Chuyện này đã đưa tới xúc động vô cùng lớn cho Thạch Hạo, hắn đã rất mạnh thế nhưng có rất nhiều chuyện chẳng thể làm gì được, không cách nào nghịch chuyển sinh lão bệnh tử, mạnh như Chí Tôn cũng không có cách thay đổi.
"Tộc trưởng gia gia!" Thạch Hạo nâng lão lên, Thạch Vân Phong đã già thật rồi, tóc trắng xóa, tinh lực khô cạn, thân thể suy nhược.
"Con sẽ không để cho tộc trưởng gia gia tiếp tục già đi nữa đâu." Thạch Hạo lên tiếng, hắn lấy ra một bình chất lỏng muốn Thạch Vân Phong uống cạn, đó là tiên huyết mà hắn đã thu gặt được từ thế giới bờ đê kia, đã được hắn rèn luyện và ẩn chứa một chút vật chất bất tử.
Nháy mắt mở nắp bình thì tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, bên trong có hương thơm ngào ngạt lan ra, có ánh đỏ lóng lánh tựa như ngọc tủy bậy.
Khi luyện hóa hoàn toàn thì những sát khí cùng vật chất tai hại bên trong đã hóa sạch, hiện tại đã trở thành đại dược.
Trong trăm năm vừa qua Thạch Hạo cũng chỉ luyện hóa ra được vài bình mà thôi, giá trị liên thành, nó còn quý giá hơn cả thần dược sau khi đi vào thời đại mạt pháp này nữa.
Thiên hạ ngày nay, cũng chỉ có mình hắn mới dám đi luyện hóa tiên huyết!
Dù cho tinh túy của thứ này đã trôi hết và chỉ còn lại tàn dư, thế nhưng những người khác cũng không cách nào có thể luyện ra được, bản thân chưa lại gần tiên thi thì đã nổ tung rồi, sức mạnh Tiên đạo không gì sánh được.
Sau khi tộc trưởng Thạch Vân Phong biết rõ là thứ gì thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, thỏa mãn và nhẹ nhàng, nói; " Thằng nhóc ngốc này, cháu có thể kéo dài tuổi thọ của gia gia nhất thời chứ có thể kéo dài một đời, hai đời hay ba đời à? Cuộc đời này ta đã không tiếc thứ gì nữa rồi, có thể thấy cháu trưởng thành, hiện giờ lại thấy được dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ thì ta còn gì mà không vừa lòng nữa chứ? Gia gia không thể nào ở bên cạnh cháu mãi được, không cách nào trường tồn cùng thế gia nđược, nhân gian bất hủ và ta cũng chỉ là một ông lão bình thường, thứ quý giá nhất trên cuộc đời mà người người đều muốn có được chính là tâm trạng vui vẻ và ôn hòa, mà ta thì đều có cả, những năm nay vẫn luôn ở trong thứ này, đã thấy đủ rồi."
Lão tộc trưởng vỗ vỗ bàn tay của Thạch Hạo, trên gương mặt nợ nụ cười hiền lành đầy thỏa mãn, đã nhiều năm trôi qua và các lão bằng hữu của mình lần lượt qua đời, lão cũng muốn đi gặp bọn họ.
Thạch Vân Phong từ chối không uống tiên huyết, lão biết, đứa cháu nhỏ này cần thứ này hơn mình, tương lai sau này nếu như có ác chiến diễn ra thì đó sẽ là món để bảo mệnh.
Nhưng Thạch Hạo làm sao sẽ từ bỏ chứ, lão tộc trưởng đã nuôi nấng hắn từ nhỏ tới lớn, ảnh hưởng cả một đời của hắn, là người mà hắn không muốn mất nhất, trong đêm tối đó hắn đã lặng thinh luyện hóa bình tiên huyết này vào trong thân thể của lão tộc trưởng để không bị chết già.
"Xuất chinh!"
Thạch Hạo cũng không có lập tức dẫn đám người đi thế giới bờ đê nữa, ngược lại bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, mở ra hàng loạt bí cảnh.
Trong thời gian này, hắn không ngừng sưu tập hàng loạt điển tịch, lắng nghe một vài truyền thuyết trong nhân gian, tiếp đó dưa vào những manh mối này để đi tìm các di tích khắp nơi trong thiêh hạ.
Mấy năm này hắn đã mở ra được bốn năm tiểu thế giới, tất cả đều do đại năng cổ đại lưu lại và đều là những bảo tàng to lớn cả.
"Bức tường Thần Ma!"
Đây là một vùng đất rèn luyện, Thạch Hạo thời niên thiếu từng đi tìm kiếm các con đường để lên thượng giới nên từng tới nơi đây, nhưng đáng tiếc con đường nơi này đã bị đứt đoạn.
Con đường kia bị một con rùa lớn phá hỏng, con rùa lớn đó chở lấy cung điện Chí Tôn từ bức tường Thần Ma này để tiến vào thượng giới.
Dù cho lúc đó Thạch Hạo cũng chưa có thành công thế nhưng vẫn luôn khắc sâu ấn tượng.
"Bức tường Thần Ma, chết non thái cổ!" Tám chữ này hắn không hề quên.
Dấu ấn thần ma cực kỳ siêu phàm, có các loại tranh đá, có sân thi đấu, ở đây có thể chiến đấu với rất nhiều hung linh thái cổ.
Trong mỗi cánh cửa đá đều có thể hiển hóa ra một sinh linh đầy mạnh mẽ tương ứng với tranh đá bên trên!
Cho tới hiện giờ thì Thạch Hạo cũng không cách nào biết được đây là nơi nào, là vùng đất luyện binh của cổ nhân, khi Tiên cổ diệt thì còn sót lại cường giả không cam lòng nên đã tạo dựng nên sân thí luyện như vầy.
Đó là cái chết quá sớm của các tiền nhân!
Về phía người đã xây dựng nên bức tường này thì kỷ nguyên được gọi là tiên cổ kia đã cách đây bao lâu? Ở thời đại đó, hẳn đủ để gọi là thái cổ.
"Cô gái gấp thuyền giấy..."
Thạch Hạo suy nghĩ tới xuất thần, ở đây hắn nhìn thấy được một tranh đá, bên trên có một cô gái đang xếp thuyền giấy.
Hai mắt của hắn trở nên sâu lắng tựa như xuyên qua thời không và ngóng nhìn về phía hang ổ của Côn Bằng nơi Bắc hải, nơi ấy hắn từng thấy được chiếc thuyền giấy màu đen nhuốm đầy máu.
"Khả năng là người không thuộc về thời không này, vậy tại sao nàng lại có thể lưu lại vết tích ở đây?" Thạch Hạo suy tư.
Sau đó hắn thoải mái trong lòng, khả năng là người khác khắc nên.
Chỉ là, lúc ở thời kỳ thái cổ thì từng có người thấy qua cô gái gấp thuyền giấy kia ư?
"Ồ, tranh đá ở nơi này tại sao rất giống với một người?" Tào Vũ Sinh kinh ngạc nói.
Sau khi hắn rời khỏi huyệt mai táng thì đã cùng đi với Thạch Hạo về hạ giới, Thiên Giác nghĩ cũng là như thế, lúc này bọn họ cùng nhau tới nơi đyâ.
"Diệp Khuynh Tiên?!" Thiên Giác nghĩ giật nảy mình.
Ở đây có rất nhiều di tích và bọn họ phát hiện có một chỗ khắc lấy Diệp Khuynh Tiên.
Hai người này đều đã đi qua Đế quan Biên hoang và đều từng gặp Diệp Khuynh Tiên.
Thạch Hạo ngạc nhiên, ngay cả hắn cũng kinh hãi, làm sao lại có chuyện đó được chứ, Diệp Khuynh Tiên sống từ thời thái cổ ư? Thời đại đó đã có người gặp qua nàng và khắc lại hình ảnh lên đá ư?
Sao như vậy được chứ? Rõ ràng là một thiếu nữ và Thạch Hạo đã tiếp xúc với nàng không chỉ một hai lần, thế nhưng hắn vẫn chưa hề cảm nhận được khí tức năm tháng già nua trên người nàng.
Có gì đó rất cổ quái?
Lại nói, đã rất lâu rồi Thạch Hạo không gặp lại Diệp Khuynh Tiên, sau khi trận chiến ở Biên hoang hoàn toàn kết thúc thì Diệp Khuynh Tiên cũng đã biến mất theo.
"Không ngờ lại phát hiện ra chuyện này..."
Đám người Thạch Hạo, Thiên Giác Nghĩ, Tào Vũ Sinh khiếp sợ vô cùng, vô cùng khó hiểu, sau đó Thạch Hạo dặn dò đám người Mục Thanh đi tìm hiểu chuyện này.
Sau đó không lâu thì bọn họ lên thượng giới, Thạch Hạo tự mình bố trí, lợi dụng sức ảnh hưởng của 'Thiên đình' hiện tại để tìm kiếm các loại manh mối về 'Diệp Khuynh Tiên'.
Kết quả khiến hắn chấn kinh, ở cửu Thiên thập Địa không ngờ lại tìm ra manh mối, có người từng thấy qua bức tượng đất của nàng trong một số di tích!
"Sao có thể được chứ?!" Tào Vũ Sinh kinh sợ, hắn từng gặp qua Diệp Khuynh Tiên, đó là một lão yêu quái ư?
Nhưng, không nên chứ.
Theo như những tin tức ở Đế quan thì Diệp Khuynh Tiên chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi, cũng chẳng phải là lão yêu sống nhiều năm gì cả.
"Lại có manh mối nữa!"
Mục Thanh nhận được bẩm báo liền báo cho Thạch Hạo.
Nghe đồn, trước đây rất rất lâu từng có người thấy qua bức tượng đá của Diệp Khuynh Tiên trong cổ quáng Thái Sơ.
Cổ quáng Thái Sơ, bên trong vô cùng thần bí, người đi vào sẽ cửu tử nhất sinh, khó có thể sống sót, có hàng loạt nguy hiểm cùng quái lạ.
Nhưng, chung quy lại vẫn có vài người may mắn rời khỏi.
Ví như Thạch Hạo, hắn từng xông vào và học được thức mở đầu của Lục Đạo Luân Hồi.
"Xem ra, cần phải đi một chuyến rồi." Thạch Hạo nói.
"Ngươi cũng muốn tiến vào cổ quáng Thái Sơ à?" Tào Vũ Sinh, Thiên Giác nghĩ lên tiếng phản đối, bởi vì nơi đó quá kỳ lạ, hiện giờ đã bị phong tỏa.
"Ta đã là Chí Tôn rồi nên muốn tới đó tìm hiểu đôi chút, ta nhớ được, bên trong có một cây trường sinh dược, nếu thuận lợi thì nhổ về trồng được." Thạch Hạo chẳng hề sợ hãi gì.
Cổ quáng Thái Sơ vô cùng yên tĩnh, năm xưa từng có vô số dòng máu đen chảy ra ngoài và rồi bị người liên thủ niêm phong lại, đã nhiều năm trôi qua thế nhưng vẫn không một ai dám tiếp cận.
Cuối cùng, Thạch Hạo một mình đi xuống, không có dẫn ai đi theo cả.
Bên dưới tựa như mê cung vậy, có rất nhiều đường đi, năm xưa Thạch Hạo từng cửu tử nhất sinh khi đi vào đây, thế nhưng lúc này một đường thông thuận, chưa từng gặp phải tai nạn gì.
"Thì ra là vậy, lại có một cánh cửa, ồ, dẫn tới Tiên vực ư?"
Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, khí tức của cánh cửa này rất quen thuộc, hắn bắt gặp không chỉ có một lần, hoàn toàn y như đúc với cảnh cửa của Thạch Hạo nối với thế giới này.
Chính xác, bên trong mỏ quặng cổ này lại cất giấu một cánh cửa, thế nhưng đã bị phong ấn rồi!
Ngày xưa, đời sau của Thủ Hộ giả là Độc Cô Vân từng tới đây hòng tìm kiếm manh mối của tổ tiên mình, kết quả đã gặp phải dòng máu đen cuộn trào ra ngoài khiến hắn chạy chốn đầy thảm hại.
Ầm!
Thạch Hạo thử oanh kích xem có thể xuyên thủng hay không, nếu như có thể thì sẽ tiến vào Tiên vực từ chỗ này, sẽ là một con đường.
Giây lát đó, khí tức không tên lan tỏa, cảnh cửa kia cuồn cuộn chảy ra dòng máu màu đen.
"Thật là kỳ quái, chẳng phải là cánh cửa nối với Tiên vực hay sao, vì sao lại tràn ra khí tức không rõ, có dòng máu màu đen chảy ra chứ?"
Thạch Hạo tiếp tục oanh kích thế nhưng cánh cửa kia vẫn chẳng hề nhúc nhích gì cả, chỉ là không rõ và máu đen cứ thế cuộn trào hiện lên nơi đyâ.
"Là kẻ nào đập phá con đường trở về của ta thế hả?" Thanh âm yếu ớt mờ ảo tựa như từ trăm vạn năm trước bay tới, tựa như vô tận thế giới ngăn cách, như dòng sông thời gian ngăn cách vậy.
Giây lát đó, trong lòng Thạch Hạo chấn động, hắn biết đây là địa phương nào rồi.
Nơi đây giống như Mộ tiên của Ác Ma đảo ở Ba ngàn châu vậy, là con đường trở về của nhân vật cấm kỵ vô thượng!
Chỉ là, vị cường giả này quá mạnh mẽ, hoặc cũng có thể nói, hắn đã tới gần và có thể cảm ứng được đang có người oanh kích lên cánh cửa được lưu lại này.
"Hắn đang ở Tiên vực hay là giới hải, hoặc là năm xưa hắn đã đoạt được một cánh cửa của Tiên vực rồi luyện hóa để bản thân sử dụng?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Đáng tiếc vẫn không thấy bóng dáng của cây trường sinh dược kia đâu, hắn chỉ thấy được chút tàn tích từng qua lại của gốc này ngay phía trước cánh cửa mà thôi.
"Tiến vào trong thế giới cánh cửa rồi?"
Thạch Hạo tìm khắp cổ quáng Thái Sơ, tới như cảnh giới của hắn mà vài lần rơi vào hiểm cảnh, thế nhưng hắn đều hóa giải cả và tiến thẳng vào khu vực sâu nhất bên trong.
Quả nhiên hắn đã nhìn thấy được một bức tượng đá có hình dáng của Diệp Khuynh Tiên.
"Là trùng hợp hay là đã từng xuất hiện ở vô tận năm tháng trước đây?" Thạch Hạo cau mày.
Bởi vì, bức tượng đá này quá cổ xưa, là hơn kỷ nguyên trước và được lưu lại từ thời kỳ Tiên cổ.
Nếu như nói, Diệp Khuynh Tiên là lão yêu quái từ thời thái cổ thì Thạch Hạo cũng có thể mắt nhắm mắt mở tin tưởng, nhưng nếu nói người này là sinh linh hơn kỷ nguyên trước thì hắn khó lòng tin tưởng được.
Sau cùng, Thạch Hạo rời khỏi cổ quáng Thái Sơ thế nhưng mệnh lệnh cho đám Mục Thanh đánh dấu ghi chú lại, nơi đây tương tự như Mộ tiên, được xem như là con đường trở về cực kỳ nguy hiểm.
Thạch Hạo cảnh cáo những người khác, tuyệt đối không được tiếp cận.
"Đại nhân, bên trong phế tích nào đó của cửu Thiên đã có phát hiện mới!" Có người thuộc con cháu trong Thạch thôn bẩm báo Thạch Hạo.
Thạch Hạo tự mình tiến tới, lần này hắn ngây người, nhìn thấy không ít cảnh vật quen thuộc.
Chủ yếu là một bức tranh đá rất mơ hồ thế nhưng đã ghi lại một vài thứ chân thực.
Bên trên bức tranh đá đó có một chiếc đỉnh lớn đang phun nhả nhật nguyệt, bên cạnh có hai cô gái đang đứng, một là Diệp Khuynh Tiên và một là nữ đế áo trắng trước kia, chính là người gấp chiếc thuyền giấy nhuốm máu.
Lập tức não hải của Thạch Hạo như muốn nổ tung!
Thế lực hiện tại của Thiên đình vô cùng khổng lồ, nếu như toàn lực tìm kiếm một vài thứ thì rất nhanh sẽ tìm được manh mối, đội quân tám trăm con em năm xưa hơn phân nửa đã lưu ở thượng giới, bởi vậy đã thu phục được không ít cường giả của các tộc và xây dựng nên một tổ chức hết sức kinh người.
Như thế, sau sự phân phó của Thạch Hạo thì rất nhanh đã có người cung cấp manh mối và tìm tới những di tích này.
"Thú vị, nha đầu này đã từng xuất hiện ở những năm tháng cổ đại trước kia, ở đương đại này cũng xuất hiện qua, tới cùng là lai lịch ra sao đây?"
Tào Vũ Sinh suy tư, hắn cho rằng khả năng đã phải được người trong đồng đạo, phải chăng cũng được người chôn lấp và đời này tỉnh lại.
Thạch Hạo trầm mặc không nói gì, bởi vì hắn từng thấy qua nữ đế áo trắng nên ấn tướng vô cùng sâu, khả năng không phải người của thời không này!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
22 Tháng tám, 2021 07:34
Mấy nay mình bận quá k lên chương được, hẹn mai nhé :)
22 Tháng tám, 2021 00:46
má đói
20 Tháng tám, 2021 12:01
Lâu quá :((
17 Tháng tám, 2021 21:56
Đợi mãi :((
17 Tháng tám, 2021 21:55
Đợi mãi :((
17 Tháng tám, 2021 14:08
Chí tôn cốt tự mọc lại nhé
15 Tháng tám, 2021 12:44
.
15 Tháng tám, 2021 09:24
à cả đấu phá nữa
15 Tháng tám, 2021 09:22
công nhận Thế giới hoàn mỹ, Già thiên, kiếm đạo độc tôn là những bộ huyền huyễn hay nhất t từng đọc
14 Tháng tám, 2021 20:12
mình xin cảnh giới tu luyện với
14 Tháng tám, 2021 05:14
Từ từ hãy nhảy hố nhé bác, chớ mình k đảm bảo ngày 1c đâu đó :((
14 Tháng tám, 2021 03:58
Thề tìm mãi ms dc bản dịch chuẩn. Mong nhóm dịch full. E sẽ ủng hộ bằng vàng ạ
11 Tháng tám, 2021 06:26
ok bác
10 Tháng tám, 2021 16:38
Cứ đọc đi bạn, sau này sẽ k còn chửi nó nữa đâu :)
10 Tháng tám, 2021 10:46
các idol cho em hỏi là thằng l thách nghị kết cục như nào ạ. em mới đọc 100 chương mà cay quá
10 Tháng tám, 2021 10:07
em đọc truyện toàn thấy nhắc tới khái niệm trượng lục kim thân trong Phật giáo nên rất khó hiểu tại sao người ta lại dịch thành kim thân 6 trượng. Em so sánh với bản convert của TTV cũng thấy người ta sử dụng trượng lục kim thân
10 Tháng tám, 2021 09:30
Tùy theo TT là như thế nào nữa, Trượng Lục kim thân hoặc Lục Trượng kim thân, có 2 loại lận đó bác
10 Tháng tám, 2021 08:17
em hỏi vậy bởi bản dịch Già Thiên toàn dịch thành kim thân sáu trượng
10 Tháng tám, 2021 07:53
Là Kim thân cao trượng sáu đó bác, thay vì ghi một trượng sáu nhưng ghi trượng sáu cho nhanh và gọn
09 Tháng tám, 2021 19:23
Trượng lục kim thân là kim thân cao trượng sáu hay sáu trượng vậy dịch giả?
09 Tháng tám, 2021 16:27
Tầm 2-3 năm nữa sẽ trọn bộ :(((
09 Tháng tám, 2021 10:12
Tôi chờ dịch bộ này 6 năm rồi giờ vẫn chưa xong
06 Tháng tám, 2021 22:23
Chương 1677 mới đúng là Chương 1673 của bộ này
06 Tháng tám, 2021 21:51
Mình đăng nhầm truyện, tks bác nhắc nhơr :)
06 Tháng tám, 2021 20:21
Chương 1673 : Mạo hiểm bẩm báo
đăng nhầm truyện à bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK