Ngay tức khắc, trong lòng Hoàng Thiên chấn động mạnh một trận,
Chẳng lẽ, là sư phụ của Phan Thanh Linh?
Nghĩ tới điểm này, trong lòng Hoàng Thiên rất phấn khởi.
Cho dù Ruslin chạy thoát, cũng không là chuyện gì lớn, sớm muộn gì cũng có thể tìm được ả ta.
Nếu như tìm không được sự phụ của Phan Thanh Linh, vậy thì hoàn toàn
xong rồi, con gái nhất định phải trơ mắt chờ chết.
Đi theo âm thanh, Hoàng Thiên rất nhanh chạy lại.
Anh Phó bọn họ toàn bộ đều rất đề phòng, đi theo hai bên của Hoàng Thiên.
Dẹp đi đám cỏ, Hoàng Thiên đột nhiên thấy được một ông lão bảy mươi, tám mươi tuổi, mặc một thân quần áo mộc mạc, hai tay hai chân đang bị trói lại, trên đầu một đống tóc lộn xộn, cực kỳ chật vật.
Ông lão này rất gầy, nhưng tinh thần và thể lực lại rất ổn, hai mắt như có điện.
Chẳng qua, ông hiện tại đang rất thảm, trên mặt một mảng trắng một mảng tím, hiển nhiên là đã bị người ta đánh cho.
+
A
"Này nhóc, nhanh qua đây cứu ông"
Ông lão vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, đặc biệt vui mừng mà hô một câu.
Hoàng Thiên vội vàng bước qua đó, cắt đứt dây thừng trên tay và chân của ông lão.
Đem ông lão đỡ dậy, Hoàng Thiên mới hỏi: "Ông à, ông không sao chứ?"
"Ông không sao. Vẫn chưa chết."
Ông lão há miệng thở hổn hển, trên mặt hiện lên một trận sợ hãi, ông vẫn là
chưa hoàn hồn lại được.
"Ông à, là người nào đã đem ông đánh thành như thế này vậy?"
Hoàng Thiên hỏi.
LF
"Ây da, là một đám người nước ngoài, sáu nam một nữ, bọn họ quả thực
không phải người"
Ông lão thở dài một tiếng đối với Hoàng Thiên mà nói.
Hoàng Thiên vừa nghe, trong lòng lại kích động thêm vạn phần.
Xem ra một chút cũng không sai, đây chính là người mà bản thân tìm kiếm,
sư phụ của Phan Thanh Linh.
"Ông chính là sư phụ của Phan Thanh Linh đi?".
Hoàng Thiên thốt lên hỏi.
Ông lão ngẩn ra nhìn Hoàng Thiên nói: "Nhóc, cháu làm sao lại biết Thanh Linh? Cháu biết con bé hả?"
Lần này Hoàng Thiên có thể trăm phần trăm khẳng định, ông lão ở trước mắt đây chính là sư phụ của Phan Thanh Linh.
Thực sự là vô cùng may mắn đi, ông lão này không có bị hại chết!
"Cháu là bạn thân của Phan Thanh Linh, là cô ấy giới thiệu cháu đến đây! Ông là, cháu là đến xin ông giúp một việc".
+
Hoàng Thiên vội vàng nói.
Ông lão cười khổ một cái, VỖ VỖ vai của Hoàng Thiên mà nói: "Tốt lắm nhóc, cháu không cần khách khí. Nếu cháu đã là bạn thân của Thanh Linh, ông nhất
định sẽ giúp cho cháu, huống chi cháu còn cứu ông lão đây"
Nói xong ông lão có chút xấu hổ, ông cảm thấy bị người ta bắt rồi còn đánh,
có chút mất mặt.
Hoàng Thiên nghe xong câu nói này, giống như ăn một viên thuốc an thần vậy.
Xem ra vị sư phụ này của Phan Thanh Linh, vẫn là rất nhiệt tình đi, con gái rốt cuộc cũng được cứu rồi.
"Ông à, chúng ta đừng ở chỗ này nói chuyện nữa, quay về sơn động của ông
thì thế nào?"