo khẽ nói, những đạo thống này từng xem việc trấn áp dòng dõi Tội huyết là nhiệm vụ của mình, Ninh Xuyên chính là người mà bọn họ đã cùng nhau bồi dưỡng nên.
Có một vài đạo thống rất quá đáng, tiêu diệt Thạch tộc, Hỏa tộc... giam cầm dòng dõi Tội huyết, trục xuất tới Tội châu, kết quả một châu đó bao quát cả Hỏa Linh Nhi đã bị An Lan bắt đi.
"Lúc chống ngoại địch thì không thấy mặt, làm hại người mình thì đi tiên phong, nên có một câu trả lời thật hợp lý rồi." Thạch Hạo hờ hững nói.
Lần này hắn không có động thủ mà giao cho những người khác di làm.
Đám người Mục Thanh, Chu Lâm, Thạch Chung sau khi đánh tan tàn quân Thiên quốc thì bắt đầu dẫn đội giết hướng Yêu Long đạo môn, Kiếm cốc...
Ngoài ra, Chu Yếm, Đại Hồng điểu cũng động.
Mà Thanh Lân ưng, Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vân sớm đã học được pháp môn Côn Bằng mà Thạch Hạo truyền thụ qua, hiện giờ hình thể khổng lồ, tu vi kinh người, tất cả cũng bắt đầu giết thẳng về một phương.
Những năm gần đây Hoàng Kim sư tử biểu hiện vô cùng tốt, không còn làm thú cưỡi cho Thạch Hạo nữa mà đã trở thành một nguồn sức mạnh uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ, hiện tại lĩnh mệnh một mình giết thẳng về một giáo.
Ngày hôm đó, bốn phương đều chấn động.
Hoang tái hiện trên thế gian, quét ngang thiên hạ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK