Mục lục
Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Thông)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Giang hét lớn, tiếng hét còn rất thê thảm, thật sự giống hệt như có người định làm hại cô ta vậy.

Lúc này, đầu óc Hoàng Thiên quay cuồng, cuối cùng anh cũng hiểu ra, rằng Trần Giang đang dùng sắc để giở trò Nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy?

Hoàng Thiên thật sự là rối như tơ vò. Anh muốn đứng dậy nhưng lại bị Trân Giang ôm chặt cổ, nói gì cũng không chịu buông ra.

“Buông tôi ra, cô đang làm gì vậy?”

Hoàng Thiên quát Trần Giang.

Trần Giang làm sao có thể buông tha cho Hoàng Thiên? Vất vả lắm mới ôm được Hoàng Thiên, cô ta sẽ không buông tay đâu.

“A, tên Hoàng Thiên khốn nạn này, anh muốn làm gì? Anh bình tĩnh lại đi!”

Trần Giang vừa khóc vừa giả vờ vùng vây.

Hoàng Thiên không chịu nổi cô ta nữa.

Đang bày trò gì vậy? Làm thế này thì cô ta được lợi gì?

Không có thời gian mà nghĩ nhiều như vậy, Hoàng Thiên đẩy mạnh Trần Giang ra, cuối cùng cũng thoát ra được.

Trần Giang bây giờ đang sửa sang lại đầu tóc và quần áo, trên miệng nở một nụ cười rất đắc thắng.

“Ha ha, tôi bảo này, em rể, dáng người tôi tốt hơn Ngọc An nhiều mà nhỉ?”

Trần Giang cười rộ lên, tràn đầy xinh đẹp, hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên giận đến độ mặt cũng biến sắc, Trần Giang có biết xấu hổ không vậy?

“So với Ngọc An, thân thể của cô kém xa.


Trần Giang, rốt cuộc là cô muốn làm gì?”

Hoàng Thiên nhìn Trần Giang, lạnh lùng hỏi.

“Ha ha, em rể tốt của chị, chị Giang gần đây rất thiếu tiền đó nha. 1 tỷ 4 trong thẻ của em có thể để chị xài một chút hay không?”

Trần Giang cười khúc khích, bước đến khoác tay lên vai Hoàng Thiên, rất lỗ mãng.

Hoàng Thiên đẩy Trần Giang ra. Giờ anh có thể thấy rõ ràng rằng chị họ của Ngọc An thật sự quá rẻ tiền.

“Hóa ra là cô nhắm đến 1 tỷ 4 kia, ha ha”

Hoàng Thiên cười cười, cuối cùng cũng biết tại sao Trần Giang lại làm như vậy.

“Đúng vậy, vừa rồi anh vô lễ với tôi như thế, 1 tỷ 4 này coi như là bồi thường cho tôi, thấy thế nào?”

Trần Giang không biết xấu hổ mà hỏi Hoàng Thiên.

Đối với Trần Giang, 1 tỷ 4 thực sự quá hấp dẫn, nhưng đối với Hoàng Thiên, 1 tỷ 4 hoàn toàn không tính là tiên.

Nhưng Trần Giang muốn dùng cách này để trang trải tiền bạc, Hoàng Thiên không thể dung túng cho tật xấu này của cô ta.

“Chuyện này không thể được. Nếu tôi đưa cô 1 tỷ 4, chẳng khác nào tôi thừa nhận mình vô lễ với cô?”

Hoàng Thiên hỏi Trần Giang.

“Haha, anh không thừa nhận cũng không được! Vừa rồi anh đè tôi xuống ghế sô pha.

Nếu Ngọc An biết được chuyện này, em ấy sẽ nghĩ gì? Em ấy có đuổi anh ra khỏi nhà không?”

Trần Giang cười to, đắc thắng, nháy mắt nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thực sự tức điên người, Trần Giang thật sự vì tiền mà không từ thủ đoạn.

Muốn đổ tội xấu cho mình sao?

“Không ngờ cô lại là loại người vô liêm sỉ như vậy. Nhưng cô tình sai rồi, Hoàng Thiên tôi đây sẽ không bị loại người như cô uy hiếp đâu.



Hoàng Thiên dứt khoát nói, sau đó xoay người, muốn ra khỏi cái chốn thị phi này.

Nhưng khi anh vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy một tên nhóc đứng phía sau, đang cười toe toét nhìn anh.

“Trương Vĩ? Sao cậu lại ở đây?”

Hoàng Thiên nhìn Trương Vĩ, thật sự rất kinh ngạc, tại sao tên nhóc Trương Vĩ lại ở đây?

Trương Vĩ nở nụ cười xấu xa, sau đó nói với Hoàng Thiên: “Anh rể, vừa rồi anh thật là dũng mãnh. Bắt nạt chị Giang của em ghê quá nha, không ngờ anh cũng háo sắc như vậy đấy.”

Đậu xanh rau má.

Hoàng Thiên thầm chửi rủa trong lòng, xem ra anh đã bị giăng bẫy rồi. Lúc trước Trần Giang gọi cho Trương Công Điền là xin giúp đỡ cái gì? Rõ ràng là thiết kế ra một cái bãy để lừa anh vào tròng.

Không ngờ Trần Giang chỉ vì tiền mà có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy.

Trương Vĩ cũng là đồng phạm, không chừng ý tưởng này là do Trương Vĩ nghĩ ra.

Hoàng Thiên đã đoán đúng, chính là do tên nhóc Trương Vĩ gợi ý cho Trần Giang, muốn dùng cách này để lừa tiền của Hoàng Thiên.

“Cậu vẫn luôn ở đây với Trần Giang?”

Hoàng Thiên nhìn Trương Vĩ, lạnh lùng hỏi.

Trương Vĩ rất đắc chí, cười cười, nói: “Đúng vậy, những chuyện vừa xảy ra tôi đều thấy cả rồi, tôi sẽ làm chứng cho chị Giang.”

“Muốn đổ oan cho tôi sao? Hoàng Thiên tôi là ai thì mọi người cũng biết rõ quá rồi.

Các người đừng hao tâm tổn sức làm gì.”

Hoàng Thiên nói với Trương Vĩ và Trần Giang, sau đó chuẩn bị rời đi.

“Anh rể khoan hãng đi, tôi có lòng khuyên anh một câu, bây giờ anh mà đi là sẽ hối hận đó.”

Trương Vĩ đứng chắn trước mặt Hoàng Thiên, miệng cười nhưng lòng không cười.

Hoàng Thiên nổi điên lên rồi, nếu không phải vì ông ngoại Trương Công Điền, Hoàng Thiên đã sớm tát cho Trương Vĩ một bạt tai.

“Tránh ra.”

Hoàng Thiên quát Trương Vĩ.

Trương Vĩ không những không tránh ra mà còn cười rất bỉ ổi, sau đó bấm vào đoạn video vừa quay trên điện thoại và ấn nút phát.

Trong video, Trần Giang đang lớn tiếng kêu cứu và liên tục khiển trách Hoàng Thiên.

Còn Hoàng Thiên thì quay lưng về phía máy quay, đè lên người Trần Giang, nhìn từ góc độ này, Hoàng Thiên thực sự đúng là đã vô lễ với Trần Giang.

Hoàng Thiên nhìn Trương Vĩ và Trần Giang, hai chị em này đều nở nụ cười đắc thắng, thật khiến người ta ghê tởm.

Thực sự là vô liêm sỉ!

Vì tiền mà không màng giới hạn, sao lại có thể loại người thân như vậy chứ?

Hoàng Thiên không nói nên lời, đương nhiên không thể để Trương Vĩ và Trần Giang tùy ý đổ oan cho mình. Anh đưa tay giật lấy điện thoại của Trương Vĩ.

Đang định đập nát điện thoại thì tên nhóc Trương Vĩ lại nói: “Haha, anh đập điện thoại cũng vô ích. Lúc nãy tôi đã gửi cái video này sang điện thoại của một người bạn, đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, haha!”

“Haha, em Vĩ làm tốt lắm!”

Trần Giang cười khúc khích một trận, rồi nói với Hoàng Thiên: “Em rể thì sao? Em rể thấy 1 tỷ 4 và tình yêu của đời mình, cái nào quan trọng hơn?”

“Mấy người muốn làm gì thì tùy.”

Hoàng Thiên nghiến răng sải bước đi ra ngoài.

“Này này này, đừng có đi, Hoàng Thiên, anh thật sự không sợ tôi sẽ cho chị Ngọc An xem video sao?”

Trương Vĩ đuổi theo tới cửa và túm lấy quần áo của Hoàng Thiên, không cho Hoàng Thiên rời đi.

“Chát”



Hoàng Thiên thật sự nhịn không nổi nữa, quay người lại, giơ tay tát cho Trương Vĩ một bạt tai.

“Qái”

Trương Vĩ bị đánh đau đến mức hét lên, sưng đỏ cả mặt, cú tát này của Hoàng Thiên rất mạnh.

“Được được được, nếu như anh đã không biết điều thì cũng đừng trách chúng tôi.”

Trần Giang cắn môi, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên rồi nói.

Trương Vĩ rất không phục, vừa định đánh trả, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Hoàng Thiên, Trương Vĩ sợ tới mức không dám động tay động chân.

Hoàng Thiên đi xuống lầu, bước ra khỏi khu nhà.

Dù thế nào đi nữa, không thể để Trần Giang và Trương Vĩ đạt được mục đích. Còn hậu quả về sau như thế nào thì Hoàng Thiên cũng không thèm để ý. Muốn như thế nào thì cứ như thế đấy.

Bên ngoài khu nhà, Trương Lan Hương và những người khác vẫn đang hồi hộp chờ đợi, họ không lo lắng cho Hoàng Thiên mà là lo cho Trần Giang, sợ cô ta xảy ra chuyện gì.

Lâm Ngọc An đứng ở trước xe, sốt ruột nhìn về phía khu nhà, rất sợ rằng Hoàng Thiên sẽ bị người của hội Sói Điên làm hại.

Khi Hoàng Thiên đi ra, nỗi lo trong lòng của Lâm Ngọc An mới nhẹ đi phần nào, chạy nhanh đến đón.

“Hoàng Thiên, anh có sao không?”

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên cẩn thận, thấy Hoàng Thiên không bị thương, lúc này cô mới thấy yên tâm.

Sắc mặt Hoàng Thiên lúc này rất tệ. Rõ ràng là anh ấy đến cứu Trần Giang, nhưng sao bộ dạng lại lộn xộn như thể chính mình mới là người vừa bị quấy rối vậy.

Lâm Ngọc An rất thông minh, cô đã nhận ra có gì đó không ổn.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Ngọc An nhỏ giọng hỏi Hoàng Thiên.

“Chúng ta về nhà rồi nói.”

Hoàng Thiên trầm giọng nói với Lâm Ngọc An. Anh định sau khi về nhà sẽ kể cho Lâm Ngọc An nghe những chuyện xấu xa mà Trần Giang và Trương Vĩ đã làm.

Lâm Ngọc An gật đầu, vừa định cùng Hoàng Thiên lên xe thì Trương Lan Hương đã chạy tới.

“Thế nào rồi? Chị Giang của cậu không sao chứ? Tại sao cậu lại ra ngoài một mình?”

Trương Lan Hương vội vàng chạy tới, hỏi liên tục.

Hoàng Thiên vốn đã rất ghét Trương Lan Hương, vừa rồi Trần Giang vô liêm sỉ như vậy, Hoàng Thiên nhìn thấy Trương Lan Hương thì càng tức thêm.

“Tự vào xem đi, đừng có hỏi tôi.”

Hoàng Thiên không hề nể mặt Trương Lan Hương, lạnh lùng nói xong, chuẩn bị lên xe.

“Thái độ của cậu là sao vậy? Làm sao?

Tôi hỏi một chút cũng không được hả?”

Trương Lan Hương phát hỏa, chỉ tay vào Hoàng Thiên, nói.

“Hoàng Thiên, mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi, mọi người sốt ruột lắm rồi.”

Trần Hồng Hà cũng lại gần hỏi Hoàng Thiên, ông ta và Trương Định không dám đi vào bên trong, bọn họ sợ đám người của hội Sói Điên sẽ xử lý mình.

Vào ngay lúc này, Trần Giang và Trương Vĩ chạy từ trong khu nhà ra.


Lúc này, quần áo của Trần Giang xộc xệch, tóc tai rối bời, vừa chạy đến đã gào khóc.


“Bé Giang! Bé Giang, con làm sao vậy?”


Trương Lan Hương hoảng sợ, vội vàng cùng Trần Hồng Hà và Trương Định chạy đến.


Trần Giang chỉ tay vào Hoàng Thiên, vừa khóc vừa nói: “Tên cầm thú này làm nhục con, hu hu hu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK