Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt mắt người đười, Thạch Hạo đã sống gần một vạn năm thế nhưng hắn vẫn còn trẻ, không ai biết hắn mạnh ra sao, có thể sống bao lâu.

Mặc cho những người bên cạnh hắn đều đã già, dù đã hơn năm ngàn tuổi và đã sống thêm một đời nữaa thì cũng đều bước vào tuổi già yếu.

Gió nhẹ vi vu, bên trên Ác Ma đảo có thần hà lan tỏa mang theo sức mạnh nguyền rủa vô biên khiến nơi đây trở thành cấm địa.

Mộ tiên, nó lơ lửng trên bầu trời Ác Ma đảo, là phần cuối của dòng sông dài, nơi này mang theo khí tức nguyền rủa vô biên, gần vạn năm qua đi nơi này càng ngày càng khủng khiếp hơn.

Trên thực tế, cả hòn đảo nhỏ này chẳng có sinh linh nào cả, không một ai dám tới gần.

Hôm nay Thạch Hạo xuất hiện nơi này, dẫn theo ba mẹ Vân Hi cùng với chiếc đỉnh trắng dọc theo dòng sông nguyền rủa tới gần Mộ tiên to lớn như núi đó.

Cả người Thạch Hạo phát sáng bảo vệ tất cả mọi người, vạn pháp bất xâm, chư tà lui tránh, sức mạnh nguyền rủa không cách nào tổn thương tới hắn.

Con đường này Thạch Hạo rất quen thuộc, không phải là lần đầu hắn tới đây và cũng từng mang người nhà mình tới đây mấy lần rồi, hiện giờ lại tới lần nữa.

Trên Mộ tiên có một cô thiếu nữ độ tuổi thanh xuân, năm tháng vẫn chưa hề lưu lại chút vết tích nào trên gương mặt nàng, trước sau vẫn như một.

Còn có một người đang dưới chân Mộ tiên, chính là tổ phụ của Thạch Hạo, Thập Ngũ gia Thạch Trung Thiên, mái tóc đen bóng nhắm chặt mắt, dáng vẻ trẻ khỏe hơn Thạch Tử Lăng nhiều.

"Ông nội, A Man, con tới thăm mọi người nè." Thạch Hạo lên tiếng nhìn về trước.

Thập ngũ gia cũng không cần nói làm gì, vô cùng thương yêu và bảo vệ cho Thạch Hạo, vì hắn nên đã đại khai sát giới ở hoàng đô Thạch quốc.

A Man có ân tình rất lớn với Thạch Hạo, khi còn nhỏ lúc hắn bị móc đi Chí Tôn cốt và cơ thể đầy yếu ớt, nếu như không có A Man tận tình chăm sóc thì hắn đã không thể sống tới hiện tại, sớm đã bỏ mạng rồi.

"Cháu trai!"

"Tiểu Hạo..."

Hai luồng sóng thần thức lan tỏa chiếu vào trong lòng Thạch Hạo, đó chính là lời nói của Thập ngũ gia cùng A Man.

Đây cũng không phải là lần đầu đôi bên nói chuyện với nhau, từ hai ngàn năm trước thì bọn họ đã thức tỉnh, khi Thạch Hạo tới thăm thì từng dùng thần niệm để trò chuyện, năm đó ai nấy cũng kích động vô cùng.

"Ông nội, A Man, hai người vẫn khỏe chứ?" Thạch Hạo hô lên.

Trái tin của hắn khẽ run, vẫn còn chưa đủ mạnh, nếu như hắn đủ mạnh thì hai người này sẽ không ở đây nữa mà sẽ đi với hắn, vĩnh viễn ở cùng nhau.

A Man lưu lại đây là vì cơ duyên của nàng, phía sau Mộ tiên có một con đường và sinh linh kia muốn trở về và muốn thu A Man làm đệ tử ký danh.

Những năm gần đây, A Man đã đạt được truyền thừa của sinh linh kia, rất phù hợp với yêu cầu của người nọ.

Nhưng, theo như suy đoán của A Man thì đời này quá tàn khốc, dù cho người kia có công tham tạo hóa, vượt Giới hải vẫn không chết nhưng vẫn đang lo lắng, cho rằng nhất định sẽ bùng phát một lần tính sổ lớn mà trước nay chưa từng có, huyết cùng loạn, không thể tưởng tượng ra được.

Mạnh như người kia cũng không thể đảm bảo chính mình sẽ sống sót, thành ra muốn lưu lại thêm các truyền thừa để không bị đoạn tuyệt.

Truyền thừa chính thức thì không cần phải nói làm gì, A Man chính là một con đường mà hắn đã bố trí xuống, tạm gác lại tương lai, sợ những truyền thừa khác đều đoạn tuyêt.

Mà Thập ngũ gia thì không đành lòng để A Man ở lại đây một mình nên đã lưu lại, đã xem nàng như đứa cháu gái của mình và người kia cũng đã đồng ý và truyền huyết dịch Ma tôn ngày xưa đã chết đi kia vào trong thể nội hắn, giúp hắn luyện thể.

Bên trong ngôi mộ lớn kia tuy rằng có vô tận sức mạnh nguyền rủa thế nhưng cũng có vật chất bất tử, cho nên thời gian không thể nào chém thương bọn họ.

"Chúng ta không cách nào rời đi Mộ tiên được, nhưng lúc này cũng nên rời đi rồi." Thập ngũ gia thầm thở dài.

"Người cường giả kia đã đăng lâm lên bờ đê, đã vượt qua Giới hải, hắn muốn dẫn chúng ta qua đi để quan sát trận chiến đó, bởi vì ta là đệ tử ký danh của hắn." A Man nói.

"Ba!"

Thạch Tử Lăng run run hô lớn, tuy rằng đã tới rất nhiều lần thế nhưng vẫn không cách nào đưa ba mình rời đi, việc này khiến bọn họ vô cùng tiếc nuối.

Lúc này khi nghe hắn nói muốn đi tới thế giới bờ đê thì càng lo lắng hơn, trong mắt ngập tràn nôn nóng.

"A Man."

Bọn họ chuyển sang A Man, ai cũng đã xem nàng như là con gái mình nên ngập tràn sầu lo cho tương lai của nàng, nàng cũng được tồn tại vô thượng kia kêu gọi, cần phải trải qua những đau khổ như thế nào nữa đây?

"Ông nội, A Man, hai người không thể ở lại được à?" Vân Hi mang theo ưu lo, nàng biết, hai người này chính là một trong số những người trọng yếu nhất trong cuộc đời của Thạch Hạo, rất muốn hai bọn họ ở lại đây.

"Sợ rằng không thể, ý chí của vị cường giả kia đã giáng lâm, chúng ta chưa đi cũng là bởi vì muốn gặp lại mọi người thêm lần nữa."

Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, hắn rất muốn giữ hai người ở lại.

"Tỉnh tiểu Thạch lại đi." Vân Hi nhắc Thạch Hạo.

Thạch Hạo mở ra phong ấn của đỉnh trắng rồi ôm tiểu Thạch ra ngoài và đánh thức nó, nói: "Chào bác, chào ông cố đi con."

Tiểu Thạch tỉnh giấc mang theo giọng mớ ngủ cùng non nớt chào hỏi.

"Được, được, được!" Thạch Trung Thiên mừng rỡ, trong mắt ẩn chứa lệ nóng.

"Tiểu Hạo, ngươi phải bảo trọng đó nha, mọi người nhất định phải sống, sau khi chúng ta đi tới thế giới bờ đê kia thì sẽ cầu phúc cho mọi người." A Man nói.

"Nha đầu này từng nhiều lần đòi hỏi sư phụ mình, nó sẽ chủ động tới đó để tham chiến thế nhưng muốn người thân của mình phải được bảo vệ thật tốt." Thạch Trung Thiên nói.

Trên thực tế, hắn qua bên kia cũng hi vọng sẽ như thế này, đi theo phía sau một đại nhân vật vô thượng thì tương lai sẽ có thể nhờ hắn bảo vệ hậu nhân mình.

"Ông nội, A Man!" Vân Hi, vợ chồng Thạch Tử Lăng run giọng nói.

Lời nói của Thạch Hạo thì trầm thấp, nói; "Con làm sao trơ mắt nhìn hai người đi tham chiến được chớ, chờ con, sẽ có một ngày đích thân con sẽ xuất hiện ở chiến trường kia và đưa hai người trở về!"

Thập ngũ gia rời đi, A Man cũng đi cùng, rốt cuộc thì Mộ tiên cũng hoàn toàn yên tĩnh và trở thành từ địa!

Sau khi Thạch Hạo trở lại thì lần nữa thấy Hoàng Kim sư tử đang đứng một mình trong ánh chiều tà nhìn về nơi xa xăm, nó già nua ốm trơ xương, bộ lông vàng cũng đã rụng sạch, không còn dáng vẻ thần uy lẫn liệt của ngày xưa nữa.

Thạch Hạo lấy ra một bình tiên huyết để giúp nó kéo dài tính mạng.

"Ta không giống với những thân nhân bạn cũ của ngươi, bọn họ vì không muốn liên lụy tới ngươi nên mới không muốn lãng phí tiên dược, cho nên mới cam nguyện từ bỏ để ra đi một cách bình thường nhất. Ta thì khác, ta thật sự không thể tiếp nhận được!" Hoàng Kim sư tử nói.

"Tốt lắm, nếu như ngươi muốn đi nơi đó thì ta sẽ đưa ngươi đi!" Thạch Hạo không muốn ép buộc nó làm gì.

"Đi Biên hoang!"

Hai ngày sau, Hoàng Kim sư tử đã chết và được Thạch Hạo chôn ở Biên hoang, một ngôi mộ đất trở thành nhà của một con hung thú đã từng.

Lúc nó chết thì vẫn ngồi ngay ngắn, khung xương không khụy, con mắt mở to nhìn về phía cương vực mà mình đã được sinh ra.

Mà đây cũng chỉ là một hình ảnh trong vô vàn hình ảnh khác, nhiều năm trôi qua và đã có rất nhiều người lần lượt qua đời như vầy.

Chớp mắt đã là một vạn năm thì ai mà không chết chứ, ai có thể tiếp tục trường tồn?

"Boong!"

Thiên địa nổ vang, hư không bị đánh xuyên.

Pháp tắc trong chư thiên hỗn loạn, xảy ra đại sự.

Trước tiên Thạch Hạo lao lên trời cao và chạy về nơi phát sinh.

Cuối cùng hắn thầm than khẽ, Thạch Chung đã hóa đạo.

Tóm lại, Thạch Chung đã không thể mạnh công, cưỡng ép dung hợp vết tích thiên tâm và sau đó bản thân tan vỡ hòa vào trong đại đạo.

Chuyện như vầy Thạch Hạo cũng không cách nào ngăn cản được, tu hành cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Nếu thất bại thì sẽ hóa đạo, ai cũng không thể cứu được.

"Ầm!"

Mưa ánh sáng đầy trời, thời khắc cuối cùng hai trong ba con Lôi linh đã giải thể và đưa tinh khí thần cả đời của mình cho con Lôi linh còn lại để giúp nó thành công dung hợp vết tích thiên tâm tương tự như đám Thiên Giác nghĩ.

Năm tháng vô tình, chặt đứng con đường của tu sĩ.

Trong mắt người đời, Thạch Hạo đã gần một vạn hai ngàn tuổi, lúc này Thiên đình đã thay đổi từng đời người một, thiên binh thiên tướng năm xưa đều đã không còn tồn tại nữa.

Ba mẹ của Thạch Hạo đều đã khô cạn tinh lực, lông của Đại Hồng Điểu cũng đã rụng sạch, bộ tộc Thanh Lân ưng cũng không thể nào bay được nữa, mai rùa của Rùa đen cũng bong tróc cả.

Ngay cả Bóng Lông - Chu Yếm cũng đã già nua, không cách nào nhấc nổi côn sắt lớn của mình được nữa.

Năm xưa Thạch Hạo đã giúp bọn họ sống thêm một đời nữa, nhưng hiện tại vẫn khó có thể chạy thoát khỏi sinh lão bệnh tử, ngày đó cũng sẽ tới, tính mạng của bọn họ lần nữa đi về điểm kết thúc.

Thạch Hạo không còn cách nào nữa, dược hiệu của chân huyết cùng tiên huyết của hắn đã vô hiệu, không thể nào dùng những thứ này để giúp bọn họ kéo dài sinh mệnh được.

Dung mạo của Vân Hi vẫn như trước, vẫn trẻ trung như kia thế nhưng sinh mệnh đã không còn nhiều nữa, dời này nàng đã đi tới điểm kết thúc.

"Muội thật sự không muốn đi một chút nào." Cặp mắt của Vân Hi đục ngầu, không phải lưu luyến hồng trần mà là không muốn rời xa vài người trong cuộc sống này.

Nàng nhìn Thạch Hạo rồi giọng run run, nói: "Huynh phải bảo vệ mình thật tốt đó nha, cố gắng sống thật lâu, không được cậy mạnh đâu đó!"

Thạch Hạo buộc lại mái tóc đen mềm mại của nàng rồi trầm mặc gật đầu.

"Đời trước lúc sinh mệnh của muội không còn nhiều thì từng có nói với huynh rằng, huynh hãy đi tìm người con gái từng đứng dưới gốc dâu lửa kia, muội không hề hờn ghen đâu, có thể sống với huynh tới tận hai đời thì muội đã quá thỏa mãn rồi, có thể mang theo nụ cười rời đi rồi."

Vân Hi đang cười thế nhưng lại có ánh lệ lăn dài trên gương mạt, nàng không nỡ nắm chặt lấy bàn tay của Thạch Hạo, nắm tới chặt cứng, nàng biết, rốt cuộc mình cũng sẽ phải rời xa nơi đây.

"Điều mà muội không yên lòng nhất chính là tiểu Thạch, nó vẫn còn quá nhỏ, vẫn còn chưa trưởng thành nữa, huynh nhất định phải chăm non cho nó thật tốt đó!" Thạch Hạo gào khóc.

Nàng rất đau xót, dùng sức ôm chặt lấy đỉnh trắng.

Thạch Hạo mở ra phong ấn và lay tỉnh lại tiểu Thạch.

"Con trai..." Vân Hi khóc lớn ôm chặt lấy đứa nhỏ này.

"Đừng khóc.... mẹ đừng có khóc!" Tiểu Thạch hoảng sợ đưa tay nhỏ nhắn của mình lau đi nước mắt cho Vân Hi.

"Con trai ngoan của mẹ, mẹ thật sự không nỡ rời xa con mà!" Vân Hi khóc lớn ôm chặt không buông, muốn cứ được mãi như vầy.

"Chớ có đau lòng, xem như là một lần trầm miên thôi." Thạch Hạo khuyên bảo.

...

Mấy ngày sau, một tiếng đau đớn chấn động cả tám vực hạ giới!

Thạch Hạo một mình đứng trước Thạch thôn, triển khai thủ đoạn kinh thiên động địa rút lấy bản nguyên thiên địa, ngưng tụ thần nguyên dịch và niêm phong lại cả tòa Thạch thôn này!

Hắn niêm phong lại tất cả mọi người.

Ba mẹ, Vân Hi, Đại Hồng Điểu, Chu Yếm Bóng Lông... còn có cả lão tộc trưởng, Đại Tráng, Nhị Mãnh, Thanh Phong, Bì Hầu.

"Một năm nào đó, ta sẽ đứng trên chư thiên vạn cổ và cứu sống toàn bộ mọi nguơi!" Thạch Hạo hét lớn mang theo đau đớn.

Ngày hôm đó, Thạch thôn hoàn toàn biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
namphong23
24 Tháng sáu, 2021 21:19
ủng hộ ad hết mình hoàn thành bộ truyện này
Chính Hà
21 Tháng sáu, 2021 22:16
chuyện còn dịch tiếp ko v mọi người
torai131313
13 Tháng sáu, 2021 20:35
chỉ vì câu này nên vẫn chờ 300c cuối :v
Tà Lão Thư Sinh
13 Tháng sáu, 2021 01:41
Đang đọc hay tự nhiên đối cách gọi một cái . đọc nó cảm giác cứ như đang ăn cơm mà mắc xương cá vậy. Ai đời văn viết theo kiểu tiên hiệp mà lại sử dụng cách gọi giống kiểu văn đô thị ." anh - em " sử từ ngữ hiện đại dành cho thể loại tiên hiệp đọc cứ thấy cấn cấn sao khó chịu. Qua bên khác đọc tiếp chứ ở đây chịu ko vô nổi nữa.
anhtuanngoc
06 Tháng sáu, 2021 19:41
Trượng lục kim thân là kim thân cao trượng sáu hay sáu trượng vậy dịch giả?
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2021 16:56
cố nhịn đến khi dịch full thì đọc lại từ đầu. truyện này mình rất thích
doctoncaytruyen
05 Tháng sáu, 2021 19:57
thứ thân và chủ thân là 1 ng tách làm hai nguyệt thiền kà là chủ thân
Trịnh Thanh Hùng
04 Tháng sáu, 2021 20:39
Bộ này 6-7 năm rồi ron ơi :((. Đợi nản quá à
pitel
25 Tháng năm, 2021 16:03
đang có anime TGHM đến tập 7 r, mặc dù còn xa xa lắm mới đuổi kịp truyện nhưng mà Ron cố lên :))
Hieu Le
25 Tháng năm, 2021 08:30
Thanh y và Nguyệt Thiền có quan hệ với nhau thế nào vậy ?
trungtinh263
16 Tháng năm, 2021 21:08
Dịch tiếp đi ad. Truyện này ad dịch xem mới hay <3
Nguyễn Công Duy
14 Tháng năm, 2021 08:58
Qua truyenfull.vn mà đọc trọn bộ rồi
ronkute
12 Tháng năm, 2021 05:41
Lâu nay mình bận quá, chắc chắn k bỏ nhưng hiện tại lại k có thời gian :(((
Trịnh Thanh Hùng
11 Tháng năm, 2021 23:34
Drop rồi à ron :(
Tô Linh Phong
07 Tháng một, 2021 04:23
Ad dịch tiếp nha đừng drop
trungtinh263
20 Tháng mười hai, 2020 15:07
Dịch tiếp đi ad <3
trungtinh263
20 Tháng mười hai, 2020 15:07
Dịch tiếp đi ad <3
trunguyen85
18 Tháng mười hai, 2020 09:01
thiếu chương 857
Trịnh Thanh Hùng
17 Tháng mười hai, 2020 14:41
Ui cuối cùng ron cũng dịch rồi :(. Vui gần chết
dunvdz
16 Tháng mười hai, 2020 13:49
tiếp đi ad ơi truyện hay quá
Hieu Le
04 Tháng mười hai, 2020 18:44
ráng ra chưing b ơi còn 400 thôi
Shiroz
30 Tháng mười một, 2020 16:53
tự nhiên ấn bừa tìm đc bộ này, đọc comment toàn khen, có vẻ hay~.~
Hieu Le
29 Tháng mười một, 2020 17:25
Có ai biết mua truyen này full ở đâu ko .đợi dịch lâu wa
Hieu Le
16 Tháng mười một, 2020 09:57
truyện này ad có vẻ nghỉ hay sao thế
Hieu Le
13 Tháng mười một, 2020 23:17
Ad dịch tiếp đi ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK