Hoàng Thiên nhìn về phía tên Đào Điều Lĩnh này, đã có chút không còn kiên nhẫn.
Còn về người tên Điếu Công gì đó, Hoàng Thiên cũng thật sự không nói nên lời, cái nên này là do ông ta đặt, cũng thật làm màu quá rồi.
Tên Đào Điều Lĩnh hoảng hốt nhìn vê phía Hoàng Thiên.
Lau đi máu mũi, nói: “Cậu chủ Thiên, người mà tôi đang nói đến, đó là Phượng Đen.”
“Phượng Đen?”
Hoàng Thiên vô cùng kinh ngạc nhìn Đào Điều Lĩnh, anh cuối cùng cũng biết được cái tên này là ai phái đến rồi.
“Đúng vậy.
Phượng Đen, cô ta đã có giao thủ qua với Cậu chủ Thiên, bây giờ đã chạy trốn đến nơi của thầy cô ta rồi.”
Đào Điều Lĩnh gật đầu nói.
“Thầy của cô ta chính là người tên Điếu Công gì đó à?”
Hoàng Thiên hỏi Đào Điêu Lĩnh.
Đào Điều Lĩnh có chút kinh ngạc anh ta không nghĩ tới Hoàng Thiên lại thông minh đến vậy, còn chưa đợi nói ra, Hoàng Thiên đã đoán được rồi.
“Đúng vậy Cậu chủ Thiên, Điếu Công chính là thầy của Phượng Đen.
Không hổ là cậu cả của nhà họ Hoàng, ngài thật sự là rất biết nhìn xa trông rộng đấy.”
Tên Đào Điều Lĩnh rất nịnh hót mà nói, cố gắng nặn ra một ít nét cười hèn hạ.
Hoàng Thiên ngược lại không hê muốn nghe anh ta nịnh nọt, lúc này nói: “Đừng nói những lời vô nghĩa, hỏi anh cái gì thì anh nói cái đó.”
“Vâng vâng vâng, cậu chủ Thiên ngài cứ việc hỏi, tôi biết được chắc chắn sẽ nói.”
Đào Điều Lĩnh không ngừng gật đầu.
Không như vậy cũng không được, Đào Điều Lĩnh thật sự không hề muốn bị hành hạ nữa, anh ta thật sự chịu không nổi nữa.
“Thầy của Phượng Đen ở đâu? Nếu như các anh đã nhận lệnh của ông ta đến đây, đừng nói ngay cả việc ông ta ở đâu cũng không biết đấy?”