Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi đình Tiên đạo cuồn cuộn, ánh sáng thành Tiên như biển, ngoài ra còn có khói đen khuếch tán bao phủ lấy Mạnh Thiên Chính, thiên thể vẫn lạc tựa như các giọt mưa hạ xuống trong vũ trụ này, đã không còn thấy hắn nữa!

Đại lục cổ xưa kia sụp đổ.

Mạnh Thiên Chính, là người có hy vọng trường sinh nhất trong kỷ nguyên này, thế nhưng vì phá quan quá sớm làm đứt đoạn con đường của chính mình. Bên trong cuộc chiến bảo vệ cuối cùng, hắn đã giương kích Đế tộc, chém chết rất nhiều Chí Tôn, đánh đâu thắng đó!

Nhưng mà, cuối cùng rồi chỉ là anh hùng mạt lộ.

Hắn trong lòng mang theo nuối tiếc đốt đạo tế thân quyết đấu với Bất Hủ giả, tiến hành cuộc đại chiến đỉnh cao, bù đắp tiếc nuối!

Đế quan yên tĩnh, mà hắn thì chẳng còn thấy đâu, tắm rửa máu của Bất hủ, bình định náo loạn, trấn giữ Biên hoang, công lao kinh thiên!

Trận chiến ấy đã giết ra được phong độ tuyệt thế, thế nhưng sự huy hoàng đi kèm theo bài ca mai táng.

"Đại trưởng lão!"

"Mạnh tiền bối!"

Trên tường thành Đế quan có rất nhiều hét lớn, không ít người rơi lệ tiếc nuối thay cho Mạnh Thiên Chính, quá đáng tiếc mà, thiên kiêu một đời cứ thế biến mất.

Bóng người vô địch ấy, phong thái tuyệt thế kia, sao có thể người khác ta quên được?

Trận chiến này đã lưu lại ấn tượng quá sâu sắc cho mọi người, không thể nào xóa nhòa được.

Chiến y hoàng kim nhuốm máu, huy hoàng và rực rỡ, hắn giương kích quần địch, chém giết sinh linh Bất hủ, một trận chiến chấn nhiếp cả thiên hạ, thế nhưng kết quả thì lại phải lắng nghe bài ca mai táng của chính mình, một mình rời đi và đi tới nơi không hề hay biết.

Không đường về, thân ở phương nào?

Trong tinh không còn máu huyết tàn dư của Bất Hủ giả, nó đang bốc cháy hóa thành ánh nhiệt và nhấn chìm những sao lớn, trở thành những quả cầu lửa khổng lồ.

Mạnh Thiên Chính trước lúc qua đời đã thúc giục sát khí chém hết thảy vết tích, dẫn tới xương cùng cốt của Bất Hủ giả đều chẳng còn gì, sạch sành sanh, triệt để tiêu vong.

Mọi người trông ngóng mà lòng đầy thương cảm, mang theo bi thương nhìn kỹ ánh lửa rực rỡ kia.

Trong mơ hồ tựa như gặp được một bóng người cao lớn quát mắng trong đất trời, quát tháo phong vân, vĩnh sinh trong cuộc đại chiến huy hoàng!

"Tiền bối!"

Thạch Hạo nghẹn ngào mang theo tiếc nuối cùng bi ai lớn tiếng gào, thế nhưng không thể thay đổi được gì cả.

Mạnh Thiên Chính tựa như là người hộ đạo của hắn, cũng chính là sư trưởng dẫn lối của hắn, chiếu cố quá nhiều tới hắn, xem hắn như là đệ tử cuối cùng của mình, và rồi cứ thế rời đi.

Thạch Hạo gào thét bi thảm, cuối cùng chỉ biết thở dài.

Trên tường thành Đế quan vang lên tiếng khóc lớn, tiếng thút thít tựa như muốn triệu hồi Chiến Thần đã biến mất kia trở về.

"Không có chết, nhất định còn sống!" Có người nói.

"Khói đen kia đâu rồi, chạy đâu mất tiêu rồi?" Có người muốn đi tìm rõ ngọn nguồn.

Nhưng mà, bọn họ bị ông lão của Tiên viện chặn lại, đó là không rõ, đó là kỳ lạ, khói đen kia nếu đã khuếch tán tới thì bọn họ cũng sẽ phải nuốt hận.

Mạnh như Diệp Thiên Vũ, Mô Vô Đạo cùng thiên kiêu một đời Mạnh Thiên Chính cũng không cách nào phá giải được.

"Ông bạn già, đi mạnh khỏe!" Ông lão của Thánh viện cũng thầm nói, tiễn đưa Mạnh Thiên Chính.

Hắn biết, Mạnh Thiên Chính không thể sống được, hắn biết được sự kỳ lạ của khói đen kia, dù cho có lưu lại thân thể cũng không còn nguyên thần của mình.

"Đáng tiếc mà, đạo huynh, ngươi nếu không phá quan sớm, tổn thương tới đạo quả thần thai, đứt đoạn đi đường sống thì sương mù thần bí kia cũng không thể làm gì được ngươi." Vương Trường Sinh lên tiếng.

"Vù!"

Bỗng nhiên, nơi sâu trong tinh vực chợt run lên dữ dội, tiếp đó có một bóng ma lướt tới.

Trong đó có một tia sương mù từ trên trời giáng xuống và tiến vào Biên hoang, xuất hiện ở trong sa mạc hóng muốn xâm nhập vào trong Thiên uyên.

Ầm ầm!

Kết quả, đã tạo nên chuyển biến kịch liệt.

Trong cõi u minh có một nguồn sức mạnh vô cùng mẫn cảm với loại sương mù này, khiến cho Thiên uyên sôi trào.

Xoẹt!

Giây lát đó, chỗ cao nhất của Thiên uyên tựa như nứt toác ra, như có Tiên môn mở mộng, hào quang chói mắt như muốn rọi sáng cổ kim tương lai!

Ầm ầm!

Sức mạnh Tiên đạo trút xuống, liên miên quy tắc, mưa ánh sáng phi tiên vô tận vô cùng từ nơi cao nhất ấy hạ xuống và bao trùm cả Thiên uyên.

Mọi người ngây dại, cái gì vậy?

Lẽ nào nối liền với Tiên vực ư? Bởi vì mọi người nhìn thấy được, có một cánh cửa tựa như được mở ra và từ bên trong có tiên quang tràn ra ngoài.

Xích thần trật tự phải lên tới hàng ngàn hàng vạn nằm dày đặc, tất cả đều là quy tắc cấp Tiên đạo, hơn nữa cực kỳ cao cấp!

Đó là trận pháp, đó là phong ấn, đó là sức mạnh giam cầm phong tỏa Thiên uyên, cắt ngang hai giới.

Thi thoảng có thể nghe được âm thành thờ cúng.

Tựa như đang xây thành lại giống như một bức tường bằng gạch trấn áp phong ấn nơi đó.

Khi tất cả mọi người bình tĩnh trở lại thì ngạc nhiên phát hiện ra, nơi đó rất mờ ảo, từng tia khí hỗn độn tiết ra ngoài rồi biến đổi thành thứ xa lạ, không thể nào vượt qua được.

Có người thử nghiệm lấy ra pháp khí muốn đi tới.

Kết quả, pháp khí vừa tới đã bị ngăn cản dừng lại ở bên ngoài.

Trước kia, nơi đó chỉ có sinh linh Bất hủ mới bị ngăn cản, nhằm vào những tồn tại thuộc cấp độ kia, thế nhưng hiện tại đã bị phong ấn vĩnh viễn, không một ai có thể thông qua được.

Nơi đó dường như có một vách tường Tiên đạo, tách ra hai giới.

"Khói đen đã gợi nên quy tắc mạnh nhất của Tiên vực..." Hai mắt của Vương Trường Sinh trở nên sâu lắng nhìn chằm chằm phía trước, không thể nhìn thấu suy nghĩ của người này.

"Phong ấn vĩnh viễn ư!?" Có người run giọng nói.

"Không biết vì sao lại có thể gợi ra kịch biến như vầy, tựa như có một loại pháp trận cái thế nào đó bị kích hoạt và phong ấn nơi này lại." Ông lão của Tiên viện nói.

Một tấm bia hiện lên và đứng sững trong sương mù hỗn độn, nếu không chú ý sẽ không thể nhìn thấy được.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Bên trong Đế quan có vài bóng người lao ra khỏi thành, với tốc độ cực nhanh tới đó quan sát.

"Là tiên văn."

"Bên trên ghi rằng, quả thực đã phong ấn vĩnh viễn, không thể vượt giới được nữa. Thế nhưng, ngàn tỉ năm sau, một khi nơi đây bị phá tan thì cửu Thiên thập Địa sẽ bị héo tàn và hủy diệt."

Bởi vì, trận pháp này đang rút lấy sức mạnh của cửu Thiên thập Địa.

Làm như vậy tương tự như đang uống rượu độc để giải khát, khi bị phá tan cũng mang theo ý nghĩa rằng, vùng thế giới này tiêu đời, bị tiêu hao sạch sẽ.

Tất cả mọi người đều biến sắc, tin tức này quá tồi tệ!

Chuyện này có ý nghĩa rằng, Đế quan bên này sẽ từ từ suy yếu, hướng tới thời đại mạt pháp.

Năm này trôi qua năm kia lại tới, dù cho không có dị vực xâm lấn thế nhưng vùng thế giới này cũng sẽ bị suy yếu, sẽ bị trận pháp hấp thu lấy vô tận bản nguyên lực.

Có một ngày, vùng thế giới to lớn này sẽ hướng về điểm mút cuối cùng, đi tới điểm cuối.

Thế nhưng, cũng có một phần nhỏ người lộ nét mừng rỡ, bởi vì chuyện này có ý nghĩa, trăm nghìn vạn năm sau sẽ không có kẻ địch tới giết chóc nữa, không còn uy hiếp nữa.

Đối với những người này, chỉ cần đời này bọn họ không có việc này thì cần gì phải quan tâm tới trận đại hồng thủy sau này chứ, cứ hưởng thụ cho hết đời này là đủ rồi.

"Ha ha... Không cần lo lắng dị vực nữa, cũng sẽ không bao giờ có thứ được gọi là Vương bất hủ phá quan sau năm trăm năm nữa, nơi đã đã phong ấn vĩnh viễn rồi!" Có người cười lớn.

"Câm miệng!" Một vị Chí Tôn quát lớn.

"Tạm thời an bình mà thôi, thế nhưng ngàn vạn năm sau, trăm triệu năm sau thì toàn bộ cổ giới này sẽ trầm luân. Tình huống tốt nhất chính là, thời đại mạt pháp, giới này sẽ không còn người có thể tu luyện. Tình huống xấu nhất chính là, toàn bộ càn khôn tới lúc đó sẽ bị hủy diệt." Ông lão của Thánh viện thở dài nói.

"Chuyện này tạm thời không nên tiết lộ!" Một cị Chí Tôn nói.

Ảnh hưởng quá lớn, sẽ tạo thành xung kích kịch liệt cho các tu sĩ.

Tiếp đó không lâu, Đế quan sôi trào.

Mọi người chỉ biết rằng đại chiến đã kết thúc, trong năm tháng dài đằng đẵng sau này sẽ không có ngoại địch xâm lấn, mà hai giới đã bị ngăn cách, hoàn toàn phong ấn.

"Quá tốt rồi, đại chiến rốt cuộc cũng đã hạ màn!"

"ha ha... Có thể về nhà rồi!'

Rất nhiều người đang ăn mừng, đang hoan hô, có người kích động tới rơi nước mắt.

Lúc này, trong con mắt của Thạch Hạo có mờ mịt, có thương cảm, hắn tiếc nuối vô tận!

Cứ thế kết thúc ư?

Mạnh Thiên Chính rời khỏi nhân thế mà Hỏa Linh Nhi lại bị bắt tới dị vực, hai giới bị ngăn cách, không thể trở về được nữa.

Thạch Hạo khó mà tiếp thu được hiện thực này.

"A..." Thạch Hạo hét lớn, mái tóc đen đầy đầu tung bay, hắn mang theo đau buồn, mang theo căm phẫn, hắn ngập tràn sự không cam cùng bất đắc dĩ.

Làm sao lại như thế chứ?

Tuy rằng đại chiến đã thắng lợi thế nhưng khi nghĩ tới những điều đó, trong lòng Thạch Hạo đau đớn, mất đi quá nhiều thứ, những tiếc nuối kia làm sao bù đắp được đây?

Hắn khó có thể ngăn cản được kết cục của Mạnh Thiên Chính, vô lực để thay đổi, thế nhưng trong lòng hắn thầm thề, sẽ có một ngày khi hắn mạnh mẽ nhất định sẽ đạp bước dị vực, bình định quần địch, báo thù cho đại trưởng lão!

Nhưng mà, hiện giờ hai giới đã ngăn cách rồi.

Đồng thời, việc này mang theo ý nghĩa, dù cho tu vi của hắn tiến vào cao tầng thì cũng khó có thể qua kia, đồng thời cũng không thể cứu được Hỏa Linh Nhi.

"Ta không cam lòng mà!" Thạch Hạo hét dài, hai giới ngăn cách, ngày sau khi hắn muốn giết sang cũng rất khó khăn và cũng không thể được.

"Sẽ có biện pháp mà thôi!" Ông lão của Tiên viện bước tới, vỗ vỗ bả vai an ủi.

Mang theo thất vọng, mang theo thất thần, Thạch Hạo xoay người rời đi, đại chiến tuy rằng đã thắng lợi thế nhưng hắn lại không hề vui, chiến dịch này hắn đã mất đi quá nhiều thứ.

Hành trình Biên hoang, là để mài giũa và đại chiến, và cũng ngập tràn cay đắng cứ thế kết thúc.

Thạch Hạo dù cho không muốn tiếp thu hiện thực này thì cũng không được, đại chiến ở Biên hoang rốt cuộc cũng đã đã kết thúc, hết thảy đã kết thúc rồi, đã lật sang một trang mới tinh.

Khói đen kia tới cùng là gì mà lại khiến cho Biên hoang dị biến, hắn đang suy nghĩ, ngày sau làm sao có thể giết qua được?

Thạch Hạo hiểu rõ, khói đen kia rất đáng sợ, tương lai nếu hắn tới cấp bậc kia thì chắc chắn sẽ phải đối đầu trực diện rồi.

"Đã dep loạn xong, cứ thế sẽ không còn động binh động khí nữa." Ông lão của Thánh viện than thở.

"Có lẽ vậy, thế nhưng, dựa theo tiên hiền tiên đoán thì năm tháng tối tăm nhất kia sẽ xảy ra chuyện gì? Đại chiến chư thiên, không thể tránh khỏi." Ông lão của Tiên viện đang hoài nghi.

"Tiên đoán cũng chỉ là một vài chuyện chưa xảy ra mà thôi, có thể rất khó hiểu thế nhưng những chuyện kia nhất định sẽ xảy ra." Vương Trường Sinh nói.

Biên Hoang kết thúc!

*********************************
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- momo: 0377078181
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ronkute
01 Tháng sáu, 2018 11:35
Tối ráng 2c vậy :(
WolfBoy
31 Tháng năm, 2018 18:19
Hóng quá đê!!!
WolfBoy
29 Tháng năm, 2018 18:11
Mấy cái mai rồi... Lừa tình quá! :(
ronkute
26 Tháng năm, 2018 12:48
Chờ xoa chờ xí :)
Tùng Quách
26 Tháng năm, 2018 11:55
ngày nào cũng vào check , nghiện r :satisfied:
Bùi Duy Chiến
25 Tháng năm, 2018 09:01
mai có thêm 300 chương hở bạn kkk
ronkute
24 Tháng năm, 2018 19:10
Mai sẽ có chương, lâu nay bận đám cưới chị họ nên chưa đụng đc gì :((
QuynhChiLong
19 Tháng năm, 2018 21:45
Ngay ngay ngong trong. doi thuoc qua
ronkute
18 Tháng năm, 2018 19:55
Cánh cửa Dịch giả luôn rộng lớn chào đón bạn :)
WolfBoy
18 Tháng năm, 2018 19:33
Nhanh nào!!! Hóng quá trời! còn cả ngàn chương nữa... @.@
ronkute
13 Tháng năm, 2018 10:34
Chào mừng bác Ngân đã quay trở lại :tungbong:
ronkute
02 Tháng năm, 2018 18:06
Vậy bác nhận chân biên không :D Rà soát lại chinh tả, được thì thêm thắt cho câu cú bay bổng.
Bùi Duy Chiến
02 Tháng năm, 2018 16:45
Ông câu nhử quá chờ ông biên mà vật tung xác hị hị
Bùi Duy Chiến
02 Tháng năm, 2018 16:44
Ông câu nhử quá chờ ông biên mà vật tung xác hị hị
ronkute
30 Tháng tư, 2018 21:52
Cần mem Biên tập lại chương :(( Có đồng dâm nào cùng chung tay góp sức với mình không :((
Mongdaonhan
23 Tháng tư, 2018 01:05
Lâu không đọc, hay đó, tu lại thôi
ronkute
27 Tháng ba, 2018 16:01
Tks bác :grin:
linhtt
27 Tháng ba, 2018 11:38
Anh em nào đang đọc dịch thì mua phiếu đề cử tặng dịch giả nào.
ronkute
21 Tháng ba, 2018 11:49
https://www.facebook.com/bachcongtu1092
tabu
21 Tháng ba, 2018 10:08
ib fb bạn bằng cách nào vậy ?
ronkute
20 Tháng ba, 2018 18:27
Hoan nghênh, bạn ib fb mình nhen :)
tabu
18 Tháng ba, 2018 18:01
Mình muốn đăng ký dịch tiếp truyện này với bạn ronkute ko biết có đc ko nhỉ?
Lê Minh Chánh
16 Tháng ba, 2018 05:44
Dịch sát nghĩa tiếng Việt quá, mình nghĩ nên dịch theo kiểu Hán Việt để hợp
Đường Thất Thất
05 Tháng ba, 2018 00:14
hê hê, bộ này không đủ cuốn hút để đọc tiếp. Nhưng chờ mình đọc chán các truyện khác có khi mới quay lại.
ronkute
04 Tháng ba, 2018 22:44
Hay bạn chờ thêm tầm 3-4 năm nữa rồi đọc lại, lúc đó khả năng mới full bộ này :((
BÌNH LUẬN FACEBOOK