Anh vốn tưởng kiểu người như vậy, đều là những cao nhân ẩn sĩ, chắc chắn sẽ coi tiền tài như cặn bã, lấy cứu người làm mục đích.
Nhưng đâu ngờ tới, vừa thấy mặt đã bàn vê tiền.
Đương nhiên, Hoàng Thiên không bao giờ thiếu tiền, nên nếu có thể dùng tiền giải quyết, thì Hoàng Thiên lại rất sẵn lòng.
“Ha ha, vậy anh nói thử xem, anh muốn bao nhiêu tiền?”
Hoàng Thiên cười, hỏi Thẩm Mộc Sơn.
Hứa Mỹ Tâm nhìn Thẩm Mộc Sơn, cô cũng không nói nên lời.
Cô thực sự muốn giúp Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên, và cảm thấy mình có mối quan hệ rất tốt với Thẩm Mộc Sơn nên nghĩ Thẩm Mộc Sơn sẽ nể mặt cô mà sẽ ra sức giúp một tay.
Nhưng không ngờ người bạn này của mình như xe bị tuột xích, mới vừa gặp mặt đã đòi tiên Hoàng Thiên.
Đòi tiên thì đòi thôi, dù sao việc này cũng khó giải quyết, mà Hoàng Thiên lại không thiếu tiền.
Cho nên Hứa Mỹ Tâm không nói gì, cô chỉ đứng ở một bên nhìn Thẩm Mộc Sơn, muốn nhìn xem anh ta đòi Hoàng Thiên phải bao nhiêu tiền.
Thẩm Mộc Sơn cười tủm tỉm, ngạo mạn nói: “Anh Thiên, mời anh suy nghĩ.
Tiền thù lao có thể sẽ rất cao, tôi sợ anh không kham nổi đâu.”
Lời nói này làm trong lòng Hoàng Thiên có chút không vui.
Mấu chốt là vẻ mặt kiêu ngạo kia của Thẩm Mộc Sơn, khiến người ta nhìn vào mà khó chịu.
“Anh cứ nói."
Hoàng Thiên rất bình tĩnh mà nói.
“Ha hat”
Thẩm Mộc Sơn cười ha ha chế nhạo anh, khóe miệng cong lên.
“Mộc Sơn, anh cũng đừng có mà thừa nước đục thả câu, anh đã muốn tiền, thì hãy nói với anh Thiên, anh ấy nhất định sẽ đưa cho anh.”