Mục lục
Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Thông)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự việc phát triển quá đột ngột, làm cho Hoàng Thiên không hề chuẩn bị tâm lý.

Tóc của cô gái này thơm ngát, khiến cho lòng Hoàng Thiên không khỏi gợn sóng, trong một khoảnh khắc hoàn toàn sững sờ đứng ở đó.

Hoàng Thiên thầm tự hỏi trong lòng đây là tình hình gì thế này? Phan Thanh Linh đang làm gì vậy?

"Cô Thanh Linh, cô...”

Hoàng Thiên thì thầm nói với Thanh Linh, nhưng anh còn chưa kịp nói hết lời, bàn tay nhỏ của Phan Thanh Linh đã che miệng anh lại.

“Anh không cần phải nói gì cả, tôi thích anh. Cả đời này đều chỉ muốn được ở bên cạnh anh”

Phan Thanh Linh nhìn Hoàng Thiên nói, sau đó liếc nhìn Kim Triết đang thất vọng chán nản.

Lời này là nói cho Kim Triết nghe đấy. Tất nhiên rồi, Phan Thanh Linh cũng không có lựa chọn nào khác nữa, chỉ hy vọng nếu làm như vậy, có thể khiến Kim Triết thấy khó mà bỏ cuộc.

Chắc chắn, Kim Triết đã tức giận đến mức phối sắp nổ tung rồi!

Tên nhóc này hô hấp càng ngày càng nặng nhọc, đỏ mặt tía tai nhìn Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh. Bàn tay liền nắm càng chặt hơn.

Anh ta đã nhớ nhung về Phan Thanh Linh rất lâu rồi, một lòng muốn theo đuổi cô gái xinh đẹp này, hơn nữa anh ta cũng đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, dù sao tiền đính hôn đều đã được giao cho Mai Trân rồi. Mai Trân cũng vui vẻ nhận lấy.

Nhưng mà lại không ngờ rằng, giữa đường từ đầu nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, lại còn cướp người phụ nữ của anh ta nữa chứ!

Cái thằng nhóc tên Hoàng Thiên này, mày muốn tìm chết à?. ngôn tình sủng

Kim Triết hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, thầm tính toán trong lòng, anh ta thậm chí đang có ý muốn giết chết Hoàng Thiên!

Mai Trân trố mắt nhìn trân trân không nói nên lời, tuy rằng bà ta cũng nghi ngờ giữa Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh có mập mờ gì đấy, những không ngờ rằng lại có kết quả như thế này.


Cái tên nhóc tài giỏi này, quả nhiên là đến để dụ dỗ con gái của tôi à, tôi làm sao mà có thể tha cho cậu được? Mai Trân mắng nhiếc Hoàng Thiên trong lòng, lúc này khí thế đã dâng trào, lao tới trước mặt Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh.

“Tên họ Hoàng kia, cậu thật giỏi đi đường tắt nhỉ? Cậu với con gái của tôi quen biết từ khi nào đấy? Nó không hề bước ra khỏi cửa hay đi đâu cả, cậu làm sao có thể ra tay được vậy?”

Mai Trân chỉ vào Hoàng Thiên, tức giận hỏi.

Hoàng Thiên bị hỏi đến mức không nên lời, đây rốt cuộc là chuyện nhảm nhí gì thế này, bản thân mình ra tay với Phan Thanh Linh khi nào cơ chứ?

Nhìn sang Phan Thanh Linh ở bên cạnh, Hoàng Thiên lúc này cũng không biết nói gì, chắc là cô gái này muốn dùng anh làm lá chắn rồi. Anh chỉ cần phối hợp là được chứ gì, có thể giúp cô ấy là tốt rồi.

“Mẹ, mẹ đừng có chất vấn Hoàng Thiên nữa, là con theo đuổi theo anh ấy đấy. Chúng con đã quen biết nhau từ rất lâu rồi”

Vào lúc này Phan Thanh Linh lớn tiếng nói với Mai Trân, với vẻ mặt khi nói đầy nghiêm túc, như thể đó là sự thật.

Mai Trân buồn bực vì gặp phải trở ngại khó vượt qua, theo bà ta thấy thì cậu chủ nhà họ Kim giàu có quyền lực, tuyệt vời nhất trong vùng này rồi, chính là người con rể lý tưởng của bà ta.

Con gái của Mai Trân này, chỉ có thể gả cho người như cậu chủ nhà họ Kim thì nửa đời sau mới được hưởng vinh hoa phú quý, bà ta cũng có thể sống sung túc mỗi ngày.

“Hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi à? Tại sao mẹ lại không biết vậy hả? Đừng có mà nói dối mẹ, con còn chưa ra khỏi nhà được bao nhiêu lần, làm sao có thể quen biết cái tên họ Hoàng này được cơ chứ? Con chắc hẳn là đang cố ý chọc giận cậu chủ Triết đúng không?”

Mai Trân vẫn rất là tinh ranh, ngay lập tức truy hỏi.

Phan Thanh Linh cũng biết cách nói này của mình không thể lừa được Mai Trân, vì cô ấy thật sự rất ít khi ra khỏi nhà, nơi xa nhất từng đi chính là đến trấn Kim Mã mua một ít đồ dùng vệ sinh.

“Ha ha. Em Thanh Linh, dì Trần nói rất đúng đấy. Em không thể nào mà quen biết với cái người tên Hoàng Thiên này, em cố ý nói Hoàng Thiên là đối tượng của em, để chọc giận tôi đúng không?”

Kim Triết lúc này mới cười mỉa mai, anh ta đã yên tâm rồi, chắc là Phan Thanh Linh không có quan hệ gì với Hoàng Thiên đầu.

"Hứ, những chuyện này không cần anh quan tâm, anh chỉ cần biết, tôi đã có đối tượng rồi, đó chính là Hoàng Thiên!”

Phan Thanh Linh ậm ừ nói với Kim Triết, sau đó nắm lấy tay Hoàng Thiên nói: “Hoàng Thiên, anh đưa em ra ngoài đi dạo nha, em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút”

Hoàng Thiên cũng không ngờ rằng đêm nay lại gặp phải chuyện như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu đã gặp rồi thì phải giúp thôi. Ai bảo bản thân đã nợ Phan Thanh Linh một ân tình lớn chứ?

“Được, anh dẫn em ra ngoài đi dạo

Hoàng Thiên cười nhẹ với Phan Thanh Linh, nắm tay cô ấy bước ra ngoài.



“Được cái quần ấy! Cậu đứng lại cho tôi! Dám bắt cóc con gái của tôi à, tôi liều mạng với cậu!”

Mai Trân trừng to mắt rồi gầm lên, lao đến túm lấy quần áo của Hoàng Thiên.

Nếu không phải vì quan tâm đến mặt mũi Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên đã ném Mai Trân đi từ lâu rồi.

Mặc dù vừa rồi anh cũng tát Mai Trân một bạt tai, nhưng đó là do Mai Trân muốn đánh Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên trong lúc nóng lòng mới ra tay.

Bây giờ, Hoàng Thiên không đánh Mai Trân nữa, mà chỉ nói với bà ta: “Dì Trân, tôi mong dì đừng ép buộc Thanh Linh nữa. Những chuyện trọng đại của cuộc đời mình hãy để cô ấy tự làm chủ đi”

“Cậu im miệng đi cho tôi! Còn trẻ tuổi như thế thì cậu biết cái gì? Việc quan trọng nhất của người phụ nữ là gả cho một còn đàn ông giàu có. Lấy chồng giống như là được đầu thai lại lần thứ hai vậy. Con gái của tôi lần thứ nhất đã không đầu thai được vào gia đình có tiền, thì lần thứ hai đầu thai, phải biết nắm bắt cơ hội!” Mai Trân lớn tiếng nói, bộ dạng trông như rất có lý lẽ.

Hoàng Thiên nghe xong, gật đầu rồi nói: “Những gì mà dì nói, tôi có thể hiểu được. Dì hy vọng con gái mình được gả cho một người đàn ông giàu có, thì đó cũng là chuyện đương nhiên”

“Nếu như cậu đã biết như thế. Vậy thì tại sao còn phá hoại hôn sự của Thanh Linh hả? Mau chóng rời khỏi nhà của chúng tôi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu bị người ta đánh chết đâu, hứ”

Khi Mai Trân nói đến đây, bà ta chỉ vào Kim Triết đang ở bên cạnh, ra hiệu cho Hoàng Thiên biết điều một chút.

Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nói với Mai Trân: “Tên họ Kim này chẳng có gì là tài giỏi cả, bà không cần lấy anh ta ra để dọa tôi đâu.”

"Cái gì? Tốt, tốt, tốt lắm, lời lương thiện khó mà thuyết phục được con ma đang muốn chết, anh tự mình tìm cái chết, thì đừng trách tôi đã không nhắc nhở anh đấy.”

Mai Trân quá tức giận nói, sau đó nói với Kim Triết: "Cậu chủ Triết, cậu muốn đối phó với tên này thế nào thì tùy cậu đấy”

“Di à, tôi sẽ khiến cho tên này phải hối hận cả đời, hừ hừ.”

Kim Triết hừ một tiếng rồi nham hiểm suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra. Gửi một đoạn tin nhắn.

Hoàng Thiên biết cái tên Kim Triết này đang tìm người giúp đỡ, xem ra có vẻ như muốn đánh nhau rồi.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng cười, không thèm để ý đến Kim Triết.

“Dì Trân, người giàu có thì tôi quen biết rất nhiều. Tôi có thể giới thiệu cho Thanh Linh, và với vẻ đẹp và tính cách của Thanh Linh, tôi nghĩ cô ấy sẽ gả được cho người tốt thôi. Bà đừng ép gả cho người mà cô ấy không thích nữa”

Hoàng Thiên lúc này mới bình tĩnh nói với Mai Trân.

Ngay khi những lời này được nói ra, không chỉ Mai Trân và Kim Triết ngỡ ngàng, đến ngay cả Phan Thanh Linh cũng sửng sốt đứng chết trận ngay tại chỗ.

Cô gái nhỏ đang nghĩ đây là tình huống gì vậy? Lẽ nào Hoàng Thiên không có thích cô? Vừa rồi nói ra những lời đó, rõ ràng là muốn đẩy cô ra mà, đẩy cô cho bạn bè của anh......

Vừa nghĩ đến điều này, Phan Thanh Linh đột nhiên cảm thấy có hơi mất mát.

Ngay cả bản thân cô cũng có chút kỳ lạ, chẳng lẽ bản thân cô đã thực sự hơi thích Hoàng Thiên này rồi hay sao?

Chỉ mới gặp chưa có bao lâu, sao có thể như vậy được......

Phan Thanh Linh trong lòng suy nghĩ lung tung, nhìn sang khuôn mặt với từng đường nét rõ ràng của Hoàng Thiên, cô phát hiện Hoàng Thiên rất đẹp trai, rất phong độ.

Trên thực tế khi Hoàng Thiên nói những lời này, cũng không có gì kỳ lạ cả.

Chỉ có anh là hiểu rõ nhất, anh đã là người có vợ, làm sao có thể ở bên cạnh Phan Thanh Linh cơ chứ?

Nhưng cũng không thể để Mai Trân ép Phan Thanh Linh kết hôn với Kim Triết được, vì vậy Hoàng Thiên mới nói ra những lời vừa rồi.

“Chậc chậc, cậu đừng có mà khoác lác, chỉ như cậu mà có thể quen biết nhiều bạn bè giàu có à?”

Mai Trân khinh thường trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, bà ta không tin Hoàng Thiên sẽ quen biết được người giàu có nào đâu, bởi vì Hoàng Thiên ăn mặc rất bình thường, không thể so sánh với cậu ấm nhà giàu Kim Triết được.

Kim Triết thì càng không tin rồi, anh ta phát hiện ra Hoàng Thiên chính là một kẻ nghèo hèn ít học, làm sao có thể quen biết được người bạn có tiền nào cơ chứ?

“Ha ha ha, Thanh Linh em có nghe thấy không? Mở to mắt ra nhìn cho rõ này, người đàn ông mà em chọn là cái thể loại gì đây! Anh ta còn muốn đẩy em cho người khác kia kìa, anh ta không hề thích em dù chỉ là một tí xíu, em chắc chắn muốn ở bên cạnh anh ta sao?”.

Kim Triết đắc ý cười lớn một tràn, hỏi Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh thực sự rất thất vọng, cô thắm thiết nhìn Hoàng Thiên một cái, không thể hiểu nổi tại sao vừa rồi Hoàng Thiên lại nói ra những lời như vậy.

Bản thân cô trông cũng là khá xinh đẹp, chẳng lẽ Hoàng Thiên không thích sao?

Đôi mắt to trong veo của Phan Thanh Linh hình như biết nói, nhìn sang Hoàng Thiên, dường như muốn đem hết những gì đang nghĩ trong lòng nói ra cho Hoàng Thiên biết.



Hoàng Thiên làm sao có thể không nhìn ra được trong lòng Phan Thanh Linh đang nghĩ gì? Vào lúc này anh nhìn về phía Phan Thanh Linh, nhưng không có cách nào để hứa hẹn với cô bất cứ điều gì.

Nếu như đã là điều không thể thì đừng cho cô gái nhỏ nhà người ta có chút mơ tưởng nào, nếu không khi đến cuối cùng sẽ làm hại cô ấy.

Hoàng Thiên đương nhiên sẽ không để sự việc phát triển đến mức đó, nên lúc này anh cũng im lặng.

“Anh không cần nói gì cả, tôi không thể ở bên cạnh anh được đâu!”

Phan Thanh Linh hét lên với Kim Triết, sau đó quay người lao ra khỏi cửa nhà.

“Thanh Linh!”

Ngay khi Kim Triết định đuổi theo, bèn phát hiện Hoàng Thiên đã chặn ở trước mặt anh ta.

Nhìn vào Hoàng Thiên, lửa giận của Kim Triết bừng bừng bốc lên.

Cô gái nhỏ đang nghĩ đây là tình huống gì vậy? Lẽ nào Hoàng Thiên không có thích cô? Vừa rồi nói ra những lời đó, rõ ràng là muốn đẩy cô ra mà, đẩy cô cho bạn bè của anh......

Vừa nghĩ đến điều này, Phan Thanh Linh đột nhiên cảm thấy có hơi mất mát.

Ngay cả bản thân cô cũng có chút kỳ lạ, chẳng lẽ bản thân cô đã thực sự hơi thích Hoàng Thiên này rồi hay sao?

Chỉ mới gặp chưa có bao lâu, sao có thể như vậy được......

Phan Thanh Linh trong lòng suy nghĩ lung tung, nhìn sang khuôn mặt với từng đường nét rõ ràng của Hoàng Thiên, cô phát hiện Hoàng Thiên rất đẹp trai, rất phong độ.

Trên thực tế khi Hoàng Thiên nói những lời này, cũng không có gì kỳ lạ cả.

Chỉ có anh là hiểu rõ nhất, anh đã là người có vợ, làm sao có thể ở bên cạnh Phan Thanh Linh cơ chứ?

Nhưng cũng không thể để Mai Trân ép Phan Thanh Linh kết hôn với Kim Triết được, vì vậy Hoàng Thiên mới nói ra những lời vừa rồi.

“Chậc chậc, cậu đừng có mà khoác lác, chỉ như cậu mà có thể quen biết nhiều bạn bè giàu có à?”

Mai Trân khinh thường trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, bà ta không tin Hoàng Thiên sẽ quen biết được người giàu có nào đâu, bởi vì Hoàng Thiên ăn mặc rất bình thường, không thể so sánh với cậu ấm nhà giàu Kim Triết được.

Kim Triết thì càng không tin rồi, anh ta phát hiện ra Hoàng Thiên chính là một kẻ nghèo hèn ít học, làm sao có thể quen biết được người bạn có tiền nào cơ chứ?

“Ha ha ha, Thanh Linh em có nghe thấy không? Mở to mắt ra nhìn cho rõ này, người đàn ông mà em chọn là cái thể loại gì đây! Anh ta còn muốn đẩy em cho người khác kia kìa, anh ta không hề thích em dù chỉ là một tí xíu, em chắc chắn muốn ở bên cạnh anh ta sao?”.

Kim Triết đắc ý cười lớn một tràn, hỏi Phan Thanh Linh.

Phan Thanh Linh thực sự rất thất vọng, cô thắm thiết nhìn Hoàng Thiên một cái, không thể hiểu nổi tại sao vừa rồi Hoàng Thiên lại nói ra những lời như vậy.

Bản thân cô trông cũng là khá xinh đẹp, chẳng lẽ Hoàng Thiên không thích sao?

Đôi mắt to trong veo của Phan Thanh Linh hình như biết nói, nhìn sang Hoàng Thiên, dường như muốn đem hết những gì đang nghĩ trong lòng nói ra cho Hoàng Thiên biết.

Hoàng Thiên làm sao có thể không nhìn ra được trong lòng Phan Thanh Linh đang nghĩ gì? Vào lúc này anh nhìn về phía Phan Thanh Linh, nhưng không có cách nào để hứa hẹn với cô bất cứ điều gì.

Nếu như đã là điều không thể thì đừng cho cô gái nhỏ nhà người ta có chút mơ tưởng nào, nếu không khi đến cuối cùng sẽ làm hại cô ấy.

Hoàng Thiên đương nhiên sẽ không để sự việc phát triển đến mức đó, nên lúc này anh cũng im lặng.

“Anh không cần nói gì cả, tôi không thể ở bên cạnh anh được đâu!”

Phan Thanh Linh hét lên với Kim Triết, sau đó quay người lao ra khỏi cửa nhà.

“Thanh Linh!”


Ngay khi Kim Triết định đuổi theo, bèn phát hiện Hoàng Thiên đã chặn ở trước mặt anh ta.


Nhìn vào Hoàng Thiên, lửa giận của Kim Triết bừng bừng bốc lên.


“Mẹ mày! Tất cả đều là mày phá hỏng chuyện tốt của cậu chủ đây, đêm nay tao sẽ chặt mày thành một cái cây gậy!”


Nhãn cầu của Kim Triết hung tàn trừng to ra cực tròn, quát vào mặt Hoàng Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK