Nhìn thấy Hoàng Thiên đang tới gần bốn người da đen, đúng lúc này tiếng súng vang lên.
Đoàng đoàng đoàng đoàng...
Sau một loạt tiếng súng lộn xộn, bốn người da đen đã bị súng bắn thành cái sàng!
Ngay cả người da đen bị Vũ Thanh đánh ngã cũng bị bắn hơn chục phát, chết không kịp ngáp.
Hoàng Thiên sửng sốt, nhanh chóng nhìn về phía phát ra tiếng súng.
Ngay cả Vũ Thanh đã từng trải nghiệm qua chiến tranh cũng bị sốc nhẹ, anh ta và Hoàng Thiên nhìn về phía bên kia đường.
Có một số xe bán tải đậu ở đường đối diện, trên mỗi chiếc xe bán tải đều có bốn người nước ngoài cầm súng trường.
Tổng cộng có hơn chục người, trong đó có một số người mặc đồ rằn ri, một số người mặc quần áo bình thường, lúc này tất cả đều nhảy ra khỏi xe.
Vũ Thanh có chút lo lắng, loại cảnh tượng này trong Phi Thành rất hay xảy ra, dù sao thì khu vực này không nằm dưới sự quản lý của quốc gia nên rất hỗn loạn,
đây tồn tại đủ loại thế lực lớn nhỏ.
Nhưng cũng thật không may khi dính vào những chuyện như thế này, dù sao thì anh ta cũng không biết những người này là bạn hay thù.
Hiện tại, mấy người nước ngoài này có vẻ đang giúp đỡ họ, vì họ đã giết năm người đàn ông da đen và không nổ súng lần nữa.
Mấy người nước ngoài đến trước mặt Hoàng Thiên và Vũ Thanh. Sau đó, một chiếc xe bán tải tiến lên trước, một người phụ nữ gợi cảm với mái tóc vàng ngang vai bước xuống xe.
Người phụ nữ này là người của u Thành, ngũ quan cực kỳ tinh tế, rất có hương vị đàn bà.
Đặc biệt là dáng người cao ráo, thanh thoát, hoàn toàn có thể mê hoặc bất kỳ người đàn ông nào.
Người đẹp tóc vàng này cầm súng trên tay, đi giày cao gót, bước từng bước như người mẫu đi đến trước mặt Vũ Thanh.
Sau khi nhìn thấy người đẹp tóc vàng này, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Vũ Thanh.
“Anh Vu, đã lâu không gặp! Anh có khỏe không?”
Người đẹp tóc vàng nháy đôi mắt to xanh biếc, nở nụ cười quyến rũ đưa tay về phía Vũ Thanh.
Vũ Thanh bắt tay cô ấy, sau đó cả hai ôm nhau thân mật.
“Cô Mona, tôi rất vui được gặp lại cô!” Vũ Thanh VỖ VỖ lưng Mona, có chút kích động nói.
Mona và Vũ Thanh tách ra, cười nói: “Tôi còn tưởng rằng sau khi mọi người trở về Viêm Hạ liền không thể gặp lại, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở Phi Thành”
“Vì sao cô lại ở Phi Thành?” Vũ Thanh hỏi Mona.
“Làm một ít chuyện, đúng lúc thấy anh gặp phiền phức, tôi liền ra tay giúp anh”
Tiếng Viêm Hạ của Mona khá tốt, cô ta thân mật giao tiếp với Vũ Thanh.
Vũ Thanh cũng không hỏi cặn kẽ Mona đến Phi Thành làm cái gì, vì anh biết những người phụ nữ như Mona chạy khắp thế giới, chắc chắn có nhiệm vụ quan trọng mới đến Phi Thành.