“Còn một năm trăm tỷ đồng, anh thật sự xem mình là gì? Anh đáng giá này sao?”
Gương mặt Hoàng Thiên chìm xuống, hỏi lại Hoa Tử Dương.
“Không đáng giá này? Hừ, nhưng anh vừa mới tiếp nhận nhà họ Hoàng, còn chưa biết tầm quan trọng của tôi nhỉ? Anh không biết thì cũng nên hỏi Quản gia Trần một chút, nhà họ Hoàng có rời xa tôi được hay không?
Hoa Tử Dương quát lên với Hoàng Thiên.
“Nhà họ Hoàng tách khỏi anh ta được không?”
Hoàng Thiên cười một tiếng, hỏi Quản gia Trần sau lưng.
“Nhà họ Hoàng trừ gia chủ cậu thì bỏ ai cũng được.”
Quản gia Trần chém đinh chặt sắt nói.
“Nghe rồi chứ? Nhà họ Hoàng bỏ ai cũng được.”
Hoàng Thiên cười lạnh, nói với Hoa Tử Dương.
“Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có thể ra lương một năm bao nhiêu cho tôi? Đừng trách tôi không cho anh cơ hội”
Hoa Tử Dương còn chưa hết hy vọng, hắn ta kiên nhẫn hỏi một câu.
Hắn ta còn đang ảo tưởng rằng chào giá Hoàng Thiên năm trăm tỷ là quá cao.
Nếu như Hoàng Thiên trả giá hơn ba trăm năm mươi tỷ đồng thì cũng cho nhiều hơn nhà họ Trần một trăm bảy mươi năm tỷ đồng.
Những câu nói tiếp theo của Hoàng Thiên thì lại tạt một gáo nước lạnh lên đầu Hoa Tử Dương.
“Tính cách này của anh thì một năm trăm nghìn tôi cũng ngại cho”
Giọng nói Hoàng Thiên lạnh lùng.
“Cái gì?”
Hoa Tử Dương tức giận xém chút nữa sốc hông, lương một năm năm trăm nghìn cũng ngại cho?
Má nó, vậy mày xem tao là cái gì? Đi ăn mày một năm cũng kiểm được mấy triệu đó.
“Mày nghe không hiểu tiếng người à? Mày trong mắt tao không đáng một đồng”
Hoàng Thiên tàn nhẫn nói.
“Được được được, mày đã nói như vậy, vậy không có gì để nói, mày cứ đợi mà hối hận đi”
Hoa Tử Dương vô cùng tức giận, hắn ta nói xong lời này thì lập tức rời đi.
Giấc mộng đẹp phát tài lớn vỡ vụn, còn bị tát một bạt tai, Hoa Tử Dương buồn bực muốn chết.
“Khoan đã, có chuyện mày vẫn chưa nói”
Hoàng Thiên gọi Hoa Tử Dương lại.
“Chuyện gì, có rắm gì thả nhanh lên”
Hoa Tử Dương đứng tại chỗ, trừng mắt mắng Hoàng Thiên.
“Có biết nói chuyện hay không, có cần tạo dạy mày một chút không?”
Quản gia Trần tức giận, bóp cổ Hoa Tử Dương.
Hoa Tử Dương lập tức không thở nổi, hắn ta cũng biết Quản gia Trần lợi hại đến đâu, ra tay với Quản gia Trần thì không chiếm được lợi chút nào.
Mãi đến khi Quản gia Trần thả lỏng tay ra, lúc này Hoa Tử Dương mới thở hổn hển một hơi.
“Khụ khụ, được, mày hỏi đi”