Trần Tuệ Tuệ tức giận đến nỗi mặt tái mét, nhưng tình huống này cô ta cũng không nháo loạn với Trương Vĩ.
“Cô ta dáng vẻ ra sao?”
Hoàng Thiên hỏi.
Trương Vĩ nhớ lại một chút nói: “Cô ta lớn lên rất xinh đẹp, khuôn mặt người châu Âu, cao khoảng một mét bảy mươi lăm, tóc vàng, dáng người rất gợi cảm”
Lúc nhớ đến những điều này, Trương Vĩ còn nuốt một ngụm nước bọt, cho tới bây giờ, anh ta còn chưa quen được người phụ nữ nước ngoài này.
Hoàng Thiên không có được manh mối có giá trị gì, anh nhìn Trương Vĩ nói: “Cậu suy nghĩ thật kỹ lại xem làm sao có thể tìm được người phụ nữ người nước ngoài này, xem như cậu lấy công chuộc tội”.
“Anh rể, em thật sự không tìm thấy cô ta, cô ta cũng không để lại cách thức liên lạc gì cho em, chỉ cho em một bọc thuốc độc bọ cạp vàng, bảo em rắc một ít vào miệng một đôi trai gái của anh.” . Truyện Full
Trương Vĩ nói tới đây thì không dám nói tiếp, chỉ sợ khiến Hoàng Thiên tức giận.
Hoàng Thiên đã tức đến xanh mặt, người phụ nữ nước ngoài này cũng không biết từ đâu xuất hiện, mưu đồ sao mà ác độc.
Thuốc bột màu vàng chắc chắn chính là kịch độc bọ cạp vàng mà Phan Thanh Linh nói tới.
Mà Trương Vĩ càng đáng hận, vì mạng chó của mình mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy.
Nếu không có Phan Thanh Linh ở đây, chỉ sợ con gái bây giờ đã không còn trên đời này.
Hoàng Thiên thật sự càng nghĩ càng tức, lúc này anh nắm lấy cổ áo Trương Vĩ, tức giận nói: “Người phụ nữ nước ngoài kia uy hiếp cậu làm như vậy, vì sao cậu không nói cho tôi?”
“Anh rể, em không dám, lỡ như nói cho anh rồi người phụ nữ nước ngoài kia giết em thì sao? Giết cả nhà em thì tính sao?”
Dáng vẻ Trương Vĩ còn ra vẻ rất có lý, hỏi lại Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thực sự không khống chế nổi, vung cục gạch trong tay lên đập vào răng hàm của Trương Vĩ.
“Bốp!”
"Ui da!"
Trương Vĩ ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, lệch cả mũi, bốn cái răng cửa toàn bộ đều bị nện gãy, miệng đầy máu.
Lần bị thương nặng này Trương Vĩ không chịu nổi mà ngất đi.
Hoàng Thiên thật sự muốn đánh chết Trương Vĩ, giải tỏa mối hận trong lòng.
Nhưng vừa nghĩ tới người phụ nữ nước ngoài kia còn ở gần nơi bí mật nào đó, Hoàng Thiên vẫn kiềm chế suy nghĩ này.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tiêu Văn Hạ, bảo Tiêu Văn Hạ tự mình theo dõi Trương Vĩ, một khi có ai tiếp xúc với Trương Vĩ thì lập tức báo cáo.
Gọi xong cuộc gọi này thì Hoàng Thiên đánh thức Trương Vĩ, sau đó kéo lên xe.
“Em rể, chị... chúng ta về thành phố Bắc Ninh sao?”
Trần Giang vội vã cuống cuồng đi qua, hỏi thăm Hoàng Thiên.