Đúng vậy, trước mặt những người này, anh luôn là một thằng nghèo khố rách áo ôm, tự dưng có hơn bảy mươi tỷ, phải giải thích thế nào?
Thấy Hoàng Thiên không nói chuyện, Trương Lan Phượng cũng không hỏi nữa, nghĩ về nhà sẽ nói chuyện, để cho người khác không nghe thấy.
“Được, được rồi, bây giờ mẹ không hỏi nữa. Hoàng Thiên, con chắc chắn phải giải thích cho mẹ, chúng ta về nhà từ từ nói chuyện.”
Trương Lan Phượng cười dịu dàng với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thật sự không thích ứng được tiết tấu này, mẹ dường như đã thay đổi thành con người khác, ôn nhu nhiệt tình làm cho da đầu Hoàng Thiên tê dại.
Lúc này Hoàng Thiên không nói gì, chỉ nhìn Lâm Ngọc An bên cạnh.
Lâm Ngọc An vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, nghĩ đến căn biệt thự giá cao ngất trời do Hoàng Thiên làm chủ, đầu óc càng thêm rối bời.
Cô phân tích, mẹ ruột của Hoàng Thiên có lẽ là một người rất giàu có, bà không chỉ để lại một căn biệt thự với giá trên trời mà còn để lại cho Hoàng Thiên hơn bảy mươi tỷ tiền mặt.
Là khả năng duy nhất, nếu không, Hoàng Thiên lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
“Anh thật là, sao lại giấu em như vậy…”
Lâm Ngọc An đi đến trước mặt Hoàng Thiên và có chút cáu kỉnh nói.
Hoàng Thiên không giải thích gì, anh không muốn nói nhiều trước mặt nhiều người như vậy.
Trần Giang Hùng ở một bên ho khan hai tiếng, liền hai dang hai tay đi tới.
“E hèm, Lan Phượng, vì Hoàng Thiên giàu có như vậy, dù sao cậu cũng phải trả hết tiên thuốc men, số tiền nhỏ này cũng chỉ là con số nhỏ với Hoàng Thiên.”
Trần Giang Hùng nhìn Trương Lan Phượng và nói.
Trương Lan Phượng còn chưa kịp phản ứng, Trương Lan Hương đã nghiêng người cười nói: “Hì hì, ông Trần nhà chị nói đúng, con rể em có hơn bảy mươi tỷ! Trời ạ nhiều tiền như vậy, trả hóa đơn y tế hơn ba trăm triệu cho cha chẳng phải là chuyện đơn giản hay sao?”
“Đúng vậy dì hai, lần này chúng ta làm việc không đâu rồi! Em rể giàu như vậy, thật ngại quá, cháu đề nghị chia lại hóa đơn thanh toán y tế”
Trần Giang cũng đến để tiếp lời.
Nhìn ba người nhà bọn họ, Hoàng Thiên thật sự cạn lời.
Nếu những người thân này đều tốt, Hoàng Thiên làm sao có thể tiếc mấy trăm triệu? Anh đã tự thanh toán các hóa đơn y tế từ lâu rồi.
Nhưng những người họ hàng này đúng là không ra gì, Hoàng Thiên không muốn họ được lợi không!
Trước khi Hoàng Thiên đưa ra tuyên bố, Trương Lan Phượng là người đầu tiên phản đối!
“Sao lại da mặt dày như vậy? Hừ, con rể tôi có tiền thì liên quan gì? Tiền của không từ trên trời rơi xuống. Đã thảo luận là ba nhà cùng trả, sao có thể để chúng tôi trả hết được!”
Trương Lan Phượng hét lớn.
Khi Trương Lan Hương và Trần Giang Hùng nghe thấy điều này, biểu cảm của họ lập tức thay đổi.
Theo ý kiến của họ, Hoàng Thiên có nhiều tiền như vậy, vì vậy nên trả tất cả chi phí y tế mới đúng!
“Lan Phượng, cô nói thế là không đúng rồi. Cô và Lan Hương là chị em ruột. Con rể cô nhiều tiền như vậy, em nỡ lòng nào để chúng tôi trả. Cô có còn lương tâm nữa không?”
Trần Giang Hùng tranh luận với Trương Lan Phượng một cách rất hùng hồn.
“Đúng thế, quả nhiên càng có tiền càng keo kiệt!” Trương Lan Hương trợn tròn mắt, rất bất mãn.
Trần Giang lúc này không nói nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, cô đoán rằng Hoàng Thiên hẳn là trúng số độc đắc, giàu có chỉ qua một đêm.
Trương Lan Phượng mở miệng, thật sự là khiến người khác tức chết.
Lâm Ngọc An bây giờ cau mày, cô rất tức giận!
Đây có phải là những người thân của cô không, hay là một đám ăn cướp!
“Bác à, chúng cháu sẽ trả khoản tiền đã thảo luận từ trước. Bác còn nói mẹ cháu không có lương tâm sao?”
Lâm Ngọc An nhìn Trần Giang Hùng.
“Đừng nói những thứ vô dụng này! Mau trả tiền đi. Có nhiều tiền như thế thì kì kèo làm gì?”
Trần Giang Hùng tỏ vẻ mất kiên nhãn và gầm lên với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, dù sao Trần Giang Hùng cũng là bề trên của cô, cô không muốn cãi nhau với Trần Giang Hà.
Hoàng Thiên thấy Trần Giang Hùng hung dữ như vậy, lửa giận bốc lên.
Có tiền hay không đều là những thứ tầm thường, Trần Giang Hùng ông đã bao nhiêu tuổi rồi? Dám dạy dỗ vợ tôi?
“Ông không cần phải lồng lộn lên như thế, ai nấy đều đã trả phần của mình, không phải vừa nói mỗi nhà trả ba trăm triệu sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Trần Giang Hùng.
Trần Giang Hùng nghe thấy thế thì định trở mặt, nhưng ông ta nhịn cục tức xuống.
Vẫn trông chờ Hoàng Thiên trả hết tiền, sao có thể xúc phạm Hoàng Thiên?
“He he, Hoàng Thiên à, đàn ông không được keo kiệt, cháu không được chỉ li tính †oán như mẹ vợ và vợ cháu được.”
Trần Giang Hùng cười nói với Hoàng Thiên.
“Đúng vậy, Hoàng Thiên, cháu không thể keo kiệt như vậy để cho mọi người coi thường cháu.”
Trương Lan Hương cũng vội vàng thuyết phục Hoàng Thiên, vì sợ rằng Hoàng Thiên sẽ không trả tiền.
Coi thường?
Mấy người còn ít coi thường tôi à?
Hoàng Thiên thật sự bái phục Trương Lan Hương.
“Haha, thật ra tiền này không phải của tôi.
Hoàng Thiên lúc này mới nở nụ cười.
Chỉ một câu nói, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Trương Lan Phượng là người phản ứng mạnh nhất, vừa rồi bà ta vui mừng đến mức phát điên, khi nghe được tin tức này đột nhiên như bị đánh một cú đau điếng.
“Cậu nói rằng tiền không phải của cậu?
Vậy thì làm sao mà bảy mươi tỷ này có trong thẻ của cậu?”
Trương Lan Phượng mở mắt ra và chất vấn Hoàng Thiên.
“Đúng, rõ ràng là trong thẻ ngân hàng của cậu, làm sao có thể không phải là tiền của cậu?”
Trương Lan Hương cũng lo lăng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đã nghĩ cách giải quyết, liền cười nói: “Lúc trước, chủ tịch Lương yêu cầu tôi chịu trách nhiệm thu mua vật liệu cho dự án công viên nước. Hơn bảy mươi tỷ này được sử dụng cho việc mua sắm vật liệu.”
“Thật sao? Tại sao tôi còn chưa nghe cậu nói bao giờ?”
Trương Lan Phượng không muốn tin điều này, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên và hỏi.
Trần Giang Hùng và Trương Lan Hương càng không muốn tin rằng nếu những gì Hoàng Thiên nói là sự thật, thì đừng mong đợi Hoàng Thiên sẽ trả tất cả các chỉ phí y tế.
Trương Định, người chưa nói chuyện nãy giờ, nghe vậy đã trở nên lo lắng, lúc này, ông ta vội vàng chạy tới và nói với Hoàng Thiên: “Đừng có bịa chuyện. Làm sao ông chủ Lương lại có thể bỏ tiền dự án vào thẻ của cậu được? Ông ấy tin tưởng cậu như vậy sao?”
Hoàng Thiên nghe xong, cười nhạt một tiếng, nói với bọn họ: “Chủ tịch Lương đang ở bệnh viện, nếu không tin có thể đến hỏi ông ấy.
Tất cả mọi người đều muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy tất cả đều ép Hoàng Thiên hỏi Lương Mạnh Bắc.
Để khiến những người này bỏ cuộc, Hoàng Thiên đưa họ đến phòng bệnh của Lương Mạnh Bắc.
Bốn vệ sĩ của Lương Mạnh Bắc đang canh gác bên ngoài phường. Tất cả đều sửng sốt khi thấy người đến là Hoàng Thiên.
“Anh Hoàng, mời vào.”
Một vệ sĩ mở cửa và mời Hoàng Thiên vào.
Hoàng Thiên sải bước đi vào, một đám người đi theo Hoàng Thiên, đám người cũng đi vào.
Sức khỏe Lương Mạnh Bắc đã hồi phục rất nhiều, thấy Hoàng Thiên sắp đến, ông nhanh chóng đứng dậy từ trên giường bệnh.
Nhìn thấy phía sau Hoàng Thiên có rất nhiều người, Lương Mạnh Bắc giật mình, nhưng ông vẫn nhận ra bọn họ, những người này đều là người thân của Hoàng Thiên.
“Anh Hoàng…”
Lương Mạnh Bắc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, không biết Hoàng Thiên đem những người này làm cái gì.
“Chủ tịch Lương, hơn bảy mươi tỷ trong thẻ của tôi, là khoản thanh toán dự án mua sắm vật liệu mà ông đã giao đúng không?”
Hoàng Thiên hỏi Lương Mạnh Bắc.
Lương Mạnh Bắc rất hiểu biết, và khả năng thích ứng của ông khá mạnh.
“Ồ, đúng vậy, anh Hoàng có chuyện gì không?”
Lương Mạnh Bắc gật đầu nói.
Hoàng Thiên khẽ mỉm cười nhìn lại những người này sau lưng.
Trương Lan Phượng là người đầu tiên nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên với vẻ chán nản, thái độ của bà ta quay ngoắt 180 độ.
Trương Lan Hương và Trần Giang Hùng cũng thay đổi sắc mặt, môi nhếch lên, nhìn Hoàng Thiên với vẻ khinh bỉ.
Hoàng Thiên không thèm nhìn bộ dạng của họ, vì Lương Mạnh Bắc đã giúp chứng minh điều đó, anh không nói gì và sải bước ra khỏi phòng.
Một nhóm người đi theo Hoàng Thiên trở lại văn phòng thanh toán, ngoại trừ Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai, tất cả những người này đều nhìn Hoàng Thiên một cách tức giận.
Bọn họ vui mừng vô ích rồi!
Trương Lan Phượng có cảm giác như đang đi tàu lượn, từ trên trời rơi xuống đất.
Bà ta tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, Trương Lan Phượng hậm hực nói: “Cóc ghẻ dù thế nào cũng là cóc ghẻ! Đừng giao tiền dự án cho người khác, cậu mà vào đồn công an thì không ai cứu cậu đâu!”
“Hì hì, tôi thật sự tưởng anh ta có năng lực. Tiền của người khác mà cũng dám khoe khoang như thể tiền của mình!”
Thằng nhóc Trương Vĩ cười trên nỗi đau của người khác.
“Này quên đi, chúng ta chỉ là não bị nhúng nước mà thôi, tôi còn không hiểu tài cán của cậu ta sao? Làm sao có thể tin tưởng cậu ta giàu có như vậy, đúng là trò cười.”
Trần Giang Hùng trợn mắt nhìn Hoàng Thiên, cảm thấy Hoàng Thiên đang giở trò.
“Haha, đúng vậy, là cóc ghẻ thì mãi là cóc ghẻ mà thôi.”
Trương Lan Hương cười lạnh, không quên chế nhạo Hoàng Thiên.