Kim Chí Phi thất bại vả lại còn rất mất thể diện, từng bị Thạch Hạo dẫm đạp trên mặt, ghì chặt xuống dưới nền đất, đây chính là một trong những kỳ tài hiếm có của Kim gia thời cận đại này!
Đmá người xôn xao, người của Kim gia thiếu chút nữa đã xông lên tính sổ với Thạch Hạo.
Chỉ có điều nơi đây là Đế quan, không cho phép bọn họ ngông cuồng, không thể không nhịn lại con tức giận này.
Đường đường là nhân vật ngút trời của một bộ tộc, chưa tới bốn mươi tuổi đã tiến cấp Trảm Ngã cảnh, đây là sự kinh diễm biết bao nhiêu, phóng mắt khắp cửu Thiên cũng đều là việc hiếm có thế nhưng giờ lại ăn phải sự nhục nhã như vậy, càng khiến cho cả Kim gia đều thấy hổ thẹn theo!
"Thật sự quá nhục nahx mà..." Một vị trưởng lão của Kim gia nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy lạnh lẽo, một cước kia không chỉ đạp thẳng lên trên mặt của Kim Chí Phi mà còn tựa như đang đá thẳng lên trên mặt của bọn họ vậy.
Một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi tuổi mà lại giương kích về kỳ tài nguýt trời đầy danh tiếng của thế hệ trước, đây là chiến tích huy hoàng cỡ nào chứ?
Mái tóc của Thạch Hạo tung bay, ánh mắt như điện ngồi ngay ngắn bên trên lưng của con tê giác Nam ly thần hỏa, tuy rằng ngồi bất động thế nhưng cặp mắt lại dõi xuống dưới đám người Kim gia Vương gia.
Trận chiến này đã giúp mọi người nhìn thấy được tiền lực đầy đáng sợ của hắn, tựa như là một vầng thái dương đang bay lên không, tương lai sẽ có vô hạn khả năng!
Các tộc đều đang thì thầm bàn luận, cảm thấy thành tựu của người trẻ tuổi này nhất định sẽ rất ghê gớm, rất có thể sẽ trở thành chí tôn vô địch vang dội cả cổ kim.
"Đó là Hoang ư, gặp mặt còn hơn cả nghe tên nữa!"
"Không hổ là người đã thắng liên tiếp mười trận ở biên cương Đại Xích Thiên, là cao thủ mới xuất hiện đã hạ gục mười Vương, quả nhiên lợi hại, tiềm lực vô cùng lớn."
Tu sĩ các tộc đều không ngừng tán dương.
"Xuất quan!" Nhưng vào lúc này, vị đại kỵ sĩ ngồi bên trên Thôn Thiên thú ở trời cao hạ lệnh, toàn bộ quân đội của các tộc bắt đầu xuất phát!
Người hò thú hét, ánh hàn quang của binh khí chiếu sáng cả vòm trời, đại đội nhân mã đằng đằng sát khí bước vào truyền tống trận đầy to lớn, là xuất chinh thật sự.
Thạch Hạo ngồi bên trên người của tê giác tử kim, con thú này không ngừng tản ra từng làn khói tím và đi kèm là ánh sáng thần thánh cùng theo sát đại đội tiến về trước.
Kim Chí Phi nghiến răng ken két, quá nhục nhã, tọa kỵ của hắn lại bị người khác cướp mất, bị người khác điều khác khiển, đây là chuyện tình mất mặt tới cỡ nào đối với một cường giả như hắn.
Hắn đứng tại chỗ đôi chút rồi tiếp đó xoay chuyển thân thể, nhu thể đang muốn xuất chinh.
"Chí Phi, trạng thái của ngươi không tốt, không nên rời đi!" Một ông lão khuyên can.
"Không được, ta tới Đế quan là để rèn luyện bản thân, mặc khác cũng cảm thấy hứng thú với một vài tạo hóa ở Đế quan này mà người xưa lưu truyền, không muốn bỏ qua!" Kim Chí Phi nói.
Hắn cũng là người không bị ràng buộc, không bị điều động, sau khi xuất quan đều có thể hành động một cách tự do.
"Tiểu thúc, cháu đi cùng với thúc!" Kim Triển mở miệng ói, hắn được mệnh danh là thiên kiêu một đời, là đệ nhất kỳ tài của Kim gia cận đại này, tiềm lực vô biên, được bộ tộc gửi gắm kỳ vọng cực cao.
Kim Chí Phi lắc đầu đầy kiên quyết, nói: "Không, chỉ mình ta thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu, cứ theo kế hoạch xuất quan lần sau của ngươi đi, đừng có quấy phá kế hoạch của chính mình, không phải lo lắng cho ta."
"Ha ha, đạo hữu của Kim gia không cần lo lắng, tới bên ngoài quan ngoại thì người nên lo lắng sinh tử chính là tên nhóc kia mới đúng." Vương Trường Hà bước tới cười híp mắt khuyên.
"Hi vọng là như thế!' Người của Kim gia gật đầu.
Đại quân mênh mông cuồn cuộn tiến vào truyền tống trận, từng đội giáp sĩ tới từng chủng tộc khác nhau tiến bước, tất cả đều vô cùng mạnh mẽ.
Thạch Hạo cũng lên đường, tiến vào truyền tống trận, ánh sáng lóe lên và biến mất từ nơi này.
Tiếp đó, hắn xuất hiện ở trước một tòa tế đàn to lớn, nơi đây đã tụ tập rất nhiều nhân mã, dõi mắt cũng khó có thể nhìn thấy điểm cuối.
Một vài sinh lin hcos hình thế quá khổng lồ, ví như Hoàng Kim cự nhân cao tới ngàn trượng, tựa như cổ giao hai đầu to lớn như ngọn núi, còn có cả sói lớn màu xanh như núi cao!
Rất rõ ràng, đại kỵ sĩ ngồi bên trên Thôn Thiên thú kia cũng chỉ chỉ huy một nhánh đại quân mà thôi, còn có rất nhiều nhánh khác đang hội hộp nơi này.
"Tới đây thì coi như đã tới quan ngoại, các ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Nhớ kỹ, giết địch chính là bảo vệ vợ con của các ngươi, là bảo vệ người thân của các ngươi, là đàn ông một khi đứng ở đỉnh cao nhất thì phải có chí hướng khí thôn sơn hà, sa trường chính là nơi để các ngươi chứng minh, dùng chiến huyết để soạn nên bức hành khúc vang vọng!"
Vài ông lão đứng bên trên tế đàn to lớn cổ vũ si khí cho mọi người.
Ầm!
Trong nháy mắt, liên miên màn ánh sáng dựng lên và bao phủ nơi này, hình thành nên một thiên đồ mênh mông bao trùm mọi người bên dưới.
Xa xa là bức tường thành cao to chọc thẳng trời xanh, là được xây dựng từ tinh hài.
Bên cạnh, tế đàn đang phát sáng và mở ra một đường nối thông, dọc theo nó thì sẽ có thể đi tới quan ngoại, coi như là đã xuất quan!
Xoẹt, vô cùng chỉnh tề, trong nháy mắt tất cả mọi người đều biến mất, rời khỏi khu vực bên trong tường thành này, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hư không mơ hồ, tất cả mọi người như cảm thấy bản thân đang bị phân giả, trên đường đi họ nhìn thấy từng ngôi sao đang tân sinh, suy yếu và hủy diệt.
Bọn họ biết đang thông giao giới môn đầy đáng sợ nhất, nếu không cũng không cách nào có trải nghiệm như vầy.
Tựa như trăm năm đang trôi qua và cũng giống như chỉ trong một cái chớp mắt vậy, thời gian hỗn loạn khiến người khác không cảm nhận được sự ngắn dài, tất cả mọi người lắc lư một hồi thì đã xuất hiện và đứng bên trên mặt đất rồi.
Nhìn về nơi xa, hỗn độn dâng trào, cuồn cuộn không ngừng, một tòa thành khổng lồ mênh mông cao vót lên tận trời cao, nó đứng sừng sững nơi đó, vạn cổ không hề ngã vỡ, trường tồn vĩnh viễn.
Vậy thì, Đế quan đã ở phía sau lưng, nằm trong hỗn độn.
"Thiên địa của chúng ta là ở bên kia hỗn đọn ư?"
"Đây chính là quan ngoại!"
Khi mọi người nhìn về phía trước, những sinh linh xuất quan đầu tiên đều chấn động, hình ảnh thê lương, cảnh tượng tựa như là bức tranh thủy mặc cổ xưa vậy.
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên!*
(*): Đại mạc làn khói trọi trơ - Mặt trời tròn trịa nằm mơ sông dài. (LeTheViet_TangThuVien)
Đây là một khu sa mạc rộng lớn bao la bát ngát, tà dương màu máu to lớn vô biên tựa như là một con man thú bất hủ đang trấn áp ở chân trời, đỏ chót và yêu diễm.
Cảnh sắc của quan ngoại, thô kệch và lả lơi.
Bên trong sa mạc lớn có rất nhiều khói lửa, là do những tổ tiên đã nhen đốt, dù trải qua cả ngàn năm vẫn không hề bị dập tắc, thậm chí có vài nơi trường tồn mấy chục tới cả văn vạn năm.
Một con sông lớn xuyên qua đại mạc, từ xưa tới giờ vẫn không hề khô cạn, mặt nước cuồn cuộn gào thét chảy qua.
Quan sát thật kỹ thì tất cả mọi người đều cảm thấy được, dòng sông đó đỏ tươi và yêu diễm tựa như là thần huyết đang chảy dài, từ cổ chí kim màu máu ấy vĩnh viễn không bao giờ phai.
"Tương truyền, nó chính là một nhánh sông của Hoàng tuyền, vốn có màu vàng thế nhưng đã bị huyết dịch của cường giả trên chiến trường nhuộm đỏ, từ đó màu đỏ đậm bất biến, máu tanh gắt mũi." Một vị đại kỵ sĩ Độn Nhất cảnh nói.
Đặc biệt là, lúc sông dài màu máu này chảy qua thì thi thoảng sẽ có bọt nước bắn lên, lúc ấy sẽ có một chút khung xương bồng bềnh trên mặt nước, tất cả rất kỳ dị, có trắng sáng như tuyết, có vàng óng và cũng có ánh đen.
Giữa dòng sông không biết có bao nhiêu hài cốt, tất cả đều là cường giả khi xưa, thậm chí không thiếu Trường Sinh cốt!
Đã chết bao nhiêu người, đã có bao nhiêu sinh linh đã chết trận, cơ bảnk hông cách nào thống kê được,, đây là chiến trường lớn nhất giữa hai giới, và cũng là khu mai táng!
Bốp!
Đột nhiên có người tiến về phía trước, bên dưới đất cát chợt xuất hiện một chút xương cốt.
"Bên dưới lớp cát có xương nữa à?"
Một con sư tử hoàng kim với hình thể khổng lồ như ngọn núi nhỏ giẫm sụp sa mạc, kết quả bên dưới lớp cát ấy là rất nhiều bộ hài cốt, không ai đành lòng quan sát cả.
"Chuyện này..." Tu sĩ lần đầu tiên tới đây đều hoảng sợ, bởi vì số lượng của những bộ xương khô bên dưới lớp sa mạc này cũng không hề ít hơn so với những hạt cát nơi đây.
Ầm!
Có người vung ống tay áo, bụi cát tán loạn, sa mạc bị dọn dẹp thành một khu rộng rãi, khắp nơi đều là thần cốt lấp lánh ánh sáng, tới hiện giờ mà khí tức vẫn bất diệt như trước.
Số lượng quá nhiều, thiếu rất nhiều vị trí, rất khó phân biệt được là thuộc bộ phận nào, xương vỡ vô số.
Cuộc đại chiến năm xưa quá thê thảm, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh của hai giới đã chôn xương bên trong khu đại mạc này.
"Ồ, nước sông, nó có màu máu?!" Một thanh niên kinh ngạc thốt lên.
Cách mấy chục dặm có một dòng máu cuộn chảy nơi đại mạc này, dù đứng rất xa vẫn có thể nghe thấy được mùi máu tanh, bên cạnh dòng sông này có một đóa hoa rất quyến rũ đắm say lòng người.
"Bông hoa địa ngục, ai cũng không được tới gần!' Lúc này, sắc mặt của vị đại kỵ sĩ kia chợt trắng bệch, ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi, cảm nhận được từng vẻ ớn lạnh nên lập tức điều động Thôn Thiên thú không ngừng thối lui!
"Chỉ một đóa hoa thì có thể làm được gì chứ." Có người thì thầm chẳng thèm để ý.
Một ông lão cưỡi bên trên một con tì hưu chợt quát lớn: "Ngươi thì biết cái gì, loại hoa này ngay cả chí tôn cũng không thể xem xét, nếu như ngươi tới gần thì bảo đảm sẽ chết ngay tức khắc!"
Đây là một ông lão rất có uy tín, lúc này đám tu sĩ trẻ tuổi nghe thấy tiếng gào tựa như sư tử hống này liền chẳng dám phản bác gì.
Mãi tới khi hắn dừng lại thì mới có người nhỏ giọng khiến tốn thỉnh giáo, nói: "Tiền bối, loại hoa này rất đáng sợ à?"
"Điều đáng mừng nhất chính là, thời gian để nó chín muồi thì còn rất nhiều năm nữa, nếu không tất cả mọi người đều phải chết ở nơi này!" Lão kỵ sĩ ngồi trên tỳ hưu nói.
Đại kỵ sĩ vẻ mặt biến sắc nhìn chằm chằm đóa yêu hoa đầy quyến rũ kia, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Rất may cách độ chín muồi còn rất xa, thế nhưng chiến trường trong tương lai chắc chắn sẽ là máu tươi đầy trời."
Mọi người kinh hãi, cẩn thận lắng nghe.
"Nghe đồn, bông hoa địa ngục này có lai lịch rất bí ẩn..."
Có người nói, sau khi Chân Tiên chết đi thì hồn của người này biến hóa, mượn nhờ máu tươi của vô số sinh linh trên chiến trường này để rèn đúc và sinh trưởng nên.
Cũng có người nói, đó là Bất Hủ giả vô địch chết đi và đang tái sinh, đang cắm rễ bên trong ma thổ nhuộm đỏ máu tươi của hàn tỉ sinh linh, nuốt lấy tiên hài và sinh ra đóa hoa này.
Năm xưa có một vị chí tôn lần đầu tiên nhìn thấy bông hoa đầy yêu diễm, xinh đẹp hoàn mỹ này nên kìm nén không được đã tới gần, kết quả khi ngón tay vừa mới chạm vào thì bản thân nổ tung ngay tức khắc.
Cùng trong ngày đó, bông hoa địa ngục ấy đã chín muồi và bắt đầu lan tỏa toàn diện, mùi hương tràn ngập trăm ngàn dặm, thiên địa đỏ đậm tựa như ánh chiều tà bao trùm, kết quả toàn bộ sinh linh không kể địch ta trong phạm vi này đều hóa thành huyết tương, diệt sạch cùng nơi đây!
Huyết dịch tô tận ấy đã hóa thành dòng suối nhỏ tụ lại với nhau và bị bông hoa địa ngục ấy hấp thu.
Thời khắc này, những người trẻ tuổi đều sởn cả tóc gáy, không một ai dám bất cẩn nữa, khi nhìn về phía đóa hoa ấy thì hai chân như run rẩy, đây đúng là một ma hoa cái thế mà!
"Phái người quay trở về để bẩm báo với nhóm người Mạnh Thiên Chính tiền bối, cần phải có chí tôn chân chính cầm lấy chí bảo tiên bảo tới đây để diệt trừ bông hoa chưa chín muồi này, nếu không sẽ xảy ra đại họa ngay."
"Không kịp nữa, nó đã rời đi rồi." Đại kỵ sĩ than thở.
Quả nhiên, dóng sông máu khô cạn nơi ấy, sau khi bông hoa địa ngục tiến vào bên dưới thì đã biến mất khỏi nơi ấy.
Trước khi nó chưa chín muồi thì sẽ có ý thức tự bảo vệ mình rất là cao, có thể phi thiên độn địa, dù cho là đại tu sĩ thuộc Độn Nhất cảnh cũng không thể đuổi kịp.
"Lướt qua khu đại mạc này cương vực sẽ càng rộng lớn hơn, có thần mạch thần dược, có cổ táng vực, có rừng rậm thiên thú... Các ngươi muốn đi nơi nào?" Có người hỏi đám Thạch Hạo, Kim Chí Phi như vậy.
Cũng có một vài thiên tài có thể hành động tự do, có thể tách đội để tự đi rèn luyện bản thân.
"Lần đầu tới quan ngoại, ta nguyện đi cùng đại quân, muốn nhìn thấy cảnh tượng giao phong đầy hoành tráng giữa hai giới!" Thạch Hạo nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng bảy, 2020 15:30
Full là convert. Còn phải dịch nữa mà
07 Tháng bảy, 2020 17:48
khúc đầu đọc giống Thế Giới Động Vật
03 Tháng bảy, 2020 23:57
lúc còn nhỏ ánh mắt vô tội rồi thật thà chất phát đến đâu lớn hơn chút quậy kinh khủng. ko bik nó học ở đâu nhỉ..
01 Tháng bảy, 2020 13:47
Tks bác, để mình bổ sung
01 Tháng bảy, 2020 13:22
Truyện full rùi mà
18 Tháng sáu, 2020 20:01
Ad ơi, thiếu chương 857
16 Tháng sáu, 2020 09:46
ixvxx. ,,2
27 Tháng năm, 2020 13:26
Thạch Hạo luyện chế Hoang Tháp ở chương nào vậy nhỉ các đạo hữu
27 Tháng năm, 2020 13:23
thời đại thần thoại là thời đại có 9 thiên tôn sáng tạo ra cửu bí đấy, còn loạn cổ là thời đại của Hạo mà
22 Tháng năm, 2020 14:43
sao thằng này lớn 1 tí tính nó lại càng quái. càng nghịch vậy
20 Tháng năm, 2020 06:30
Dạo này bận quá, k lên chương đc :(((
19 Tháng năm, 2020 17:09
Chờ bản mới nhất.
07 Tháng năm, 2020 13:11
Lót dép chờ ae dịch giả up chương mới từng ngày :)))
26 Tháng tư, 2020 22:56
Cảm ơn ae dịch giả đã dịch truyện.
26 Tháng tư, 2020 04:40
Truyện thì hay lôi cuốn. Mỗi tội thế giới rộng quá. Hạ giới tám vực. Thượng giới 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Cái nào cũng bao la bát ngát. Mơ hồ quá.
26 Tháng tư, 2020 04:38
Tôi chỉ thích đọc loại này. Độc đoán vạn cổ. Truyện hay và lôi cuốn. Có điều cha thần đông sáng tạo thế giới quá rộng lớn. Có quá nhiều thế giới tồn tại. Hạ giới tám vực. 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Mà thế giới nào cũng quá rộng lớn khiến ng đọc mơ hồ quá.
25 Tháng tư, 2020 22:51
Mấy bố cứ bảo buff mà t thấy từ đoạn Bảy thần tuy không thua nhưng cũng nữa chết nữa sống. Tác đã muốn lập một nhân vật độc đoán vạn cổ để so sánh với main hay truyện sau mà cứ kêu buff :))
25 Tháng tư, 2020 22:46
Thần Thoại là sau cùng mà mấy ông. Thời Đại Thần Thoại xong là tới thời đại của Thánh Khư. mạch truyện là Đế Lạc, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, Hoang Cổ, rồi nhiều kỷ nguyên nữa. Cái loạn cổ vẫn chưa nhớ được nằm ở giai đoạn nào
25 Tháng tư, 2020 22:41
tôi cũng vậy. Lúc đọc độc chiến bảy thần khóc một lần. Lúc ở Biên Hoang bị giao cho dị vực khóc 1 lần. lúc lên Tiên Đế t lại khóc. mẹ kiếp thần đông
25 Tháng tư, 2020 20:40
chuẩn bn, không nói rõ mọi thứ bn ạ, mỗi khi sang cái ms thì kiểu chỉ tăng cường giả chứ k thay đổi nhìu lắm, khá mơ hồ, theo mk nghĩ khi sang một chỗ mới tác nên thêm nhiều tính năng ( với cả tác đổi nhanh quá k kịp thích ứng ) giống Đấu La Đại Lục ý bn, p2_ thì tăng hồn đạo khí, p3_tăng cơ giáp + Đấu khải + Hồn Linh, p4 tăng các hành tinh, có nhiều Thần cấp, công nghệ đổi mới, có tinh tế chỉ huy hệ, quan chỉ huy chiến hạm, tinh tế chiến cơ
Dù sao truyện cx rất hay, cảm ơn nhóm dịch
25 Tháng tư, 2020 15:33
Truyện này của thằng cha Thần Đông sáng tạo thế giới to và rộng lớn quá khiến người đọc khá mơ hồ. Hạ giới tám vực đã kêu rộng lớn vô ngần rồi thì lại bị thượng giới 3000 châu khinh thường là lao tù. Rồi 3000 châu thì lại bị tu sĩ cửu thiên thập địa khinh thường tiếp. Rồi 9 đất 10 trời thì lại bị tu sĩ dị vực các kiểu khinh thường. Xong giờ lại đẻ ra thêm tiên vực lại rộng lớn các kiểu khinh thường nữa. Truyện thì hay mà thế giới thì hại não.
24 Tháng tư, 2020 15:31
Gắng dịch xong truyện này anh em ơi. Cám ơn ae dịch giả nhé !
21 Tháng tư, 2020 23:12
tôi cũng thế ông ơi :((
19 Tháng tư, 2020 00:30
Bên đấy là convert ông ơi
17 Tháng tư, 2020 17:37
Bộ này bên truyenfull dịch hoàn thành r cơ mà dịch không có tâm , bên này dịch có tâm cơ mà lâu vãi ra không ra chap mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK