Mục lục
Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Thông)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Thiên Phong và cô gái đeo thắt lưng một xướng một hát, hai người này cười sắp nội thương rồi.

Ba trăm năm mươi tỷ?

Đùa gì vậy? Đó là ba trăm năm mươi tỷ, một trăm lần của ba tỷ rưỡi đó.

Cảnh Thiên Phong vừa lấy ra ba tỷ rưỡi tiền mặt đã làm mọi người ở đây ngạc nhiên, vậy nếu là một trăm lần của ba tỷ rưỡi thì sẽ kinh khủng đến mức nào?

Nhìn quần áo Hoàng Thiên mặc trên người chỉ là quần áo bình thường, có lẽ còn chưa được ba trăm nghìn, Cảnh Thiên Phong cười sắp nội thương rồi.

Người phụ nữ đeo thắt lưng lại càng khoa trương hơn, miệng cô ta sắp ngoác ra tận sau đầu rồi.

Không chỉ hai người bọn họ không tin, những người khác ở đây ngoài Lã Việt ra cũng không có ai tin, bao gồm cả Lâm Ngọc An.

Mặc dù Lâm Ngọc An biết Hoàng Thiên có biệt thự giá trên trời, nhưng đó là bất động sản, ai mà lấy ra được ba trăm năm mươi tỷ tiên mặt?

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên một cái, cô lắc đầu, sao Hoàng Thiên có thể mạnh mồm nói như vậy? Lát nữa sẽ mất mặt lắm đây.

“Ông xã, chúng †a nhanh về nhà đi, đừng tranh cao thấp với bọn họ.”

Lâm Ngọc An kéo Hoàng Thiên muốn rời đi, cô cảm thấy nhanh chóng rời khỏi nơi này chính là cách duy nhất.

Cảnh Thiên Phong há có thể cho Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An rời đi như thế? Anh ta còn đang chờ Hoàng Thiên bị bế mặt cơ mà.

“Đốt hết pháo rồi muốn chạy hả? Ha ha, nếu hôm nay hai người không cho tôi thấy được ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt, hai người đừng hòng đi ra khỏi đây.”


Cảnh Thiên Phong ngăn Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An nói, giọng điệu gật gù đắc ý.

Hoàng Thiên vốn cũng không muốn rời khỏi đây, nếu đôi trai gái này thích nhìn người khác bẽ mặt thì phải để bọn họ biết thế nào là tự chuốc lấy phiền phức.

“Tránh ra, cậu có quyền gì mà không cho chúng tôi đi?”

Lâm Ngọc An lớn tiếng nói với Cảnh Thiên Phong.

Cô hơi tức giận, càng lộ ra vẻ quyến rũ tột cùng, làm xương Cảnh Thiên Phong cũng muốn mềm ra.

“Người đẹp, anh cũng không muốn nhằm vào em, là do người đàn ông của em tát anh ba cái, món nợ này anh còn chưa tính với anh ta đâu.”

Cảnh Thiên Phong nhìn chằm chằm Lâm Ngọc An với đôi mắt lẳng lơ.

“Đúng vậy, ai muốn đánh cậu Thiên Phong của chúng tôi thì đánh à? Hôm nay các người đừng hòng chạy thoát.”

Người phụ nữ đeo thắt lưng đứng bên cạnh cũng quát lên.

Hoàng Thiên bình tĩnh mỉm cười, nhìn Cảnh Thiên Phong một cái, nói với cậu ta: “Cậu Thiên Phong, cậu vừa nói gì ấy nhỉ? Chỉ cần tôi cho cậu thấy ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt cậu sẽ dập đầu với tôi, gọi tôi là ông nội, đúng không?”

Cảnh Thiên Phong tức giận trắng mặt nhìn Hoàng Thiên, nói: “Đúng là tôi nói như vậy. Nhưng nếu anh không lấy ra được ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt, anh phải tự vả mặt một giờ đồng hồ, quỳ xuống dập đầu với tôi 180 lần.”

“Mẹ nó, cậu Thiên Phong độc ác thật, xem ra lại có drama để hít rồi.”

“Đúng vậy, tên họ Hoàng này xong đời rồi, lát nữa sẽ bị bế mặt thôi.”

“Người nghèo không tranh với người giàu, anh ta tội gì phải làm như thế? Lại còn lấy ra ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt, ôi mẹ ơi, thế này là nói quá quá mức rồi đó.”

Những người xung quanh xì xào bàn tán, ai cũng cho rằng Hoàng Thiên chết chắc rồi.

Hoàng Thiên thấy Cảnh Thiên Phong hăng hái hơn, không khỏi cười khẩy một cái, nhìn thấy Cảnh Thiên Phong thích tự tìm đường chết như vậy, Lã Việt thật sự không còn gì để nói với Cảnh Thiên Phong nữa.

“Được! Lã Việt tôi sẽ làm nhân chứng cho hai người, nếu ai thua cuộc mà không thực hiện như đã hứa thì Lã Việt tôi sẽ là người đầu tiên trừng phạt người đó.”



Lã Việt nói to.

Thật ra, ông ta nói lời này chỉ để một mình Cảnh Thiên Phong nghe.

Với Lã Việt, ông ta cảm thấy nếu cậu Hoàng Thiên muốn lấy ba trăm năm mươi tỷ ra thì đúng là dễ như trở bàn tay, Cảnh Thiên Phong ắt sẽ bại mà thôi.

Cảnh Thiên Phong nghe thấy Lã Việt nói vậy lại càng được nước làm tới.

Vừa rồi cậu ta còn đang nghĩ nếu Hoàng Thiên đổi ý thì phải làm sao, bây giờ thì không cần lo nữa, có Lã Việt làm nhân chứng, Hoàng Thiên có muốn đổi ý cũng không được.

Hừ hừ, tên quỷ nghèo họ Hoàng chỉ biết ba hoa nói láo, lát nữa ông đây sẽ cho mày đẹp mặt.

Cảnh Thiên Phong đắc ý, ngồi đợi Hoàng Thiên bị bế mặt.

Mười lăm phút trôi qua, nhưng vào lúc này ngoài cửa tiệm trang sức ồn ào một trận tưng bừng.

Bốn chiếc xe áp tải tiền mặt phóng nhanh đến, chỉnh tề đỗ trước cửa tiệm trang sức của Lã Việt.

Ngay sau đó, từ mỗi chiếc xe, mấy nhân viên áp tải tiền mặt đầy đủ trang bị bước xuống, tổng cộng tầm hai mươi nhân viên áp tải.

“Con mẹ nó! Không phải chứ, đưa tiền đến thật hả?”

“Chắc chắn là tiền, không thấy đây là xe áp tải tiền mặt à?”

“Trời ạ, tốc độ nhanh thật, chẳng lẽ anh †a có một cái ngân hàng?”

Từng khách hàng bên trong tiệm trang sức dài cổ nhìn ra ngoài, sợ ngây cả người.

Cảnh Thiên Phong và người phụ nữ đeo thắt lưng nhìn thấy một màn như vậy, mắt chữ A mồm chữ 0, dự cảm có điều không lành.

Lúc này Lưu Nguyệt Hoa bước từ trên xe xuống, nói với các nhân viên áp tải: “Đưa tiền vào trong cửa hàng.”

“RõI”

Mấy nhân viên áp tải nghe lệnh, bắt đầu nâng từng két tiền vào cửa hàng trang sức.

Còn những người còn lại thì đứng cầm súng canh giữ, đề phòng xảy ra chuyện gì.

Khoản tiền lớn như vậy, đương nhiên là bọn họ không dám lơ mơ, chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Cục diện thế này thì xảy ra bất trắc gì được? Ai mà có ý đồ không an phận thì cũng chỉ có thể tự chuốc lấy đau khổ.

Từng két sắt tiền được vận chuyển vào trong tiệm, tròn năm mươi két tiền.

Lưu Nguyệt Hoa đi tới trước mặt Hoàng Thiên, kính cẩn hỏi anh: “Anh Hoàng Thiên, tiếp theo tôi phải làm gì?”

“Mở két ra, cho cậu Thiên Phong đây được mở mắt một chút.”

Hoàng Thiên chỉ Cảnh Thiên Phong, sau đó thản nhiên nói với Lưu Nguyệt Hoa.

Lưu Nguyệt Hoa nhìn sang Cảnh Thiên Phong đang há hốc mồm, không khỏi thấy buồn cười, thầm nghĩ chẳng lẽ là thằng nhóc này chọc giận cậu Hoàng Thiên nhà mình sao?

“Cậu Thiên Phong, cậu nhìn kỹ đi, đây là ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt.”

Lưu Nguyệt Hoa nói với Cảnh Thiên Phong, sau đó bảo nhân viên áp tải mở két ra.

Két sắt chuyên dụng được mở ra, mỗi két là bảy tỷ, năm mươi két được mở ra hoàn toàn, tròn ba trăm năm mươi tỷ.

Cảnh Thiên Phong trợn mắt há mồm, ngây cả người, thở hồng hộc.



Tài sản nhà cậu ta cũng chỉ tầm bảy nghìn tỷ, đó là tất cả tài sản của gia đình cậu †a, muốn lấy ra ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt là không thể nào.

Hoàng Thiên có thể lấy được ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt trong thời gian ngắn như vậy, vậy thì tổng tài sản của anh ta phải là bao nhiêu? Con cháu nhà giàu thế nào mới có thể làm được?

Cảnh Thiên Phong không ngốc, bây giờ trong đầu cậu ta đang vang lên từng tiếng ầm ầm, cậu ta ý thức được rằng hôm nay cậu †a đã chọc phải người không thể chọc.

Người phụ nữ đeo thắt lưng bên cạnh cậu ta cũng không to mồm được nữa, ngây người như bị trúng chưởng, nhìn núi tiền trước mặt, cô ta bắt đầu nghỉ ngờ cuộc sống.

Cục diện thế này, lại còn có nhiều tiền như vậy đã làm mọi người ở đây hưng phấn lên.

Mọi người lập tức phản ứng lại, lấy điện thoại ra chụp như điên, ghi lại thời khắc rung động lòng người này.

Nếu không có Hoàng Thiên, cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội tận mắt nhìn thấy ba trăm năm mươi tỷ tiền mặt.

Có mấy cô gái trẻ tuổi không kiềm chế được, kích động nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt tràn ngập ngôi sao phát sáng lên, hận không thể kéo Hoàng Thiên đến khách sạn thuê phòng.

Trong cửa hàng trang sức, mọi người kêu gào không ngớt, có mấy người không chịu được cảm giác kịch tính mạnh mẽ này đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Quả nhiên sức mạnh của đồng tiền rất lớn, nhiều tiền như vậy để ở đây làm bản tính con người lộ ra, trong cửa hàng trang sức, người với vẻ mặt thế nào cũng có, mắt ai cũng tỏa sáng như được bơm máu gà.

Ngay cả Lã Việt cũng chấn động không thôi, ông ta đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn thấy Hoàng Thiên thật sự có thể lấy ra ba trăm năm mươi tỷ trong mấy chục phút, ông ta cũng cực kỳ khiếp sợ.

“Ông xã, cái này, cái này không phải là đang nằm mơ không?”

Giọng nói của Lâm Ngọc An run rẩy, cô kéo tay Hoàng Thiên, không thể tin tất cả những thứ xảy ra trước mắt mình.

Hoàng Thiên rất bình thản cười cười, nhìn Lâm Ngọc An nói: “Đương nhiên là không phải mơ.”

“Em, em, trời ạ…”

Lâm Ngọc An ngạc nhiên không nói nên lời, cô từng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ thấy nhiều tiên như vậy.

Mà cả đống tiền này còn là của người đàn ông của cô… Người phụ nữ đeo thắt lưng hoàn hồn, cô †a nhìn Hoàng Thiên lần nữa như nhìn nam thần trong lòng, sùng bái cực độ.

Thế này thì nghèo kiết xác thế nào được?

Rõ ràng là cậu Hoàng Thiên nhà giàu bậc nhất rồi.

So sánh với nhà giàu như vậy, Cảnh Thiên Phong hoàn toàn lép vế mà thôi.

Người phụ nữ đeo thắt lưng hối hận vô cùng, sớm biết như vậy sao mình còn cười nhạo Hoàng Thiên được? To chuyện rồi.

Lúc này cô ta điên cuồng phóng điện với Hoàng Thiên, hy vọng Hoàng Thiên chú ý tới cô ta.

Nếu có cơ hội về phe Hoàng Thiên, cô ta sẽ đá Cảnh Thiên Phong ngay lập tức.

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối Hoàng Thiên không thèm nhìn cô ta một cái.

Cảnh Thiên Phong cũng kịp phản ứng, lúc tên nhóc này nhìn Hoàng Thiên, nào dám khinh thường nữa? Trong mắt tràn đầy ánh nhìn kính nể Hoàng Thiên.

“Hay, hay là đưa ba trăm năm mươi tỷ này về xe áp tải đi.”


Cảnh Thiên Phong cười khó coi hơn khóc, nhìn Hoàng Thiên, cậu ta đột nhiên thấy hoảng sợ.


Lời đã nói ra, nếu Hoàng Thiên không chịu tha cho cậu ta thì cậu ta thảm rồi.


Quả nhiên Cảnh Thiên Phong đã đoán đúng, Hoàng Thiên không có ý định bỏ qua cho cậu ta.


Hoàng Thiên nhìn Cảnh Thiên Phong một cái, cười lạnh nói: ‘Cậu Thiên Phong, bây giờ là lúc cậu nên thực hiện mấy lời cậu nói trước đó nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK