Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoang lại tới Thiên Chi thành, tu vi tăng nhanh như gió, ngay cả thú cưỡi của hắn cũng là một con Vô Úy sư tử đầy mạnh mẽ, khiến tứ phương khiếp sợ.

Thú cưỡi màu vàng chở lấy thiếu niên kia, bễ nghễ thiên hạ, uy áp Thiên Chi thành, đánh thẳng tới cửa rồi!

Rất rõ ràng, là muốn thanh toán món nợ cũ, muốn chiến một trận với Thiên Nhân tộc.

Việc này khiến người khác nhíu mày, cảm thấy có sự chẳng lành, cao tầng cũng nghe nói qua, hiện tại hắn mạnh mẽ không gì sánh được, bách chiến bất tử ở Biên hoang và đã trở về, mãnh nhân như vầy có mấy ai dám trêu?

Bọn họ cũng không phải nghe người ta nói lại, bởi vì, lão Thiên Nhân của tộc này từng tham chiến, tự mình trải qua và tận mắt thấy phong thái của Hoang ở Biên hoang.

"Ngày xưa hắn cũng chỉ là một tên thiếu niên, vài năm vừa trôi qua mà tu vi của hắn lại khủng khiếp như vậy ư?" Có người thì thầm khó tin vào sự thật trước mắt.

Nên biết, tới hiện tại Hoang cũng chỉ là một người trẻ tuổi tầm hai mươi mấy tuổi mà thôi, là thời kỳ nở rộ bùng mạnh của sinh mệnh, là niên đại hoàng kim của khoảng thời gian này.

Một người trẻ tuổi như thế mà giờ đã bước vào cảnh giới Độn Nhất, đã đánh vỡ lẽ thường, khai sáng nên thần thoại trong thần thoại, kỷ nguyên này cũng chỉ có mỗi mình hắn mà thôi!

Đây là một tên yêu nghiệt nghịch thiên, huy hoàng của hắn không thể nào lặp lại lần nữa, độc nhất vô nhị.

Kết quả, một cường giả trẻ tuổi như thế khiến người khác khiếp sợ đang tìm tới tận cửa, ý nghĩa rằng, ngày sau bọn họ sẽ luôn nằm dưới sự uy hiếp của hắn.

Một kỳ tài cái thế với tiền đồ rộng lớn, nhất định sẽ dõi khắp Ba ngàn châu, năm tháng cao chót vót của hắn sẽ kéo dài bao lâu? Không thể nào tưởng tượng được!

Rất nhiều người cũng đã nhìn thấy được, thời đại hoàng kim của hắn cũng chỉ vừa mới tới mà thôi, huy hoàng của hắn rất có thể sẽ kéo dài cả một kỷ nguyên này!

Năm tháng dài đằng đẵng như thế thì bọn họ sao vượt qua được? Nếu như hắn căm thù Thiên Nhất tộc thì tuyệt đối sẽ có vô số cơ hội để tiêu diệt hoàn toàn cả tộc, một người cũng không để sót.

Khi những ông lão nghĩ tới những điều này thì thân thể không tự chủ rùng mình một cái.

Kết quả kia thật là đáng sợ, chỉ vừa mới tưởng tượng tới thôi mà đã khiến người không rét mà run rồi.

"Tiểu hữu, những hiểu lầm của trước kia, chúng ta đồng ý hóa giải." Một ông lão lên tiếng.

Bởi vì, chỉ cần nghĩ tới những chuyện trong tương lai sẽ phát sinh thì bọn họ đã cảm thấy sợ hãi run người rồi.

"Một câu nhẹ nhàng như thế mà muốn xóa bỏ toàn bộ ân oán của xưa kia à?" Thạch Hạo cười nhạo.

Câu nói này khiến rất nhiều người biến sắc, Hoang không muốn tháo gỡ gút mắc.

Nhưng mà, khi nghĩ tới những việc trong quá khứ thì rất nhiều người không thể không trầm ngâm một hồi, vả lại một ít người trong cuộc thì lòng nặng trĩu, vô cùng ảo não.

Nên biết, năm xưa bọn họ có dính líu tới Hoang, nếu như có thể xử lý thỏa đáng thì chắc chắn đã không phải là kẻ địch như hiện tại rồi.

Hoang bảo vệ và đưa Vân Hi trở về, nếu như bọn họ trong lòng không tham lam, dẫn tới phát sinh những chuyện không tài nào phòng tránh được, như thế đời nào như vầy chứ?

Trên thực tế, nếu như bọn họ không gây khó dễ, trong lòng tham dục vọng muốn mưu đoạt bảo thuật của Thạch Hạo, cơn bản sẽ không như thế.

Có một số việc không cần nghĩ cũng có thể hiểu được, nếu như năm xưa để chuyện phát triển bình thường thì bọn hắn tuyệt đối có quan hệ rất gần với hắn, là minh hữu thậm chí còn ở rể ở Thiên Nhân tộc cũng không biết chừng.

Vài người lén nhìn về phía Vân hi, năm xưa Thạch Hạo đã bảo vệ nàng về tới tận nhà, hai người cũng quen biết từ dưới hạ giới, quan hệ tâm đầu ý hợp với nhau, vả lại ở thượng giới còn đồng hành sinh tử nữa.

Kết quả không ai ngờ tới, sau này lại phát sinh nhiều chuyện như thế.

Thần sắc của Vân Hi đầy phức tạp, trong mắt có cô đơn và cũng có tiếc nuối. Năm đó Thiên Nhân tộc đã áp bức Thạch Hạo như thế, hoàn toàn đẩy hắn vào tuyệt lộ, thiếu chút nữa đã xử tử, không hề cho hắn con đường lui nào cả.

Đồng thời, trong lòng nàng cũng thở dài, nếu như năm xưa cứng rắn tới cùng, kiên quyết chống đối thì nói không chừng tình cảnh của Thạch Hạo sẽ tốt hơn đôi chút.

Rất nhiều chuyện một khi phát sinh thì không có lựa chọn nào cả, chuyện tình năm xưa mà Thiên Nhân tộc đã làm quá đoạn tuyệt, khiến nàng hiện tại cũng chỉ biết thở dài mà thôi.

Rất nhiều người của Thiên Nhân tộc đều hối hận, bởi vì một kỳ tài trẻ tuổi mạnh mẽ như vầy lẽ ra phải đứng chùng một chỗ với bọn họ, là người đồng hành mới đúng.

Hiện giờ là kẻ địch, đang chấn nhiếp bọn họ, hắn đang ở trong giai đoạn hoàng kim, có thể diệt trừ Thiên Nhân tộc bất cứ lúc nào.

So sánh trước sau, không ít người của Thiên Nhân tộc hối hận vô cùng.

"Hoang, ngươi chớ có khinh người quá đáng!"

Lúc này, trong thế hệ trẻ tuổi có người lên tiếng, bởi vì trong lòng ngập tràn tức giận, mặc dù biết Hoang mạnh mẽ thế nhưng trong rất nhiều năm qua có ai dám ngông cuồng với bọn họ chưa, một người một sư lại chặn ở bên ngoài Thiên Chi thành, chỉ chỏ đòi diệt cả bộ tộc!

Sau khi nghe được lời này thì rất nhiều người biến sắc, đặc biệt là nhân vật lão làng đều lườm hắn ý nói ngậm miệng lại, chớ nó nói sảng, chớ có trêu ra đại họa.

"Gào!" Thạch Hạo vẫn chưa nói gì thế nhưng tọa kỵ của hắn, Hoàng Kim sư tử lại gào lên một tiếng, ánh vàng hừng hực, âm thanh chấn trời đất, nó quát lớn: "Bớt nói nhảm, kẻ nào không phục thì ra khỏi đây chiến một trận xem nào, bản tọa làm thịt sạch các ngươi luôn!"

Ngông cuồng như thế, một con thú cưỡi mà dám khiêu chiến như vậy thế nhưng không một ai dám nói gì.

Nên biết, đây là chủng tộc năm xưa từng dám quyết đấu với Tiên Tăng vương, huyết thống hi hữu và mạnh mẽ.

Đặc biệt là, lão Thiên Nhân đã tham gia qua trận chiến ở Biên hoang nên càng hiểu rõ hơn về địa vị của Hoàng Kim sư tử ở dị vực ra làm sao, cho nên không khỏi thở dài một tiếng.

Phóng tầm mắt ở niên đại Tiên cổ, bộ tộc này luôn nghênh ngang tiến bước!

"Hắn lợi hại như thế luôn à, Thiên Nhân tộc ta cao thủ như mây mà còn phải sợ hắn ư? Khởi động đại trận, tiêu diệt ngay và luôn không phải nhanh gọn à." Có người nói nhỏ.

Tuy rằng rất nhiều người kiêng kỵ thế nhưng cũng có một vài nhân sĩ hiếu chiến không cam lòng.

"U Vũ sư huynh, năm xưa huynh từng chiến một trận với Hoang, hắn đáng sợ như vậy à?" Thế hệ trẻ tuổi có người hỏi.

U Vũ, ngày xưa được mệnh danh là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Thiên Nhân tộc, đánh đâu thắng đó, không ai là đối thủ của hắn, dù cho dõi mắt khắp Ba ngàn châu cũng là kiệt xuất trong hàng cùng thế hệ.

Nhưng sau cuộc đại chiến ấy, máu chảy huyết rơi, hắn đã bị đánh cho tàn phế, ngay cả Thiên Mệnh thạch đã dung hợp với bản thân cũng bị đoạt lấy, vì thế mới tàn phế.

Điều đáng mừng nhất chính là, về sau tộc này đã chữa trị được cho hắn, và những năm gần đây hắn lại đi ra con đường của chính mình, có dáng vẻ phản phác quy chân.

Có người nói, hắn còn khủng khiếp hơn trước kia nhiều!

U Vũ nhẹ thở dài, nói; "Năm đó ta chém giết đầy khó khăn với hắn và đã bại, khó có thể hòa giải được. Những năm này ta vẫn luôn nằm chờ, ngộ đạo, đi ra được con đường của chính mình, ta cho rằng lần sau gặp lại thì có thể chiến một trận với hắn, tranh giành sự cao thấp. Nhưng hiện tại, sau khi gặp hắn thì ta nhận ra rằng, hắn càng đi xa hơn, đã không phải là người mà ta có thể địch mà ta có thể truy đuổi."

U Vũ không hề ủ rủ gì cả, không hề cảm thấy thất bại gì cả, lời nói của hắn rất tự nhiên rất bình tĩnh, tựa như là một chuyện hiển nhiên phù hợp với lẽ thường.

Việc này khiến người nghe khiếp sợ, đây là U Vũ đó, là đệ nhất nhân kiêu căng tự mãn, hiện giờ tâm tình lại bình ổn như thế, sau khi nhìn thấy Hoang thì lại mất đi tâm lý chiến đấu.

Hắn cho rằng, Hoang đã là vô địch trong thế hệ trẻ tuổi của đời này rồi!

"Xem ra, năm tháng ở Biên hoang thật sự có thể rèn luyện người ta, hắn đã trải qua những gì?" Mấy người than thở.

Hoang nhất định sẽ vô địch, không thể áp chế được, đây chính là nhận thức chung của rất nhiều người.

"Còn vị kia, hắn có thể vượt qua được Hoang không?" Có người đè thấp âm thanh hỏi, và cũng đang nhìn về một phương nào đó.

Nơi ấy có một thanh niên, hắn được gọi là Tam Thạch Thiên quân, là người thừa kế mạnh mẽ nhất từ trước tới nay của Thiên Nhân tộc.

Đương nhiên, mạnh nhất cũng chỉ là trong cùng cấp mà thôi.

Hắn không phải người của đời này, từng biến mất trong vô số năm, cũng không biết vì sao lại ngủ say như thế, cơ năng của cơ thể dừng lại và duy trì ở năm tháng thanh xuân.

Nhưng mà, Tam Thạch Thiên quân từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, không hề có ý định ra tay gì cả.

"Dù cho có chiến một trận thì ta cũng sẽ thua."

Tam Thạch Thiên quân nói như thế, rất nhẹ nhàng và cũng rất bình tĩnh, không hề cảm thấy mất mặt gì.

Hắn nói ra những lời này, những người xung quanh đều run sợ trong lòng.

"Tiểu hữu, những chuyện năm xưa bỏ qua được thì nên bỏ qua đi, năm tháng hoàng kim của ngươi vừa mới tới, chúng ta nguyện hòa giải." Lão Thiên Nhân lên tiếng.

Lần này, giọng điệu của hắn đã hạ thấp, là muốn chịu thua, khiến cho toàn bộ đều chấn kinh.

Thạch Hạo bất ngờ, Thiên Nhân tộc lại dễ cúi đầu như thế ư, theo như trong suy nghĩ của hắn thì ắt phải chiến một trận, tộc này không thể nào cúi đầu nhanh như thế được.

"Mọi sự ngu dốt đều trả giá bằng tiền cả, ta tới đây là để đòi nợ chứ không muốn trắng tay rời đi đâu." Thạch Hạo lên tiếng, ánh mắt quét nhìn về từng người trên thành.

"Có thể, ngươi nói đi, cần phải dùng thứ gì để bồi thường." Lão Thiên Nhân nói, lão nhìn về phía một ít cao tầng rồi lại nhìn về phía Vân Hi.

Việc này này khiến Vân Hi ngớ người.

Thạch Hạo cười cười, nói: "Rất đơn giản, ta muốn mượn Phi Tiên thạch của Thiên Chi thành dùng một lát thôi."

Lời nói rất đơn giản thế nhưng lại khiến lòng người nặng nề, một ít nhân vật lão làng thì biến sắc mặt đồng thời giận dữ muốn quát thật lớn, thế nhưng sau cùng lại nhịn xuống.

Phi Tiên thạch, đó là gì? Chí bảo của tộc này.

Vật như thế thì làm sao có khả năng cho mượn chứ, Hoang quả là lai giả bất thiện.

Lão Thiên Nhân gây khó dễ, nói: "Đổi món khác đi, dù cho cổ kinh của giáo ta thì cũng không vấn đề gì."

Mọi người biến đổi sắc mặt rồi trở nên ầm ĩ, để hòa giải với Hoang mà lại phải đánh đổi lớn như thế, cho xem qua cổ kinh?

Nhưng mà Thạch Hạo lắc đầu, nói: "Kinh văn trên người ta đủ nhiều rồi, ham nhiều nuốt không trôi, không cần nữa."

Đám người há hốc miệng, tên này nghịch thiên cỡ nào vầy, ngay cả một bộ kinh văn tuyệt thế dâng tới tận miệng mà cũng không thèm nhai.

Nhưng, khi nghĩ tới những lời đồn ở Biên hoang, biết hắn sở hữu những bảo thuật gì thì bọn họ cũng không nhiều lời nữa.

Bởi vì, có một vài tin tức nói rằng, trên người của Hoang có vài môn bảo thuật của Thập Hung, còn có cổ kinh Tiên đạo chân chính, quả thật không cần tới kinh văn của bộ tộc bọn họ làm gì.

"Ta chỉ cần Phi Tiên thạch thôi!" Thạch Hạo nói.

Năm đó khi hắn thân hãm ở Thiên Nhân tộc thì từng thấy quá tảng đá ấy, và cũng từng đánh vỡ cấm kỵ nhấc bổng nó lên.

Trước hắn, những tu sĩ thuộc cảnh giới Tôn giả không hề có một ai có thể giơ Phi Tiên thạch lên được.

Mà lần đó, hắn đã đạt được lợi ích to lớn, khối đá này phát sáng và hoa văn ẩn chứa bên trong đan dệt với hắn, bù đắp cho bảo thuật Chí Tôn trời sinh của chính mình.

Lúc còn nhỏ hắn bị người ta móc ra một khối cốt, và bảo thuật Chí Tôn đầu tiên ấy không hề hoàn thiện gì cả, kết quả đã được Phi Tiên thạch bù đắp tu sửa.

Cục đá này nghịch thiên tới cỡ nào chứ?

Cho nên, Thạch Hạo vẫn luôn khắc sâu thứ này.

Bên trong tảng đá đó có 'Tiên Linh Lung', thiên biến vạn hóa, nếu như có thể tẩm bổ tiên khí thì có thể soạn ra một bộ kinh văn tuyệt thế.

"Tiểu hữu, việc này thật sự đang làm khó chúng ta đó, như thế này đi, chúng ta đưa Phi Tiên thạch tới trên tường thành này, nếu như tiểu hữu có yêu cầu thì thì có thể đứng nhìn trong phạm vi gần." Lão Thiên Nhân nói.

Lão rời đi và tự mình mang Phi Tiên thạch tới đây.

Tiếp đó không lâu lão đã trở lại, một khối kỳ thạch đang được đặt bên trên tường thành.

Khối kỳ thạch này lúc bình thường có dáng vẻ cổ xưa, nhưng khi động thì nó sẽ có mưa ánh sáng phi tiên, rực rỡ cực kỳ, thần bí vô cùng.

Từ cảnh giới Tôn giả trở xuống sẽ không cách nào lay động được nó.

"Tiểu hữu, mời qua đây nhìn đi." Lão Thiên Nhân nói.

Rất nhiều người lộ vẻ khác thường đồng thời lùi về sau.

Thạch Hạo bình thản chưa hề tiến lên, chưa hề tới gần tòa thành này, bởi vì hắn biết rõ Thiên Chi thành không hề tầm thường, không thể bất cẩn được.

Nên biết, năm xưa thời Thái cổ nơi này từng xuất hiện sáu đại Thiên Nhân!

Khi tới Biên hoang thì hắn mới hiểu rõ được nội tình của sáu đại Thiên Nhân Thái cổ, quá khứ của Thiên Nhân tộc quả thật vô cùng huy hoàng và đáng sợ.

Trong sáu đại Thiên Nhân này từng có một người trở thành Chí Tôn, còn có một người là chuẩn Chí Tôn, chỉ thiếu chút xíu nữa đã đặt chân vào lĩnh vực này rồi.

Gốc gác cỡ này, thực lực như thế, kinh người tới khủng khiếp.

Có người nói, hai người mạnh nhất này có bối phận cao hơn một bậc so với bốn người còn lại, không phải người của kỷ nguyên này, là 'di dân Tiên cổ' chân chính.

Còn có người nói, sáu đại Thiên Nhân Thái cổ thực ra là ngươi của ba thế hệ, lão Thiên Nhiên sống sót tới tận giờ là thực lực yếu nhất và cũng là người có vai vế thấp nhất.

Thiên Nhân tộc, đã từng là một trong những chủng tộc mạnh mẽ nhất Ba ngàn châu, ở thời Thái cổ từng xưng hoàng xưng bá trong lĩnh vực Nhân đạo, đây tuyệt đối là sự thật, không thể nào nghi ngờ được.

Cho nên, Thạch Hạo không muốn đặt chân vào Thiên Chi thành một cách dễ dàng.

Đương nhiên, hắn cũng không phải hoàn toàn e ngại, chỉ là không phải lúc để liều mạng mà thôi.

Dù sao, hắn hiện tại đang chiếm sự chủ động, đứng ở bên ngoài thành là được rồi, phong tỏa lối thoát của tộc này.

"Hả?"

Đột nhiên Thạch Hạo thất kinh, bên trên thân thể hắn xuất hiện một vật đang tỏa nhiệt, đang tỏa ra mưa ánh sáng.

Trong lòng hắn động và mở ra lòng bàn tay, nơi ấy có thêm một vâtj, đó là Hư không tiên kim thư, là thứ mà Tam Tạng, Táng sĩ hoàng kim đã lấy được trong Tiên vực và tặng cho Thạch Hạo xem như là báo đáp.

Thiên thư không chữ này thuộc về Thời đại Đế cũng chết, hiện tại lại sinh ra phản ứng!

Vù!

Bên trên tường thành của Thiên Chi thành lan tỏa mưa ánh sáng đầy trời, sinh ra biến hóa đầy kinh ngạc.

"Ồ, sao thế?"

"Không!"

Rất nhiều người hét lớn.

Bởi vì, Phi Tiên thạch đang chuyển động, bất chợt nó phá không bay ra khỏi Thiên Chi thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trịnh Thanh Hùng
10 Tháng bảy, 2020 15:30
Full là convert. Còn phải dịch nữa mà
Hieu Le
07 Tháng bảy, 2020 17:48
khúc đầu đọc giống Thế Giới Động Vật
Twed
03 Tháng bảy, 2020 23:57
lúc còn nhỏ ánh mắt vô tội rồi thật thà chất phát đến đâu lớn hơn chút quậy kinh khủng. ko bik nó học ở đâu nhỉ..
ronkute
01 Tháng bảy, 2020 13:47
Tks bác, để mình bổ sung
Bao Vo
01 Tháng bảy, 2020 13:22
Truyện full rùi mà
Max diep
18 Tháng sáu, 2020 20:01
Ad ơi, thiếu chương 857
Hieu Le
16 Tháng sáu, 2020 09:46
ixvxx. ,,2
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 13:26
Thạch Hạo luyện chế Hoang Tháp ở chương nào vậy nhỉ các đạo hữu
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 13:23
thời đại thần thoại là thời đại có 9 thiên tôn sáng tạo ra cửu bí đấy, còn loạn cổ là thời đại của Hạo mà
Nguyễn Văn Chiến
22 Tháng năm, 2020 14:43
sao thằng này lớn 1 tí tính nó lại càng quái. càng nghịch vậy
ronkute
20 Tháng năm, 2020 06:30
Dạo này bận quá, k lên chương đc :(((
Phạm Đình Quỳnh
19 Tháng năm, 2020 17:09
Chờ bản mới nhất.
Danh Vô
07 Tháng năm, 2020 13:11
Lót dép chờ ae dịch giả up chương mới từng ngày :)))
Nguyễn Phúc
26 Tháng tư, 2020 22:56
Cảm ơn ae dịch giả đã dịch truyện.
Trịnh Thanh Hùng
26 Tháng tư, 2020 04:40
Truyện thì hay lôi cuốn. Mỗi tội thế giới rộng quá. Hạ giới tám vực. Thượng giới 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Cái nào cũng bao la bát ngát. Mơ hồ quá.
Trịnh Thanh Hùng
26 Tháng tư, 2020 04:38
Tôi chỉ thích đọc loại này. Độc đoán vạn cổ. Truyện hay và lôi cuốn. Có điều cha thần đông sáng tạo thế giới quá rộng lớn. Có quá nhiều thế giới tồn tại. Hạ giới tám vực. 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Mà thế giới nào cũng quá rộng lớn khiến ng đọc mơ hồ quá.
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:51
Mấy bố cứ bảo buff mà t thấy từ đoạn Bảy thần tuy không thua nhưng cũng nữa chết nữa sống. Tác đã muốn lập một nhân vật độc đoán vạn cổ để so sánh với main hay truyện sau mà cứ kêu buff :))
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:46
Thần Thoại là sau cùng mà mấy ông. Thời Đại Thần Thoại xong là tới thời đại của Thánh Khư. mạch truyện là Đế Lạc, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, Hoang Cổ, rồi nhiều kỷ nguyên nữa. Cái loạn cổ vẫn chưa nhớ được nằm ở giai đoạn nào
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:41
tôi cũng vậy. Lúc đọc độc chiến bảy thần khóc một lần. Lúc ở Biên Hoang bị giao cho dị vực khóc 1 lần. lúc lên Tiên Đế t lại khóc. mẹ kiếp thần đông
Lệ Thủy Thiên Tường
25 Tháng tư, 2020 20:40
chuẩn bn, không nói rõ mọi thứ bn ạ, mỗi khi sang cái ms thì kiểu chỉ tăng cường giả chứ k thay đổi nhìu lắm, khá mơ hồ, theo mk nghĩ khi sang một chỗ mới tác nên thêm nhiều tính năng ( với cả tác đổi nhanh quá k kịp thích ứng ) giống Đấu La Đại Lục ý bn, p2_ thì tăng hồn đạo khí, p3_tăng cơ giáp + Đấu khải + Hồn Linh, p4 tăng các hành tinh, có nhiều Thần cấp, công nghệ đổi mới, có tinh tế chỉ huy hệ, quan chỉ huy chiến hạm, tinh tế chiến cơ Dù sao truyện cx rất hay, cảm ơn nhóm dịch
Trịnh Thanh Hùng
25 Tháng tư, 2020 15:33
Truyện này của thằng cha Thần Đông sáng tạo thế giới to và rộng lớn quá khiến người đọc khá mơ hồ. Hạ giới tám vực đã kêu rộng lớn vô ngần rồi thì lại bị thượng giới 3000 châu khinh thường là lao tù. Rồi 3000 châu thì lại bị tu sĩ cửu thiên thập địa khinh thường tiếp. Rồi 9 đất 10 trời thì lại bị tu sĩ dị vực các kiểu khinh thường. Xong giờ lại đẻ ra thêm tiên vực lại rộng lớn các kiểu khinh thường nữa. Truyện thì hay mà thế giới thì hại não.
Danh Vô
24 Tháng tư, 2020 15:31
Gắng dịch xong truyện này anh em ơi. Cám ơn ae dịch giả nhé !
Hieu Le
21 Tháng tư, 2020 23:12
tôi cũng thế ông ơi :((
Trịnh Thanh Hùng
19 Tháng tư, 2020 00:30
Bên đấy là convert ông ơi
Lê Tuấn Đại
17 Tháng tư, 2020 17:37
Bộ này bên truyenfull dịch hoàn thành r cơ mà dịch không có tâm , bên này dịch có tâm cơ mà lâu vãi ra không ra chap mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK