Mục lục
Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Thông)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha, con mẹ nó, cười chết tôi rồi.”

Trần Giang không nhịn được bật cười, cười đến mức không khép được miệng, đối với Hoàng Thiên, cô ta quả thật khinh bỉ đến cực điểm.

Trương Lan Hương cũng rất vui vẻ, mặc dù ban đầu cũng tức sôi ruột, nhưng sau khi nghe thấy những lời Trương Lan Phượng nói, bà ta cũng không nhịn được mà bật cười.

Trần Giang Hùng thì hừ lạnh một tiếng, nếu như không phải nể mặt là thân thích với nhau, ông ta thật muốn ra tay đánh cho Hoàng Thiên một trận.

“Hì hì, anh rể à, xem ra sau này tôi phải nịnh nọt anh thật tốt nhỉ, cậu chủ nhà họ Hoàng ở thành phố Hà Nội lại là anh rể của tôi cơ đấy, ôi má ơi, nói ra, chẳng phải sẽ hù chết đám bạn của tôi à?”

Lâm Huỳnh Mai cười hì hì, đi đến vỗ bả vai của Hoàng Thiên, trêu ghẹo.

Lâm Ngọc An không ngừng lắc đầu, đối với Hoàng Thiên, cô đã hoàn toàn thất vọng.

“Hoàng Thiên, anh đi đi, đối với anh, tôi đã không còn lời nào để nói nữa, lần trước anh cũng lên cơn điên một lần, tôi cho rằng anh gặp áp lực, cho nên tinh thần xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra, anh rất tỉnh táo, còn có thể trợn mắt nói dối như thế này.

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên, hiện tại cô cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi.

“Ngọc An à.”

Hoàng Thiên vừa mới định nói cho Lâm Ngọc An biết, anh quả thật là cậu chủ nhà họ Hoàng ở thành phố Hà Nội.

Nhưng đúng lúc này, Trương Lan Phượng lại vung mạnh tay phải lên, cho Hoàng Thiên một cái tát, nửa đoạn sau của những lời còn lại, Hoàng Thiên cứ thế nén lại.

“Mẹ à, vừa rồi Huỳnh Mai xảy ra chuyện, con còn chưa xin phép nghỉ đã đi ra ngoài, con phải quay lại công ty một chuyến, con đi trước đây.”

Lâm Ngọc An lên tiếng chào hỏi với Trương Lan Phượng một câu, sau đó ra khỏi nhà.

Hiện tại trong lòng cô cảm thấy rất phiền muộn, khoảng thời gian gần đây, quan hệ giữa cô và Hoàng Thiên đã tốt hơn rất nhiều, thật không nghĩ đến, Hoàng Thiên lại là một con người dối trá như thế, nói năng bậy bạ lung tung.


Còn là ở ngay trước mặt người một nhà Trần Giang, thật đúng là mất mặt.

“Ha ha ha, Lan Phượng à, thật sự chúc mừng em nhé, địa vị của cậu con rể này của em thật đúng là quá lớn, đủ để dọa chết người ta rồi đấy.”

Trương Lan Hương châm chọc nói.

Trương Lan Phượng tức giận đến mức dạ dày đau, cảm giác thật sự mặt mũi ném sạch về đến tận nhà.

“Chị à, chị đừng nói móc em nữa, gia đình của Hoàng Thiên như thế nào, chị còn không biết ư? Cha của cậu ta là Hoàng Phúc Trường, ông ta cũng chỉ là một thứ hàng rách rưới mà thôi, cậu ta còn có một cô em gái nghèo túng mới lên đại học, ngay cả tiền học phí đều chẳng đóng nổi.”

Trương Lan Phượng nói với Trương Lan Hương.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Giang đổ chuông. Sau khi nghe máy, vẻ mặt của Trần Giang tỏ ra rất ngạc nhiên.

“Hì hì, dì hai à, một người bạn của cháu đang ở dưới nhà dì, cháu bảo anh ta lên thăm dì một xíu nhé.”

Trần Giang cười nói với Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng gật đầu: “Nếu là bạn của cháu, cứ bảo cậu ta lên đây.”

Trần Giang cười vui vẻ, sau đó đi mở cửa.

Không lâu sau, bên ngoài cửa xuất hiện một người thanh niên trẻ tuổi mặc âu phục.

Người thanh niên kia mặc rất chỉnh chu, thỏa đáng, tóc trơn bóng, trong tay còn cầm theo không ít quà tặng quý giá.

“Chào mọi người, cháu là Vương Tử Tuyên, là bạn của Trần Giang.”

Vừa mới vào đến cửa, trên mặt của Vương Tử Tuyên đều là nụ cười, dáng vẻ rất tự tin, cũng rất hào phóng.

Hoàng Thiên vừa nhìn thấy Vương Tử Tuyên, anh quả thật là được mở rộng tâm mắt, thằng nhóc này chạy đến đây làm gì?

Lúc này Vương Tử Tuyên cũng nhìn thấy được Hoàng Thiên, anh ta nở một nụ cười khiêu khích với Hoàng Thiên.

Hừ, Hoàng Thiên, anh là một phế vật, cậu chủ Vương tôi nhất định sẽ cầm được công trình đến tay.

Trong lòng Vương Tử Tuyên âm thầm nghĩ như thế, cảm thấy có chút đắc ý.



“Anh Vương, để tôi giới thiệu cho anh một chút nhé, vị này chính là dì Hai của tôi, sơn trang Cầm Viên là của dì ấy.”

Trần Giang vội vàng giới thiệu cho Vương Tử Tuyên biết.

“Chào dì hai, lần đầu gặp mặt, những món quà này, mong dì nhận cho.”

Trên mặt Vương Tử Tuyên mang theo tươi cười, rất nịnh nọt đưa quà cho Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng nhìn thoáng qua, trong lòng vui như nở hoa.

Trong số những món quà mà Vương Tử Tuyên mang đến, có một gốc nhân sâm tự nhiên mấy trăm năm, nếu như thứ này là thật, ít nhất cũng phải từ ba trăm năm mươi triệu trở nên.

“Cậu Vương quá khách sáo rồi, nhanh ngồi xuống đi.”

Vẻ mặt của Trương Lan Phượng hớn hở, nhiệt tình gọi Vương Tử Tuyên.

Trong lòng Trần Giang cũng rất vui vẻ, bởi vì ngày hôm qua, Vương Tử Tuyên đã đến tìm cô ta, đồng ý không lấy lại số tiền ba tỷ rưỡi mà trước đó đã đưa cho cô ta nữa, chỉ cần cô ta giúp đỡ kết nối với Trương Lan Phượng là được.

Tất cả người của thành phố Bắc Ninh này đều biết, cậu chủ nhà họ Hoàng ở thành phố Hà Nội giúp đỡ xây dựng sơn trang Cầm Viên một cách vô điều kiện. Vương Tử Tuyên đưa ra kết luận, Trương Lan Phượng nhất định có quen biết với cậu chủ nhà họ Hoàng này.

Dự án công viên nước kia là của cậu chủ nhà họ Hoàng, nếu như Trương Lan Phượng chịu nói một câu, như vậy cậu chủ nhà họ Hoàng kia nhất định sẽ đem dự án đó đưa cho nhà họ Vương, đến lúc đó lời nói của Lương Mạnh Bắc cũng chẳng là gì cả.

Không thể không thừa nhận, Vương Tử Tuyên này rất có tâm cơ.

Trần Giang vì số tiền ba tỷ rưỡi kia, cô ta đương nhiên sẵn lòng xuất lực giúp đỡ cho Vương Tử Tuyên, lần này đến nhà Trương Lan Phượng, một mặt là lên án Hoàng Thiên cho hả giận, quan trọng nhất vẫn là giúp Vương Tử Tuyên đi cửa sau.

“Dì hai, anh Vương đây đã đồng ý, chỉ cần dì chịu nói với anh Hoàng một tiếng, đem một phần của công trình dự án công viên nước kia cho nhà họ Vương làm, anh Vương đây nhất định sẽ cho dì ba tỷ rưỡi tiền uống trà nước.”

Trần Giang trực tiếp tung ra đòn sát thủ.

Quả nhiên Trương Lan Phượng dao động.

Mấy năm nay, cuộc sống của bà ta trôi qua rất gian nan, hơn nữa sơn trang Cầm Viên còn chưa mở bán, bà ta thật sự rất thích số tiền ba tỷ rưỡi này.

Thế nhưng ngay cả dáng vẻ của cậu chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội như thế nào, Trương Lan Phượng còn không biết, bà ta giúp Vương Tử Tuyên kiểu gì đây?

“Khụ khụ, Trần Giang à, dì hai cũng muốn giúp cậu Vương đây nói một tiếng lắm, nhưng dì thật sự không biết cậu chủ nhà họ Hoàng đó ở đâu, cũng không liên lạc được.”

Trương Lan Phượng lúng túng nói.

Trần Giang nghe xong cười nói: “Thôi đi dì hai, ai cũng biết chuyện cậu chủ nhà họ Hoàng kia thích Ngọc An, sớm muộn gì cũng là con rể của dì, chẳng lẽ dì còn không liên lạc được à?”

“Đúng thế dì hai, dì đừng khiêm tốn nữa, hơn nữa, cho dù dì không liên lạc được thì Lương Mạnh Bắc nhất định có thể liên lạc được, hay là dì đi tìm Lương Mạnh Bắc, để ông ấy giúp dì liên lạc với cậu chủ nhà họ Hoàng kia?”

Vương Tử Tuyên cho Trương Lan Phượng một chủ ý.

Trương Lan Phượng nghe xong cười nói: “Được rồi.”

Sau đó lại nhìn thoáng qua Hoàng Thiên đang ở một góc, lạnh lùng nói: “Này, chẳng phải cậu quen biết với Lương Mạnh Bắc à?

Cậu hẹn giúp tôi, tối nay, tôi muốn mới chủ tịch Lương ăn cơm.”

Hoàng Thiên nhìn đám người này đang tìm tòi nghiên cứu về cậu chủ nhà họ Hoàng, trong lòng thật sự vừa bực mình lại vừa buồn cười.

“Mẹ à, mẹ mời chủ tịch Lương ăn cơm cũng vô dụng thôi, ông ấy cũng không thể nói cho mẹ biết cậu Hoàng kia ở đâu.”

Hoàng Thiên lắc đầu nói.

Trương Lan Phượng nghe xong, lập tức trợn trừng mắt: “Làm sao cậu biết chủ tịch Lương sẽ không nói cho tôi biết chứ? Hừ, cậu chủ nhà họ Hoàng kia thích Ngọc An như thế, hiện tại chỉ ước gì có thể lấy lòng được tôi đấy, chủ tịch Lương nhất định cũng biết chuyện này, ông ta dám không nghe lời tôi à?”

Trần Giang nghe đến đây, cô ta đứng chống nạnh nói: “Đúng thế, anh thật sự cho rằng Đường Lương Hạnh kia là vạn năng à?

Anh nói xem Lương Mạnh Bắc nghe lời cậu chủ nhà họ Hoàng hay là nghe theo Đường Lương Hạnh?”

Trương Lan Phượng nghe thấy Trần Giang nói như vậy, trong lòng bà ta càng thêm có niềm tin.

Tối hôm nay, nếu như mời được Lương Mạnh Bắc đến, bà ta nhất định có thể thăm dò được cậu chủ nhà họ Hoàng đang ở đâu, đây chính là việc cho dù bà ta nằm mơ cũng nghĩ đến.

Cậu chủ nhà họ Hoàng ở thành phố Hà Nội, nếu người này trở thành con rể của bà ta, ôi trời ơi, đây thật đúng là một bước lên mây.



Nghĩ đến những thứ này, Trương Lan Phượng lập tức không kìm nén được hưng phấn trong lòng.

“Được hay không cũng nói một câu gì đi, thật đúng là vô dụng, nếu như cậu không làm được, tự tôi cũng có thể hẹn được chủ tịch Lương ra ngoài.”

Trương Lan Phượng trừng mắt nhìn Hoàng Thiên rồi nói.

Hoàng Thiên giang tay ra, nói: “Mẹ tự hẹn đi, con phải đi đón Ngọc An tan làm.”

Sau khi nói xong, ngay cả một giây Hoàng Thiên cũng không muốn ở lại căn nhà này nữa, đám người này thật đúng là buồn cười, cứ để bọn họ nằm mơ giữa ban ngày đi.

Nào ngờ anh vừa mới bước đi, Vương Tử Tuyên đã đuổi đến, chặn Hoàng Thiên lại: “Ha ha ha, tôi nói này, tên đàn ông ăn bám kia, anh cho rằng mình rất trâu bò à?”

Hoàng Thiên nhìn thoáng qua Vương Tử Tuyên, đối với thằng cha này, anh thật đúng là cạn lời.

“Chó ngoan không cản đường, tránh ra”

“Con khốn Tô Lạc Yến kia thật đúng là mắt mù, lại tìm anh làm chỗ dựa, ha ha ha Cứ chờ xem, sau tối hôm nay, nói cho cùng, tất cả dự án đó vấn là của nhà họ Vương tôi, có phải anh rất buồn bực hay không? Ha ha ha”

Vương Tử Tuyên cười rất đắc ý, rất đáng đánh đòn nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng mỉm cười, võ bả vai của Vương Tử Tuyên: “Anh Vương à, cho dù anh có tính toán tỉ mỉ đến thế nào, anh cũng không lấy được dự án đó đâu.”

“Ha ha ha, thật đúng là nực cười, có sự giúp đỡ của mẹ vợ anh, anh Hoàng kia sẽ đích thân đem dự án đó giao cho tôi làm, nói không chừng, còn cho thêm một vài hạng mục khác đấy.

Vương Tử Tuyên rất tự tin.

“Ha ha ha.”

Hoàng Thiên cười một tiếng, lười phải tranh luận với Vương Tử Tuyên, lách qua anh ta, đi xuống lầu.

“Hừ, anh cứ chờ mất mặt trước Tô Lạc Yến đi, thật đúng là phế vật.”

Vương Tử Tuyên hung dữ mắng một câu, hùng hùng hổ hổ đi về nhà.

Lúc này, trong công ty Nguyên Đạt, Lâm Ngọc An vừa mới đến công ty, lập tức đã chạm mặt người lãnh đạo trực tiếp của mình là Trương Ngọc Huyền.

Vừa nhìn thấy Trương Ngọc Huyền, trong lòng của Lâm Ngọc An có hơi chột dạ.

Vì muốn đi cứu Lâm Huỳnh Mai, ngay cả việc xin nghỉ, cô cũng chưa kịp làm đã rời khỏi công ty, hiện tại cô thật sự sợ Trương Ngọc Huyền đến tìm mình gây phiền phức.

Trương Ngọc Huyền lắc mông đi đến, nhìn thấy Lâm Ngọc An quay lại, trong lòng cô ta vô cùng tức giận.

Lần trước Hoàng Thiên để Lương Mạnh Bắc tìm tổng giám đốc của công ty Nguyên Đạt, tàn nhẫn phê bình Trương Ngọc Huyền một trận, để cho sau này cô ta không đi tìm Lâm Ngọc An gây chuyện nữa, làm cho Trương Ngọc Huyền rất khó chịu.

Từ đó về sau, Trương Ngọc Huyền cũng dám làm khó xử Lâm Ngọc An nữa.

Nhưng hai ngày này không giống thế, hiện tại Trương Ngọc Huyền rất kiêu căng, cô †a câu được “đại ca xã hội đen”, hiện tại ngay cả tổng giám đốc cũng không dám chọc giận cô ta.

“Lâm Ngọc An, buổi chiều hôm nay cô chạy đi đâu chơi thế?”

Trương Ngọc Huyền chỉ thẳng vào mặt Lâm Ngọc An để trách mắng.

Lâm Ngọc An cảm thấy hơi ngoài ý muốn, làm sao Trương Ngọc Huyền lại đột nhiên hung dữ như vậy?

Đúng lúc mấy đồng nghiệp trong công ty đi ngang qua, tất cả đều đứng lại nhìn chuyện xảy ra ở bên này.

“Phó chủ tịch Trương, em gái tôi xảy ra chút chuyện, cho nên tôi không kịp đến xin cô nghỉ.” Lâm Ngọc An giải thích.

“Em gái cô xảy ra chuyện gì mà phải vội vã như thế, phá thai à?”


“Phó chủ tịch Trương, sao cô có thể nói như vậy được chứ?”


“Tôi nói thế thì sao? Ha ha ha, đồ ti tiện nhà cô, mấy ngày nay cô rất oai đúng không?


Còn tìm ông chủ của công ty đến chèn ép tôi hả?”


Trương Ngọc Huyền nói xong, một tay túm tóc của Lâm Ngọc An, giơ tay lên, cho Lâm Ngọc An hai bạt tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK