"Mày lại còn muốn đào góc tường của dược phẩm Hoàng Thị nhà tạo sao? Người này đã nói hết tất cả với tao rồi."
Hoàng Thiên chỉ Hòa Tử Dương ở phía sau lưng nói với Trần Bảo Sinh.
Trần Bảo Sinh đã đoán được là chuyện gì xảy ra từ lâu rồi cho nên ông ta cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
"Hoa Tử Dương, tôi tín nhiệm anh như vậy mà anh lại bán tôi đi sao?"
Trần Bảo Sinh trừng mắt nhìn Hòa Tử Dương, lúc ông ta đối mặt với Hòa Tử Dương thì rất là ghê gớm.
Hòa Tử Dương rất xấu hổ, Trần Bảo Sinh thế nhưng là ông chủ mới của anh ta nên anh ta nào dám đắc tội chứ?
"Chủ tịch Sinh, chuyện này cũng không thể trách tôi được, tôi cũng là bị ép buộc."
Vẻ mặt Hòa Tử Dương đau khổ nói.
"Con mẹ nó chứ!"
Trần Bảo Sinh tức giận mắng.
"Được rồi được rồi, mày đừng ở tỏ vẻ uy phong nữa, tao đang hỏi mày chuyện mày định đào góc tường nhà tao, mày định giải quyết thế nào đây?"
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn xem Trần Bảo Sinh hỏi.
"Hoàng Thiên, mày đừng có quá đáng, tay của tao đã bị mày làm trở thành như thế này rồi mà mày còn muốn thế nào nữa?"
Trần Bảo Sinh nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói.
"Hôm nay tao ra tay vẫn còn nhẹ, nếu không thì mày sẽ không có can đảm lại đi kiểm chuyện nữa."
Hoàng Thiên lạnh giọng nói.
"Mày, mày muốn làm gì?"
Trần Bảo Sinh hoàn toàn luống cuống, ông ta phát hiện ra Hoàng Thiên hình như vẫn muốn chỉnh đốn ông ta.
Làm sao ông ta có thể chịu được chứ? Nếu như lại bị Hoàng Thiên chỉnh đốn nữa thì xem như ông ta sẽ bị tàn phế.
Hoàng Thiên vừa muốn rì rầm Trần Bảo Sinh đừng ở đó tỏ vẻ uy phong nữa thì đúng lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân ồn ào truyền đến.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, trong lòng Đinh Lập Côn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngay cả Trần Bảo Sinh cũng tràn đầy năng lượng.
Con mẹ nó Hoàng Thiên, lần này làm sao mày có thể sống chứ?
Lẩm bẩm, chỉ có một quản gia Trần già đầu đi theo, hai người các người còn muốn ở trên địa bàn Đinh Lập Côn sống mà đi ra ngoài hay sao?
Trần Bảo Sinh tự mãn trong lòng, ông ta cảm thấy đêm nay cuối cùng cơ hội trả thù cũng đã đến. Lúc nữa, ông ta sẽ khiêu khích Đinh Lập Côn, để ông ta đánh cho Hoàng Thiên đến tàn phế.
"Hoàng Thiên, mày không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc sao, vậy mà dám đánh chú Béo! Hừ, nếu chú Béo không giết mày thì còn mặt mũi nào để ra đường nữa? Sẽ bị cười rụng răng mất."