Hùng Phi Long hoàn toàn choáng váng, cụp mắt xuống nói.
Anh ta vẫy tay với thuộc hạ, ra hiệu cho tất cả bọn họ đều dựa vào tường ngồi xổm xuống.
Những thành viên của Lửa Hồng đều là những người ngông cuồng.
Đối với bọn họ, việc ngồi xổm xuống như này là điều nhục nhã.
“Còn ngây người ra đấy làm gì? Không nghe lời anh Thiên nói hay sao? Tất cả, mẹ nó đều ngồi xổm xuống chỗ chân tường đi.”
Hùng Phi Long thấy thuộc hạ của anh ta cứ kỳ kèo mãi thì tức giận bùng phát.
Thế này thì còn thành viên nào của Lửa Hồng không dám nghe theo nữa? Tất cả đều ngoan ngoãn ngồi xổm xuống dưới chân tường.
“Cậu Thiên, cậu xem còn cần tôi làm gì nữa không?”
Hùng Phi Long vì Hầu Cảnh Văn cũng đã rất liều mạng, ăn nói khép nép hỏi Hoàng Thiên.
Mặt Hoàng Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Hùng Phi Long, anh cũng mặc kệ.
Nếu như Hùng Phi Long dám trêu đùa anh, anh cũng không ngại khiến cho Hầu Cảnh Văn bị gãy chân.
Hùng Phi Long cũng là người thức thời, giọng nói của Hoàng Thiên lạnh lùng nói: “Thái Xương Hoa cũng sẽ nghe lời của anh sao?”
“Tất nhiên rồi.
Anh ta dám không nghe lời tôi ư?”
Hùng Phi Long vỗ vào ngực mình, quay đầu lại nói với Thái Xương Hoa: “Thái Xương Hoa, anh thả bạn gái của anh Thiên ra ngay lập tức.”
Thái Xương Hoa trợn to mắt nhìn, anh ta phát hiện ra tình huống có chút không ổn, thế mà Hùng Phi Long lại bị Hoàng Thiên trấn áp.
Nghe thấy Hùng Phi Long nói như vậy, Thái Xương Hoa cảm thấy luống cuống.
Anh ta biết rõ Hoàng Thiên lợi hại ra sao, nếu như không có Tô Lạc Yến làm con tin thì có khi Hoàng Thiên đã làm thịt anh ta rồi.