Uông Hạc tức tới nổ phổi nhưng không làm gì được.
"Ông chơi xong thì không còn oai phong gì rồi?
Hoàng Thiên chỉ vào Uông Hạc, cười khểnh nói.
"Hoàng Thiên, mày giỏi đấy, dám theo đuổi tao" Uông Hạc cũng không ngốc, ông ta đoán ra Hoàng Thiên sai người theo dõi ông ta.
Nếu không, Hoàng Thiên sao có thể tìm tới đây sớm vậy được?
"Ông cứ ngồi sang một bên cho tôi đi, lát nữa hỏi tới thì ông hãy mở miệng." Hoàng Thiên lạnh giọng nói với Uông Hạc.
Uông Hạc biết tối nay không xong, ông ta bất đắc dĩ làm theo lời Hoàng Thiên, lẻn ra góc tường không dám nói gì.
"Anh Thiên bảo ông ngồi xổm xuống, ông không nghe ra à?" Lúc này anh Phó quát lên.
"Đừng có quá đáng" Uông Hạc tức tối quát.
"Ông cũng thiếu đòn quá đấy" Anh Phó nổi điên, tát ngay một cái.
Uông Hạc cũng đành ngồi xổm xuống, chịu một cái tát thì ông ta cũng nghe lời hơn, ngoan ngoãn ngồi đó tức tối.
Mục Tiêu của Hoàng Thiên là Ruslin, vì vậy không thèm để ý tới họ Hạc ngồi chồm hổm ở góc tường.
"Ruslin, chúng ta lại gặp rồi. Ha ha, cô đúng là giỏi đấy, vừa xuống khỏi núi Thanh Châu chưa bao lâu đã câu được Uống Hạc rồi?"
Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng, tiếp tục hỏi Ruslin: "Nói gì đó đi, sao lại quen Uông Hạc? Nghe nói cô còn muốn gặp tôi à, bây giờ tôi tới rồi, cố định làm gì?"
Đối diện với câu hỏi của Hoàng Thiên, Ruslin không nói một lời, đứng ở đấy dùng ánh mắt hận thù nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên có thể tới đây tìm ả ta, là điều ả ta hoàn toàn không ngờ tới.
Tuy rằng trước đó ả ta xui khiến Uông Hạc, muốn hẹn Hoàng Thiên ra, nhưng cũng chỉ là muốn lừa Hoàng Thiên mà thôi.
Lừa Hoàng Thiên xuất hiện, dùng thế lực của Uông Hạc để giết chết Hoàng Thiên.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thành công cốc. Lúc lừa Hoàng Thiên, Hoàng Thiên không xuất hiện, mà bây giờ vào lúc ả ta và Uông Hạc không có chút chuẩn bị gì thì Hoàng Thiên lại tìm tới nơi rồi.
Sau khi trốn khỏi núi Thanh Châu, Ruslin tìm ngay tới thành phố Hải Dương, tìm người bạn cũ Uông Hạc của ả ta.
Uông Hạc này luôn thích đánh bạc ở nước ngoài, khi đó Ruslin và chồng ả ta là Migfis cũng thường thường tới sòng bạc nước ngoài đó cờ bạc, đã quen Uông Hạc từ vài năm trước rồi.
Hơn nữa thành phố Hải Dương và thành phố Bắc Ninh cách nhau không xa, vì vậy người đầu tiên Ruslin nghĩ tới là Uông Hạc. Ở ta cảm thấy Uông Hạc chắc chắn có thể giúp ả ta đối phó với Hoàng Thiên.
Thật ra ban đầu lông Hạc không đồng ý, dù sao Hoàng Thiên đâu phải loại dễ trêu vào.
Nhưng không chịu được sự nhõng nhẽo của Ruslin, Ruslin rất biết dùng chiêu mỹ nhân kế khiển lão già Uông Hạc mê mẩn vô cùng. Cuối cùng ông ta vẫn đáp ứng yêu cầu của cô ả.
Cho nên mới xảy ra tình cảnh thế này, Ruslin vì khống chế Uông Hạc nên mới tới sòng bạc Nam Giao ở thành phố Bắc Ninh với ông ta, còn vào phòng nghỉ vui vẻ với ông ta.
Hoàng Thiên không biết những chuyện này nên trong lòng vẫn nghi ngờ. Thấy Ruslin không chịu hé răng, Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng nói: "Ruslin,
cô đừng có chơi trò mềm yếu với tôi, không thì cô sẽ hối hận đấy"
Nghe vậy trong lòng Ruslin cũng hơi sợ.
Từng gặp Hoàng Thiên ở núi Thanh Châu, ả ta cũng biết Hoàng Thiên rất ghê gớm, không thể nào so sánh với người bình thường.
"Hoàng Thiên, anh đừng có đắc ý quá, lập tức tránh đường đi, để tôi và ngài Hạc rời khỏi đây"
Ruslin lạnh lùng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vừa nghe thế thì tí nữa bật cười.