Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người trẻ tuổi, ngươi đang suy đoán thứ gì đó?"

Điểu gia mờ mịt, hai mắt vô thần, không thể cho hắn những lời nhắc nhở hữu hiệu được, nơi này có khói đen ngập tràn khiến cho dấu hiệu ma hóa của hai ông lão càng rõ ràng hơn.

Tuy rằng hai đại cường giả cũng đang vận chuyển huyền công, thế nhưng hiệu quả bức ra khói đen cũng không quá lớn.

Bởi vì, năm tháng dài đằng đẵng tới hiện tại, lui tới đây thường xuyên thành ra khói đen sớm đã ăn mòn qua bọn họ, không thể nào trừ tận gốc được.

"Hai vị tiền bối, cáo từ!" Thạch Hạo không có đi tra cứu gì, hắn muốn về trước cái đã.

Sau này chắc chắn sẽ lại tới nơi đây, bởi vì nơi đây có địch thủ, có sinh linh có thể chiến đấu sinh tử với hắn, có thể rèn luyện đạo thể của hắn.

Thạch Hạo rời đi là để ngày sau càng ngày càng mạnh mẽ, hắn muốn đi tu hành, tin chắc tương lai không xa hắn sẽ lại tới đây để bắt đầu cuộc khiêu chiến thật sự.

Vào lúc đó, hắn sẽ trở thành một thanh tiên kiếm rời khỏi võ, vẻ sắc bén chỉ thẳng về thứ được gọi là cường giả tuyệt thế kia!

Phía sau Thạch thôn có một con đường bằng bùn nhão và được Thạch Hạo bố trí một tòa trận pháp.

Tới cảnh giới như hắn, có trận đồ, có pháp lực, dù là nhìn mèo vẽ hổ thì cũng đều có thể tỉ mĩ kỹ càng.

Hắn đã cướp sạch các giáo, mang từ thượng giới xống đây vô số thiên tài địa bảo, để bố trí một toàn thần trận hoàn hảo thì chẳng có vấn đề gì.

Vù!

Ánh lửa hừng hực, chân long trùng thiên, Cát Cô bị nhốt trong trận và không ngừng gào thét.

"Còn thiếu chút hỏa hầu nữa!" Thạch Hạo quát lên.

Hắn đang huấn luyện Cát Cô, dạy nó thần thông, thật sự đã xem nó là đệ tử của mình.

Cát Cô tu hành nơi ấy, là đang bị bức ép ngay trong trận pháp, lực phá hoại của nó đã giảm mạnh vì bị hạn chế, sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì cho khu đại hoang này.

Những ngày gần đây Xích Long đã khuất phục, sau khi cân nhắc thật kỹ lưỡng thì đã bái Thạch Hạo làm sư phụ!

Lúc này, nó tiến hành cuộc tu luyện gian khổ nhất và chẳng hề bình thường chút nào, nó không ngừng gào thét đã hấp dẫn rất nhiều người trong Thạch thôn tới quan sát.

Thật sự phải gọi là gian khổ, bởi vì đầu tiên là phải quyên đi chủng tộc của bản thân, không ngừng gào thét:' Ta chính là Phượng Hoàng!"

Đám người Hoàng Kim sư tử, Vân Hi vô cùng giật mình, mỗi một người đều trợn tròn mắt, con rồng này bị Thạch Hạo huấn luyện tới mức điên luôn ư?

Trước kia thì nó cũng chỉ vùi đầu khổ luyện, thế nhưng lúc này lại hô lên những lời nói đó, tẩu hỏa nhập ma, đầu óc gặp vấn đề?

Đám người hoài nghi, rằng Thạch Hạo đã khiến con chân long bị điên rồi.

"Ta là Phượng Hoàng, thiên tư vô song, dục hỏa tái sinh!" Xích Long hô lớn, âm thanh vang vọng.

"Huynh muốn làm sư phụ của nó thì sao lại phải ép nó như vậy, khiến thần trí phải mơ hồ?" Vân Hi nhắc nhở Thạch Hạo sợ tốt quá hóa dở, cả ngày bắt Cát Cô khổ tu thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.

"Nó không điên đâu, huynh đang dạy cho nó bản lĩnh, muốn tu luyện bảo thuật vô song thì nhất định phải quên đi chính mình!" Thạch Hạo bình tĩnh trả lời.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết tại sao hắn lại đối xử như vậy với Xích Long.

"Ta là Phượng Hoàng, là một con Phượng Hoàng không có cánh!" Cát Cô hét lớn, âm thanh càng ngày càng lớn, vả lại bên ngoài cơ thể ánh lửa càng ngày càng hừng hực.

Đám người há hốc miệng, vẻ mặt quái dị vô cùng.

"Thực ra, đạo lý rất là đơn giản, nó không có truyền thừa chí cao của dòng dõi Chân Long, cho nên ta dạy hắn đại pháp của tộc khác, cải tu bí thuật Chân Hoàng." Thạch Hạo giải thích.

Lúc mới bắt đầu thì Xích Long cực lực chống trả, bởi vì, chuyện này quá dễ tạo nên chuyện cười, nó là Chân Long thế nhưng lại không những không học pháp của tộc mình, trái lại còn phải học diệu thuật của Chân Hoàng.

Hiện tại, Cát Cô càng ngày càng buông thả.

Cùng với tiếng gào thét của mình thì nó đã dần dần xem bản thân như là một con phượng hoàng.

"Ta là một con phượng hoàng không cánh!" Xích Long gào thét.

Âm thanh của nó còn non nớt thế nhưng lại rất kiên định, chính mình thôi miên bản thân mình, hoàn toàn tập trung vào suy nghĩ này.

Xoẹt!

Phượng hoàng giương cánh, hai bên thân thể của nó có hai vệt ánh đỏ lóng lánh, nó xé rách trời cao, uy năng khủng khiếp.

Rất nhanh, Chân Hoàng lao lên trời cao và hai vệt ánh đỏ kia hiển hiện tựa như là một cặp cánh thần đảo qua bầu trời, thể hiện ra uy thế đáng sợ của Phượng Hoàng tộc.

Không có bảo thuật Chân Long thì Thạch Hạo dạy cho nó bí thuật Phượng Hoàng.

Sở dĩ Thạch Hạo muốn nó học môn này chủ yếu là vì có truyền thuyết về long phượng báo điềm lành.

Nếu có thể học được cùng lúc hai bí thuật của hai đại chủng tộc này, đó là đạo thống vô địch, có thể quét ngang thiên hạ.

Xích Long trước học thần thông của Phượng Hoàng tộc, ngày sau cùng với sự thăng tiến của đạo hạnh và vạn nhất nó thức tỉnh ra truyền thừa bí thuật của Chân Long tộc, vậy sẽ có thể thể hiện ra long phượng báo điềm lành rồi.

"Ta chính là sư tử không có cánh, không, ta là phượng hoàng!" Hoàng Kim sư tử cũng gào thét, da mặt dày cộm tiến tới góp mặt, nó muốn bảo thuật Chân Hoàng từ Thạch Hạo.

Kết quả, Thạch Hạo từ chối thẳng thừng.

"Một tên yêu ma dị vực, dựa vào đâu để nắm giữ bí thuật chí cao của cửu Thiên hả, muốn học thì cũng được thôi, phải hoàn toàn thần phục, và giao ra toàn bộ bí mật của ngươi đây." Thạch Hạo liếc xéo nó.

Sắc mặt của Hoàng Kim sư tử đen xì không hề hài lòng chút nào.

"Còn chưa phục chứ gì, tao sai mày đi tìm Ngũ Sắc tước, vậy mà tới giờ cũng chẳng thể tóm được, thế ngươi còn có thể làm được gì chứ?" Thạch Hạo lại chế nhạo.

Hoàng Kim sư tử xin thề, nó hoàn toàn không có lười biếng, vẫn không ngừng tìm kiếm Ngũ Sắc tước, con chim khốn dám ị phân lên mũi của nó, dù thế nào nó cũng không thể nuốt trôi cơn giận này.

Chỉ là, không phải muốn chụp là sẽ chụp được, hiện giờ nó cũng chỉ biết ôm cục tức này mà thôi.

Gần đây Thạch Hạo vẫn luôn tu hành tìm hiểu áo nghĩa Chân Hoàng, chỉ điểm cho Xích Long cũng chỉ là tranh thủ đôi chút mà thôi, đại đa số đều tự mình tu luyện cả.

Ngày hôm đó, Thanh Phong đã trở về.

Thạch Hạo đứng vậy trao đổi tình hình rồi cùng với hắn cưỡi Hoàng Kim sư tử trở lại Thạch quốc, hắn chuẩn bị động thủ.

Mấy ngày nay, Hoang vực đã nhấc lên sóng lớn vô cùng, rất nhiều người đều biết Thạch Hạo đã trở về và không ngừng bàn luận về chuyện này.

Đương nhiên cũng sẽ có người không tin, cho rằng Thích uống sữa thú nhất ở Hư Thần giới kia khả năng có vấn đề.

"Ta cảm thấy, đây cũng chỉ là nguyên thần của hắn từ thượng giới hạ xuống và tiến vào Hư Thần giới mà thôi, chân thân cũng chưa hề trở về. Các ngươi sao không động não một tí đi, thượng giới là nơi nào, hiện giờ không ai có thể hạ xuống được."

"Nhưng mà, hoàng cung Thạch quốc lại truyền ra tin tức, tiểu Thạch thật sự đã trở về. Còn có nữa, Huyền vực cũng truyền ra tin tức, Thiên Thiên quận chúa từng gặp tiểu Thạch ở Huyền vực đó, như vậy sao là chuyện giả được?"

"Ngươi còn không hiểu đâu, hiện tại Thạch quốc rất bấp bênh, khả năng Thạch hoàng sẽ bị bức thoái vị, những người nâng đỡ cho hắn cũng không thể không thả ra chút tin tức khiến đối thủ sợ hãi."

Rất nhiều người cho rằng Thạch Hạo đã trở về thế nhưng cũng có số ít người lại rất bướng bỉnh, cho rằng chân thân của hắn không cách nào hạ giới được, và tìm ra một vài lý do để bào chữa.

Hoàng cung Thạch quốc có rất nhiều người đang dở khóc dở cười, tin tức chân thật lại còn khiến người nghi vấn nữa chứ, vậy thì còn nói lý gì nữa.

Nhưng, tiếng huyên náo ngày hôm đó đã bị dẹp loạn.

Bởi vì, Thạch Hạo xuất hiện ngay ở hoàng đô Thạch quốc, đồng thời mạnh mẽ xuất thủ khiến tứ phương chấn kinh.

Có hai lão Vương gia mạnh mẽ bị trấn áp, trong lúc Thạch Hạo giơ tay liền bắt gọn bọn họ, dễ như ăn cháo.

"Bệ hạ!"

Hai tộc này hoảng sợ, những người còn lại biến sắc mặt không ngừng quỳ rạp, nơm nớp lo sợ, tất cả đều bất an.

Trên thực tế, trong tháng ngày vừa qua bọn họ đều cố vượt qua trong sợ hãi, đều sợ thiếu niên Thạch hoàng sau khi trở về sẽ thanh toán bọn họ.

Bởi vì, mấy năm này bọn họ có quan hệ rất gần với dòng chính của hoàng tộc Thạch quốc, muốn ép Thanh Phong phải rời đi.

"Năm đó ta đối xử không hề tệ với hai tộc các ngươi, còn từng ban thưởng đan dược hi hữu, kết quả các ngươi lại báo đáp ta như thế ư?"

Thạch Hạo lạnh giọng hỏi, trong lòng ngập tràn giận dữ.

Hai lão Vương này năm xưa đều là người được hắn coi trọng, dành cho không ít chỗ tốt đối với hai tộc, kết quả sau khi đợi hắn rời đi thì bắt đầu âm mưu lật đổ huynh đệ Thanh Phong của hắn.

"Thạch hoàng, xin hãy khoan dung tội cho chúng ta!" Có người của hai tộc lên tiếng năn nỉ.

'Xoẹt xoẹt' hai tiếng, Thạch Hạo rất thẳng thắn, trong nháy mắt phế bỏ lão Vương của hai tộc, không hề nương tay chút nào.

Khiến hắn cảm thấy an ủi nhất chính là, đám Chiến vương, Bằng vương vẫn trước sau như một bảo vệ Thanh Phong, chưa từng sinh tâm tư nào khác.

"Tiểu Thạch, uy phong thật lớn đó chứ!"

Đúng lúc này chợt có tiếng quát từ cuối chân trời truyền tới, tốc độ cực kỳ nhanh, điều khiển thần hỏa lao tới, khí tức thần thánh lan tỏa.

"Thần linh!" Có người hít vào ngụm khí lạnh nói.

"Người được Vũ tộc mời tới, cũng chính là cao thủ Thần cấp mà trong lời đồn kia, nghe nói có thể chống lại Chu Yếm, cho nên mới dẫn tới mộng ước với ngôi vị Hoàng đế." Có người nhỏ giọng nói.

Ầm!

Sinh linh kia nhanh chóng lao tới gần, thần hỏa đốt trời xanh, đồng thời bên trên xương sọ còn lộ ra ánh sáng chói mắt lưu chuyển khí lành.

"Không đúng, sinh linh kia có thể là cường giả cảnh giới Chân Nhất, nói cách khác khả năng là Chân Thần đó!" Có người sợ hãi nói.

"Tiểu Thạch, con đường như ngươi mà còn dám hiện thân ở hạ giới này à, để ta xem thử ngươi có bản lãnh ra sao mà dám lớn lối như thế!"

Vị cao thủ Thần cấp này chộp về phía Thạch Hạo.

Bởi vì, trong mắt rất nhiều người thì muốn trở thành Thần quả thật quá khó, mười năm trôi qua thì Thạch Hạo chưa chắc đã đạt tới mức này, dù nghịch thiên lắm cũng chỉ đặt một chân qua cửa Chân Thần là cùng.

Hiện giờ xuất hiện tồn tại Chân Thần chân chính, mạnh mẽ tiến tới như vậy để bắt nhốt tiểu Thạch, tất nhiên sẽ khiến cho số ít người đang ngập tràn sợ hãi trong lòng đã hơn phần nào.

Nhưng, đón lấy một màn lại khiến người người chấn kinh, trợn tròn mắt nhìn.

Lần này, Thạch Hạo không hề nhúc nhích và cũng chẳng hề ra tay, kết quả con thú cưỡi Hoàng Kim sư tử của hắn chỉ cần mở miệng lớn như chậu máu kia ra là đã có thể cắn đi phân nửa thân thể của tên thần linh kia rồi!

Thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người đều tròn xoe mắt nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK