"Hả?" Chỉ tay của Thạch Hạo bắn ra tầm hơn một trượng, không thể không nói nơi đây áp chế đạo hạnh người tiến vào tới cực hạn, mạnh mẽ như hắn, đã vượt qua cực cảnh mà cũng chỉ có thể làm tới một bước này.
Nhưng dù là vậy cũng khiến người kinh sợ rồi, nếu là những tu sĩ khác nhìn thấy thì sẽ lộ vẻ chấn kinh đầy mắt.
Bởi vì, những người khác đều bị áp chế tới mức tựa như phàm nhân, vậy mà hắn còn có thể triển khai bí thuật, có đủ vốn liếng để nhìn xuống quần hùng.
"Yêu nhân phương nào?" Nguyệt Thiền rút lui, tà váy bên dưới mang theo chất đỏ tươi, đó chính là thịt nát đã nhuộm thành.
Bất luận sinh linh nào tới đây thì sau thời gian dài cũng không thể không chạm đất được, chắc chắn chân sẽ ngập vào trong thịt nát, không thể giữ vững được.
Một vệt gió mát xẹt qua chóp mũi khiến thân thể cao ráo của nàng căng cứng, ngón tay trắng muốt như ngó sen múa lượn, dùng hết khả năng kết ra Bổ Thiên ấn thế nhưng lại vô cùng khó khăn!
"Đứng gần như vậy mà nàng cũng không thể nghe thấy lời nói của ta luôn à, xem ra sương mù này còn có điểm kỳ quái khác." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hắn đang lưỡng lự có nên tiến vào hay không, nếu như tiến vào tuy rằng có thể quét ngang được một nhóm người thế nhưng hắn cũng sợ bản thân sẽ trở thành kẻ mù lòa mù mờ luẩn quẩn không nhìn thấy lối thoát.
Nếu như vậy thì 'việc vui' quá lớn, hai lão già kia chắc chắn sẽ đứng một bên xem trò vui, háo hức nhìn hắn ăn quả đắng.
"Điểu gia, Tinh Bích đại gia, hai ông đang ở đâu á, nhanh nhanh xuất hiện đi nào!" Thạch Hạo bắt chuyện, thế nhưng tiếc rằng không ai phản ứng cả.
Hắn nhíu mày suy nghĩ rồi tiến vào trong đầm lầy này, ở đây hắn tựa như là mãnh hổ, dù sao sinh linh tới từ thượng giới đều có cả nhóm lớn là kẻ thù của hắn nên hắn cũng không sợ sệt gì.
Nếu như gặp phải thì chắc chắn chủ của Thiên quốc cùng với sinh linh của Tiên điện sẽ bị lột sống!
Đương nhiên cũng nên đi cứu người trước cái đã, mục tiêu đầu tiên của hắn chính là Nguyệt Thiền, vèo, chỉ giây lát sau thì thiên địa biến đổi, phong vân thất sắc, tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Rõ ràng là rất gần thế nhưng một khi tiến vào thì lại như xa vô tận, khoảng cách như dài tới trăm dặm.
Đây là ảo giác ư! Thạch Hạo ý thức được việc bỏ đi ngũ giác, muốn dùng bản tâm để đi ngắm nhìn mới được. Cho nên, tốc độ của hắn vẫn bất biến, rơi tự do xuống mặt đất và tin tưởng phản đoán trước kia của mình.
Tựa như đã phóng qua mấy trăm dặm chỉ trong cái chớp mắt, phịch, Thạch Hạo rơi bên trên mặt đầm lầy khiến dòng máu tung tóe, thế nhưng trên người hắn chẳng hề nhiễm chút nào, một tầng ánh sáng màu vàng nhạt lan tỏa bảo vệ bên ngoài thân thể của hắn.
Nếu như có dòng dõi Cổ tăng ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh hãi, đây chính là Bất hoại kim thân, thậm chí cấp độ còn cao hơn nữa. Vạn pháp tương thông, tới một cấp độ nhất định thì những pháp và đạo đều có những điểm tương đồng.
Chớp mắt đáp xuống mặt đầm lầy thì âm thanh giông tố biến mất, ánh điện cũng chẳng còn, có cũng là sương mù cùng với một vệt bóng người mờ ảo đang ở phụ cận.
"Ngươi là ai?" Nguyệt Thiền rút lui, thủ thế chờ địch.
Thạch Hạo xoa xoa gương mặt phút chống miệng đầy răng nhanh, cũng chỉ mỗi mình hắn khi ở đây vẫn có thể vân jdụng được bí thuật để thay đổi hình thể.
"Bản tọa chính là đại hung Hoang vực, đang thiếu mấy vị phu nhân áp trại, ngươi, đã được tuyển chọn!" Dứt lời hắn giơ tay lớn.
Nguyệt Thiền cứng họng muốn vung tay bạt tai một cái, đây là sinh linh gì thế? Nói năng bậy bạ, về việc thiếu phu nhân thì đã quá đang lắm rồi, thế mà hắn còn nói thiếu tới mấy vị và mình là một trong số đó, không thể nhẫn nhịn được!
Ầm!
Nhưng, giao thủ trong phút chốc thì vẻ mặt của Nguyệt Thiền liền thay đổi, dù cho đầu ngón tay của nàng không ngừng tỏa ra thần mang thì cũng không cách nào chống cự được.
Thạch Hạo kinh ngạc, sau khi Nguyệt Thiền cùng Thanh Y dung hợp thì đã mạnh mẽ hơn trước đây cả một đoạn dài.
Thế nhưng, va chạm sau vài chiêu thì Thanh Y vẫn bị Thạch Hạo hạn chế, không phải là đối thủ, việc này khiến nàng biến sắc, sau khi nhìn thấy cái miệng to lớn như chậu máu của sinh linh kia đang tiến lại gần thì vẻ mặt xinh đẹp liền biến sắc.
"Khà khà, phu nhân, đi thôi nào." Thạch Hạo nhấc bổng lên.
Trước mắt Nguyệt Thiền biến đen, vừa xuống hạ giới lại gặp phải một tên đại hung và bị hắn bắt đi như vậy? Thần công của nàng vừa thành, việc này đã đả kích nàng quá lớn.
Nhất là việc muốn nàng trở thành phu nhân áp trại thì lại càng khiến tức giân jhơn!
"Không đúng, ngươi là... Thạch Hạo!" Đột nhiên trong lòng này chợt run lên rồi thở nhẹ, khi bị người ngày vác ở trên vai thì nàng chợt ngộ ra.
"Khốn nạn!" Nàng dùng sức lực gập gõ, vừa nãy chỉ vì quá thất kinh nên đã rối tung rối mù, hiện giờ sau khi bình tĩnh lại thì nàng tin chắc rằng chỉ có mỗi Thạch Hạo mới có sức chiến đấu như vậy, có ưu thế áp chế hoàn toàn các đội nhân mã.
"Ngoan ngoãn một chút đi, bản tọa được mệnh danh là Đại ma vương vô tình đó!" Thạch Hạo uy hiếp nói.
"Vô tình cái con khỉ nè, còn dám lừa cả ta nữa à, còn muốn trấn áp nữa hả?" Thanh Y giãy giụa kéo kéo lỗi tai của hắn.
"Bốp!"
Kết quả, bờ mông căng mộng ấy bị quất một cái, tiếng vang lanh lảnh, lực đàn hồi cực tốt.
Sau khi yên tĩnh trong chớp mắt thì gương mặt trắng mịn của Nguyệt Thiền tựa như bị ứ máu, đỏ đậm như mây màu!
"Tên họ Thạch kia, ta liều mạng với người!" Nàng thẹn quá hóa giận, không ngừng giãy giụa gặm cắn nơi bả vai của Thạch Hạo, quá ngại, không ngờ lại bị tên khốn đánh ra bộ dáng thế này.
Lúc này, tâm lý của nàng vô cùng mâu thuẫn, sau khi hai thân dung hợp thì tâm tình của Thanh Y vô cùng thân thiết với Thạch Hạo, mà tâm tình của Nguyệt Thiền thì lại căm thù Thạch Hạo.
Đây chính là tai hại khi hai thân dung hợp với nhau, vẫn hoàn toàn không có trở thành một người.
"Khà khà, đều là phu thê với nhau cả, đừng nghịch nữa nào." Thạch Hạo vỗ vỗ bắp chân dài của nàng đồng thời tiến nhanh về trước.
"Thả cái tay thối tha của ngươi ra mau, nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi!"
Thạch Hạo truyền âm về hư không, nói: "Điểu gia, Tinh Bích đại gia, nên có chừng mực đó nha, ta muốn dẫn người rời khỏi đây."
Kết quả, vẫn chẳng có phản ứng gì.
"Thả ta xuống ngay!" Nguyệt Thiền giãy giụa.
Thạch Hạo cười ha hả thả nàng xuống.
Thần sắc của Nguyệt Thiền vô cùng phức tạp nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: "Tu vi của ngươi không hề bị phế bỏ, nói như vậy, tên Y Hải kia là do ngươi trấn áp?"
"Chuẩn bị phế rồi, đâu đó chừng chưa tới nửa tháng nữa thôi, mạng của ta rất lớn nhưng lại không thể nghịch thiên được, chỉ là giảm thời gian phát tác của Chiết Tiên chú thêm mười mấy ngày nữa mà thôi." Thạch Hạo than thở.
Nguyệt Thiền yên lặng một hồi, sau đó lại hỏi: "Thật à?"
"Ồ, kia là tu sĩ của Minh thổ đúng không ta, tới xem chút nào." Thạch Hạo nhìn về một bộ xương khô vàng óng đang hành tẩu ở bên trong xương mù kia.
"Ê, bộ xương khô kia, đưa tiền lộ phí nào!" Tiếng gào truyền tới khiến cho bộ xương khô thất kinh thối lui về sau.
"Ngươi là ai?" Hiển nhiên, vẻ mặt bộ xương khô vàng rất nham hiểm và tàn lạnh, ở nơi đây không một ai có thể nhanh chóng nhận ra sinh linh miệng đầy răng nhanh là Thạch Hạo được.
"Bản tọa chính là đại hung hạ giới trong miệng của các ngươi đó, nạp mạng đi." Thạch Hạo quyết đoán xuất thủ, đối với đám người của Minh thổ, Thiên quốc thì hắn chẳng hề có lòng dạ mềm yếu gì cả.
Năm xưa, hai giáo này không ngừng ra tay với hắn, mà trước đây không lâu chính hai giáo này là người phất cờ reo hò muốn phế hắn.
Ầm!
Chỉ một quyền thì bộ khung màu vàng này đã bị đánh tan, hóa thành từng mảng mưa ánh sáng.
"À, ai có Diệt Hồn châm không, cho mượn dùng chút nào." Thạch Hạo hô lên đồng thời cũng nhìn về phía Nguyệt Thiền.
"Không đúng, sao trong mưa ánh sáng lại hòa lẫn thịt nát thế vầy, vẫn chưa hề bỏ chạy." Nguyệt Thiền giật mình, nàng đang ngó chừng mảnh mưa ánh sáng kia.
Nói như vậy, nếu như tu sĩ ở Hư Thần giới không bị người bắt và trấn áp thì một khi chết đi, nguyên thần hóa thành mưa ánh sáng có thể đào tẩu rời khỏi quốc gia tinh thần và trở lại thân thể.
Hiện giờ, Thạch Hạo và Thanh Y đều thấy rất rõ ràng, mưa ánh sáng này bị bề mặt màu máu của đầm lầy hấp thu sạch.
Tới giờ phút này thì Thạch Hạo mới ý thức được nơi đây nguy hiểm tới cỡ nào, nếu như chết ở đây thì mang ý nghĩa cuộc đời cũng sẽ đi tới hồi chung cuộc.
Hắn thầm chửi rủa về lần chơi lớn này của Điểu gai cùng Tinh Bích đại gia.
"Tào mập đang ở bên kia!"
Linh giác của Thạch Hạo ở nơi này vẫn nhạy cảm như trước, mạnh mẽ hơn những người khác cả một đoạn dài nên đã vác theo Thanh Y nhanh chóng vọt tới phía vừa phát hiện ra Tào Vũ Sinh.
Hắn tựa như là một vệt ánh điện im lặng chớp mắt tới phụ cận.
Bịch, Thạch Hạo vỗ lên bả vai của Tào Vũ Sinh một cái khiến hắn sợ hãi hét lớn, nửa người nhấn chìm xuống thịt nát, vô cùng giật mình.
Lại có người có thể áp sát tới bên cạnh và dễ dàng ra tay như vậy thì làm sao hắn không sợ chứ? Nếu như người này mang theo ý ác ra tay với hắn thì chẳng phải đã nguy rồi ư?!
"Ngươi, ngươi là..." Tào Vũ Sinh dựng đứng tóc gáy nhìn sinh linh vớ chiếc miệng rộng đầy răng nanh.
"Bản tọa chính là đại hung hạ giới, nhóc con, nhận ta làm chủ, nhanh bái kiến đi nào!" Thạch Hạo cười toe toét giới thiệu, dứt lời đưa tay vò vò chiếc đầu của Tào mập.
"Là... ngươi!" Trong mắt của Tào Vũ Sinh lộ vẻ mừng rỡ, bởi vì hắn nhìn thấy phía sau chính là Nguyệt Thiền thì liền đoán ra đây là tên nào.
"Nhỏ nhỏ giọng chút nào." Thạch Hạo nói.
"Ha ha ha..." Tào Vũ Sinh cười đầy vui sướng, cao hứng vô cùng, nói: "Người của Tiên điện từng thề rằng, ngươi đã bị phế, cười nhạo khinh bỉ ngươi, hiện giờ lại đang có một tên Hoang sờ sờ xuất hiện, không biết sau khi biết thì sẽ có bộ mặt ra làm sao đây?"
"Ồ, người của Tiên điện cũng tới à, ở nơi nào, ta rất nhớ bọn họ." Thạch Hạo nói.
Vừa nghe thấy lời này thì Tào Vũ Sinh há lớn miệng cười ha hả, đây tuyệt đối là phong cách của Hoang.
"Vừa rồi ta còn thấy bọn họ thế nhưng đã tách ra chứ không có đi trêu chọc làm gì." Tào Vũ Sinh chỉ về một phía.
"Có nhiều người lắm à?" Thạch Hạo hỏi.
"Uh, có một ít cường giả đi chung với sinh linh của Tiên điện." Tào Vũ Sinh gật đầu.
"Vậy thì càng dễ xử lý nữa, giảm bớt việc phải đi tìm từng người một, đi nào, xem ta đốt cháy đám giáo chủ đó nè." Thạch Hạo hùng dũng phất tay lên đường.
Tào Vũ Sinh cùng Thanh Y hai mắt nhìn nhau, còn cần phải tàn nhẫn như vậy hay không?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng bảy, 2020 15:30
Full là convert. Còn phải dịch nữa mà
07 Tháng bảy, 2020 17:48
khúc đầu đọc giống Thế Giới Động Vật
03 Tháng bảy, 2020 23:57
lúc còn nhỏ ánh mắt vô tội rồi thật thà chất phát đến đâu lớn hơn chút quậy kinh khủng. ko bik nó học ở đâu nhỉ..
01 Tháng bảy, 2020 13:47
Tks bác, để mình bổ sung
01 Tháng bảy, 2020 13:22
Truyện full rùi mà
18 Tháng sáu, 2020 20:01
Ad ơi, thiếu chương 857
16 Tháng sáu, 2020 09:46
ixvxx. ,,2
27 Tháng năm, 2020 13:26
Thạch Hạo luyện chế Hoang Tháp ở chương nào vậy nhỉ các đạo hữu
27 Tháng năm, 2020 13:23
thời đại thần thoại là thời đại có 9 thiên tôn sáng tạo ra cửu bí đấy, còn loạn cổ là thời đại của Hạo mà
22 Tháng năm, 2020 14:43
sao thằng này lớn 1 tí tính nó lại càng quái. càng nghịch vậy
20 Tháng năm, 2020 06:30
Dạo này bận quá, k lên chương đc :(((
19 Tháng năm, 2020 17:09
Chờ bản mới nhất.
07 Tháng năm, 2020 13:11
Lót dép chờ ae dịch giả up chương mới từng ngày :)))
26 Tháng tư, 2020 22:56
Cảm ơn ae dịch giả đã dịch truyện.
26 Tháng tư, 2020 04:40
Truyện thì hay lôi cuốn. Mỗi tội thế giới rộng quá. Hạ giới tám vực. Thượng giới 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Cái nào cũng bao la bát ngát. Mơ hồ quá.
26 Tháng tư, 2020 04:38
Tôi chỉ thích đọc loại này. Độc đoán vạn cổ. Truyện hay và lôi cuốn. Có điều cha thần đông sáng tạo thế giới quá rộng lớn. Có quá nhiều thế giới tồn tại. Hạ giới tám vực. 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Mà thế giới nào cũng quá rộng lớn khiến ng đọc mơ hồ quá.
25 Tháng tư, 2020 22:51
Mấy bố cứ bảo buff mà t thấy từ đoạn Bảy thần tuy không thua nhưng cũng nữa chết nữa sống. Tác đã muốn lập một nhân vật độc đoán vạn cổ để so sánh với main hay truyện sau mà cứ kêu buff :))
25 Tháng tư, 2020 22:46
Thần Thoại là sau cùng mà mấy ông. Thời Đại Thần Thoại xong là tới thời đại của Thánh Khư. mạch truyện là Đế Lạc, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, Hoang Cổ, rồi nhiều kỷ nguyên nữa. Cái loạn cổ vẫn chưa nhớ được nằm ở giai đoạn nào
25 Tháng tư, 2020 22:41
tôi cũng vậy. Lúc đọc độc chiến bảy thần khóc một lần. Lúc ở Biên Hoang bị giao cho dị vực khóc 1 lần. lúc lên Tiên Đế t lại khóc. mẹ kiếp thần đông
25 Tháng tư, 2020 20:40
chuẩn bn, không nói rõ mọi thứ bn ạ, mỗi khi sang cái ms thì kiểu chỉ tăng cường giả chứ k thay đổi nhìu lắm, khá mơ hồ, theo mk nghĩ khi sang một chỗ mới tác nên thêm nhiều tính năng ( với cả tác đổi nhanh quá k kịp thích ứng ) giống Đấu La Đại Lục ý bn, p2_ thì tăng hồn đạo khí, p3_tăng cơ giáp + Đấu khải + Hồn Linh, p4 tăng các hành tinh, có nhiều Thần cấp, công nghệ đổi mới, có tinh tế chỉ huy hệ, quan chỉ huy chiến hạm, tinh tế chiến cơ
Dù sao truyện cx rất hay, cảm ơn nhóm dịch
25 Tháng tư, 2020 15:33
Truyện này của thằng cha Thần Đông sáng tạo thế giới to và rộng lớn quá khiến người đọc khá mơ hồ. Hạ giới tám vực đã kêu rộng lớn vô ngần rồi thì lại bị thượng giới 3000 châu khinh thường là lao tù. Rồi 3000 châu thì lại bị tu sĩ cửu thiên thập địa khinh thường tiếp. Rồi 9 đất 10 trời thì lại bị tu sĩ dị vực các kiểu khinh thường. Xong giờ lại đẻ ra thêm tiên vực lại rộng lớn các kiểu khinh thường nữa. Truyện thì hay mà thế giới thì hại não.
24 Tháng tư, 2020 15:31
Gắng dịch xong truyện này anh em ơi. Cám ơn ae dịch giả nhé !
21 Tháng tư, 2020 23:12
tôi cũng thế ông ơi :((
19 Tháng tư, 2020 00:30
Bên đấy là convert ông ơi
17 Tháng tư, 2020 17:37
Bộ này bên truyenfull dịch hoàn thành r cơ mà dịch không có tâm , bên này dịch có tâm cơ mà lâu vãi ra không ra chap mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK