Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình huống gì thế này, tu sĩ của cả một gia tộc Tiên vực lại trở nên bộ dáng như này? Gọi con chó con này là đại nhân, hoang đường cực độ!

Chó con vênh mặt đắc ý chẳng thèm để tâm tới, việc này làm người người kỳ quái và chẳng biết nói gì nữa.

"Đại nhân... đúng là ngài ư?" Ông lão tuổi lớn nhất run rẩy quỳ rạp trên mặt đất rồi bò về trước, thần thái khiêm tốn cực kỳ kính nể.

Hành động này không thể không khiến người kinh ngạc, gia tộc tới từ Tiên vực sao lại như thế? Ngoan ngoãn và vô cùng e ngại một con chó con như vầy.

"Vừa nãy các ngươi gọi ta là gì?" Chó con liếc mắt nhìn bọn họ rồi nhảy lên trên bàn đá, nếu không nó quá thấp.

Ông lão này chảy đầm đìa mồ hôi, lông tóc dựng đứng, bởi vì người trẻ tuổi áo trắng của tộc này lại dám gọi con chó con này là nó, chuyện này khiến hắn sợ hãi.

Đặc biệt khi nghĩ tới tâm tính của con chó năm xưa thì lại càng run sợ hơn, ác độc tuyệt đối hơn nữa còn rất thù dai, chửi bới nó trước mặt mọi người như vậy không phải là chán sống rồi hay sao?

Năm đó, lão tổ của tộc này đã bị chó cắn không ít lần, dù cho đã trở thành Chân Tiên thì khi nghĩ tới chuyện xưa cũng đều sợ hãi, đó là một chuyện cũ đẫm máu không muốn nhớ lại.

Hiện giờ, những hậu nhân này gặp lại vị tổ tông này làm có thể không sợ ư? Ngay cả bắp chân đều co rút lại.

"Đại nhân, ngài cũng không cần phải chấp nhặt gì với chúng ta, xin hãy khoan dung." Ông lão dập đầu tới mức máu chảy đầy tráng, với tu vi của lão thì sẽ không như thế nhưng không thể không làm ra thái độ khiêm nhường như vầy.

Vẻ mặt của những người đứng phía sau hoàn toàn khác biệt, có khiếp sợ có ngây người có mịt mù không biết làm sao. Hiển nhiên, không phải tất cả mọi người của tộc này đều biết tới đoạn 'chuyện cũ' kia.

"Thúc phụ!" Một vị trung niên nhỏ giọng gọi.

"Ngậm miệng!" Ông lão mắng.

"Thật không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà vẫn có thể gặp lại bộ tộc của các ngươi, khà khà!" Chó con nhe răng nở nụ cười, răng sữa trắng như tuyết khiến người khiếp sợ.

Trên thực thế, trong lòng ông lão vẫn không ngừng chửi bới, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi chứ, là cả một kỷ nguyên đó và con cẩu vật này vẫn có thể nhảy ra được?

Năm đó tổ tiên hắn vững tin, con chó này đã chết, trong trận chiến Tiên cổ đã bị người đánh lén một mâu đâm chết, kết quả giờ lại xuất thế.

Hắn rất muốn trở về để bẩm báo tổ tiên, con chó kia vẫn còn sống!

Còn có thiên lý nữa không đây? Ma đầu, ác ôn năm xưa, một tồn tại khiến tổ tiên của hắn khi nghe tới cũng phải vỡ mật, thời gian dài đằng đẵng qua đi vậy mà vẫn còn có thể hiện thế!

"Không còn gì để nói nữa, tới đây đi, trước tiên bồi tội với nhân sủng của ta cái đã." Chó con duỗi chiếc móng vuốt nhỏ xí của mình rồi chỉ về phía Tào Vũ Sinh.

Kết quả, hai bên khi nghe thấy thế chỉ biết làm vẻ chán nản.

Mấy người của Hồng gia Tiên vực vô cùng mâu thuẫn, đặc biệt là người trẻ tuổi cùng trung niên kia, bị một con chó quát lớn và bắt phải nhận, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Về phía Tào Vũ Sinh thì càng không cần phải nói, tựa như uống một ngụm dầu sôi vậy, chán ngán muốn dẫm chết con chó này!

"Đây là nhân sủng của ngài ạ?" Ông lão một mực nghiêm túc cẩn thận lấy lòng.

"Cút!" Tào Vũ Sinh nhẫn không được nữa.

"Chúng ta cũng không có chửi bới hắn, chỉ là nạt nộ hai ba câu với người trẻ tuổi kia mà thôi." Có người phía sau thì thầm, bọn họ thừa nhận mình nhằm vào Thạch Hạo chứ không có gây khó dễ cho Tào Vũ Sinh.

"Việc này cũng liên quan tới nhân sủng của ta, đương nhiên phải xin lỗi hắn rồi." Chó con nói.

"Thúc tổ, hà tất phải như thế chứ, nó chỉ là một con chó đực đáng để thúc tổ phải ăn nói khép nép như thế không?!" Người trẻ tuổi áo trắng đứng phía sau không nhịn được nữa nói.

Trên thực tế, hắn vẫn đang cố nhẫn nhịn, phổi gần như muốn nổ tung, đây là cường tộc xuất hiện Chân Tiên và lúc này lại nhiều lần cầu khẩn xin lỗi một con chó.

Dù như thế nào thì hắn cũng không chấp nhận được, cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Bởi vì, hắn không biết nguyên nhân của tộc này, cũng không biết chân tướng thật sự.

Với lão tổ thì đây là một đoạn lịch sử tói tăm, là một chuyện xưa đẫm máu thì làm sao có thể nói cho hậu nhân biết được, chỉ có một ít người có thân phận đặc biệt mới biết được mà thôi.

"Ngươi không phục?"

Vèo, chó con nhảy lên và hạ xuống trên đầu của người trẻ tuổi áo trắng rồi không ngừng đập loạn khiến mặt mày nổ đom dóm, xương sọ xuýt nữa vỡ nát.

Hắn tức phát điên rồi, gan đau, dạ dày đau, cả người đều đau, lại bị một con chó con bắt nạt như vậy khiến cơn giận của hắn ngút trời!

"Ngươi dám sỉ nhục ta!" Hắn hét lớn.

"Ngươi là cái thá gì mà nói chuyện sỉ nhục ở đây, tổ tiên của ngươi còn là nhân sủng của ta, một tên nhóc con nhà ngươi mà cũng dám hò hét với ta à." Chó con ngông nghênh chế nhạo.

"Ta liều mạng với ngươi!" Người trẻ tuổi tỏa ra khí lành, triển khai bí pháp muốn đánh giết chó con, kết quả khi bảo thuật rơi lên trên người nó thì chẳng hề có chút tác dụng gì.

Những người khác của Hồng gia đứng bên cạnh đều hoảng sợ, đặc biệt là ông lão kia thì mặt vàng như đất, quỳ rạp run rẩy trên mặt đất.

"Nghiệt súc, ngươi còn không mau dừng tay cho ta!" Hắn rống lớn.

"Thúc tổ, thúc tổ sao lại như vậy?" Người trẻ tuổi áo trắng sợ hãi.

"Nó... chính là chủ thượng của chúng ta đó." Ông lão gian nan mở miệng, nói ra ngay trước mặt tất cả mọi người.

Mọi người đều ồ lên.

Đặc biệt là mấy gia tộc của Tiên vực, sau khi bọn họ nghe vậy thì đều lộ vẻ khác thường, tin tức này quá kinh người.

Một con chó đực há miệng ngậm miệng đều gọi kẻ khác là nhân sủng, những thứ nó nói tới đều là sự thật, nó có lai lịch gì?!

Ngay cả Vương đại cùng hai tên người hầu của Vương Trường Sinh cùng với Vương Thiên lúc này đều tê dại da đầu, vẻ mặt cứng đờ đầy chấn kinh.

Người của Vương gia há hốc miệng, bọn họ cho rằng gia tộc Tiên vực mà mình có thể dựa dẫm vào lại bị một con chó áp chế, khuất phục phục tùng, chuyện này muốn hù chết người khác mà.

Đặc biệt khi nghe được lời nói kia thì sao lại cảm thấy không đúng, lão tổ Hồng gia dù gì cũng là tồn tại cấp Chân Tiên, vậy mà lại trở thành nhân sủng của con chó con này?

Còn có thiên lý không đây? Là muốn hù chết các đại thế gia mà.

Ít nhất là những công tử tiểu thư tới từ thế gia Trường Sinh đều chấn kinh, da đầu tê dại, từng người đều chẳng dám thở mạnh, chưa bao giờ sợ hãi như ngày hôm nay.

Nghĩ tới chuyện trước đây không lâu, trưởng tôn Vương gia còn vênh mặt hất hàm sai khiến, ngạo mạn với tên Tào đạo sĩ cùng con chó con kia thì tất cả mọi người không còn biết nói gì nữa, đúng là muốn tìm đường chết mà.

Rầm rầm rầm, ông lão của Hồng gia cố gắng đứng dậy rồi đánh người trẻ tuổi kia một trận no đòn, mặt mày sưng phù quỳ rạp dưới đất.

Vương đại hoàn toàn ngây người, nguyên vốn hắn còn tưởng sẽ mượn nhờ sức mạnh của gia tộc Tiên vực uy hiếp Thạch Hạo, nghiền ép đối thủ, kết quả thứ được gọi là minh hữu kia lại... quỳ gối!

Lúc này thì Thạch Hạo động thủ, kéo Vương đại tới trước mặt mọi người để nghiên cứu, hắn muốn tìm hiểu trận pháp trong thể nội của hắn và đưa cho Tào Vũ Sinh một món quà lớn.

Tào mập hiện tại tầm bảy tám tuổi, mập mạp úc núc, ăn mặc một bộ đạo bào, vèo, hắn lao tới gần Vương Thiên rồi dùng sức đạp mạnh.

"Ta bảo ngươi phái người truy sát ta thế mà ngươi lại làm mưa làm gió hả, nhiều năm qua, dùng danh nghĩa trưởng tôn Vương gia để truy nã ta khắp thiên hạ, ta đạp!"

Tào mập bất chấp, đạp đá Vương Thiên chẳng ra hình thù gì.

Xoẹt!

Thể nội Vương đại phát sáng, bị Thạch Hạo chạm phải trận pháp kỳ dị được khắc trong huyết nhục hắn, lập tức thần hồn hắn trở nên run rẩy.

"Không, ngươi không thể làm vậy được!' Hắn khàn khàn la lớn.

"Đây chính là ba của ta, Vương Trường Sinh bố trí, nếu như ngươi cưỡng ép lấy đi thì ổng sẽ sinh cảm ứng ngay." Vương đại lần đầu tiên lộ vẻ sợ hãi thế nhưng không hề quên việc đe dọa.

Thạch Hạo cười khẩy rồi vỗ xuống một chưởng khiến cơ thể hắn rung lên dữ dội, miệng phun đầy máu đồng thời hào quang trận pháp của thể nội chói lóa, hoa văn càng ngày càng rõ ràng.

"Đại nhân, ngài về Tiên vực với chúng ta chứ, nếu vậy... khi tổ tiên nhìn thấy ngài thì chắc chắn... sẽ mừng rỡ đó!" Ông lão của Hồng gia nịnh nọt chó con.

Mừng rỡ luôn à, ông lão biết, lão tổ của bọn họ rất căm hận con chó này, cả đời đều không muốn gặp lại, nếu như mang nó trở về thì phỏng chừng lão tổ sẽ nuốt sống hắn luôn!

Chó con cười cười đầy giả tạo, miệng như muốn nhắc lại một vài chuyện xưa lộ ra hàm răng nanh sữa trắng như tuyết, cười hì hì nói: "Không vội!"

Trên thực tế là nó không dám đi vì chột dạ, hiện giờ đạo hạnh của nó đã bị phế bỏ, nếu như để cho nhân sủng Tiên vực kia biết thì khả năng sẽ lột da nó ngay.

Nhưng, những người khác cũng không có nghĩ như thế, tất cả đều đang bẩm báo tin tức cho gia tộc mình, ngày hôm nay chính nơi này đã xảy ra một chuyện vô cùng to lớn, một con chó từng thu một vị Chân Tiên làm nhân sủng!

Ngay cả từ gia tộc tới từ Tiên vực cũng cảm thấy, con chó này có lai lịch quá nghịch thiên, sẽ truyền tin tức này truyền khắp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Bất hủ phàm nhân
14 Tháng tư, 2020 10:52
truyện đầu tiên làm tui khóc ( cũng đc 4 5 năm rồi :* )
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:16
“ Cường ép “ là dùng sức mạnh ép 1 vật hay một người khác. Còn “ Cưỡng ép “ là cưỡng ép ng khác làm theo ý của mình, điều mà ng đó ko muốn.
anhtuanngoc
10 Tháng tư, 2020 10:25
Dịch giả cho em hỏi: cường ép hay cưỡng ép? Từ nào mới đúng ạ?
ronkute
08 Tháng tư, 2020 11:26
Tầm năm sau là full rồi :))))
Đông Phương
06 Tháng tư, 2020 20:37
Ron ơi ráng dịch hết bộ này đi huhu, hóng quá luôn
anhtuanngoc
04 Tháng tư, 2020 19:51
Tiên cổ, Loạn cổ, thời đại thần thoại, Thái cổ, Hoang cổ
anhtuanngoc
03 Tháng tư, 2020 22:02
@Lê Quốc Khánh: Theo em biết Thái Cổ trước Hoang Cổ mà bác. Thời Thái Cổ có Thái Cổ Hoàng về sau tới thời Hoang Cổ mới có Đại đế Nhân tộc
Hieu Le
30 Tháng ba, 2020 02:00
thứ tự phải là: đế lạc - tiên cổ - loạn cổ - hoang cổ - thần thoại - thái cổ nhé
Phong Thenight
26 Tháng ba, 2020 16:22
end chưa.
Hieu Le
24 Tháng ba, 2020 19:08
dịch nhanh jk ad
Cong Toan Nguyen
20 Tháng ba, 2020 19:52
Truyện nhiều chỗ xàm ko chịu đc Lúc nào cũng hạn chế tu vi rồi thì lúc đánh với quái thì như thần về đập với mấy tên cùng cấp thì chả ra gì
Trịnh Thanh Hùng
13 Tháng ba, 2020 12:36
Thần thoại. Tiên cổ. Hoang cổ. Thái cổ.. còn diệp thì lúc đầu tác giả dịch là thánh thể thái cổ. Mấy chương giữa thì tác giả có ghi chú diệp là thánh thể hoang cổ mới đúng rồi mấy chương sau thì ghi là thánh thể hoang cổ. Rồi mấy trăm chương cuối lại ghi là thánh thể thái cổ. Nên ko biết diệp là thuộc thái cổ hay hoang. Nhưng cá nhân m thì vẫn thích là thái cổ hơn
anhtuanngoc
12 Tháng ba, 2020 21:07
Xin được hỏi các bác về các thời kỳ trong TGHM và GT: Tiên cổ, Hoang cổ, Thái cổ, thời đại thần thoại thứ tự trước sau thế nào? Và trong bộ Già Thiên thì Thế gia Thái cổ hay Thế gia Hoang cổ, Diệp Phàm là Thánh thể Thái cổ hay Thánh thể Hoang cổ?
anhtuanngoc
12 Tháng ba, 2020 20:11
khoảng 500 chương nữa là hết thôi
ntthuyhang
07 Tháng ba, 2020 15:11
lâu quá
ronkute
04 Tháng ba, 2020 13:14
Mấy nay bận quá bác ơi :((((
Trịnh Thanh Hùng
04 Tháng ba, 2020 13:01
Lâu quá ron ơi :(
ronkute
17 Tháng hai, 2020 13:03
蚕 Cán - HV: Tàm - Việt: Tằm
anhtuanngoc
14 Tháng hai, 2020 08:15
Dịch giả cho em hỏi: con tằm tiếng hán là tằm hay tàm ạ
pitel
10 Tháng hai, 2020 22:52
cái bộ Trường Sinh Giới tangthuvien k dịch nốt nhỉ, còn hơn 200c là end mà k có, hix hix
Hieu Le
04 Tháng hai, 2020 14:00
thắng tất nhưng sau này cũng còn gì đâu, duy ngã độc tôn mà không còn ai bên cạnh cả, cha mẹ vợ con thân thích chết gần hết
Hieu Le
24 Tháng một, 2020 20:28
đã đọc lại truyện lần thứ n vậy thấy nghiền
Hà Tiến Dũng
23 Tháng một, 2020 21:47
Hay quá
ronkute
18 Tháng một, 2020 16:03
Đề cử nhiệt tình vào nhen bác :)
chuoihuu
18 Tháng một, 2020 13:53
Cám ơn team dịch!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK