Cảnh Thiều Trung cẩn thận quan sát Hoàng Thiên một hồi lâu, anh ta vẫn không nhớ ra được.
Anh ta không nhớ ra được nhưng Hoàng Thiên lại nhớ, năm năm trước anh còn cứu mạng của Cảnh Thiều Trung đấy.
Lúc đó Hoàng Thiên còn chưa ở rể nhà Lâm Ngọc An, mà anh vẫn còn ở căn nhà nghèo khó của cha nuôi với Hoàng Linh. Lúc đó Cảnh Thiều Trung bị kẻ thù truy sát. Trong lúc bối rối đã chạy tới nhà của Hoàng Thiên, là Hoàng Thiên nổi lòng từ bi cho Cảnh Thiều Trung ẩn nấp, mới để Cảnh Thiều Trung tránh được một kiếp.
Sau đó Cảnh Thiều Trung đi mất, thời gian trôi qua năm năm, Cảnh Thiều Trung và Hoàng Thiên lại không hề có quen biết gì.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp gỡ Cảnh Thiều Trung ở đây.
Năm năm trước Hoàng Thiên còn không biết tên của Cảnh Thiều Trung, hiện tại rốt cuộc đã biết. Nhưng Cảnh Thiều Trung đã là Đường chủ của chỉ nhánh Hắc Phong đường, với lại anh ta còn chạy tới đây để đối đầu với Hoàng Thiên, thật sự đúng là việc đời khó lường.
“Người anh em, tôi trông cậu khá là quen. Nhưng tôi nghĩ mãi không ra đã gặp cậu ở đâu! Những lời ban nãy cậu nói là có ý gì? Sao tôi lại thành kẻ ăn cháo đá bát rồi?”
Vẻ mặt Cảnh Thiều Trung vô cùng nghỉ ngờ nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, cứ như không hỏi cho rõ ràng là không muốn buông tha.
“Anh nợ tôi một mạng, bây giờ lại dẫn người đến muốn giết tôi, không phải anh lòng lang dạ sói, ăn cháo đá bát thì là gì?”
Giọng điệu Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Cảnh Thiều Trung bị Hoàng Thiên nói đến nghẹn họng nhìn trân trối. Từ mười mấy tuổi anh ta đã bắt đầu sống một cuộc sống chém chém giết giết, cũng từng được người †a cứu mấy lần, nhưng thật sự không nghĩ ra Hoàng Thiên là ai.
“Người anh em, làm phiền cậu nói rõ ràng một chút, tôi thiếu cậu một mạng bao giờ thế? Cậu khẳng định cậu từng cứu tôi sao?”
Cảnh Thiều Trung tỏ vẻ không hiểu hỏi Hoàng Thiên, anh ta cũng cảm thấy lời Hoàng Thiên nói có thể là sự thật, bởi vì quả thực nhìn Hoàng Thiên rất quen mắt.
“Năm năm trước anh bị kẻ thù truy sát, nếu không phải tôi đã giúp anh ẩn núp thì anh còn mạng để phách lối ở đây không?”
Hoàng Thiên trâm giọng hỏi.
“ô”
Cảnh Thiều Trung nhớ lại một chút, sau đó hung hăng vỗ đầu một cái rồi lập tức há †o miệng.
Anh ta nhớ tới, đúng là năm năm trước người trẻ tuổi trước mặt này cho anh ta ẩn núp ở trong nhà, bằng không anh ta nhất định sẽ bị kẻ thù chém chết ở đầu đường!
Phù phù!
Cảnh Thiều Trung không nói hai lời, ném cây gậy ngắn trong tay đi. Anh ta lập tức quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Thiên.
“Ân nhân, tôi nhớ ra rồi! Cậu nói không sai, quả thực năm năm trước Cảnh Thiều Trung tôi thiếu cậu một mạng!”
Cảnh Thiều Trung kích động nói xong còn tát mình mấy cái để lấy đó biểu thị sự áy náy.
Hoàng Thiên cũng không nghĩ tới Cảnh Thiều Trung sẽ làm như vậy, khoan hãy nói đến tính tình Cảnh Thiều Trung còn có ơn phải trả.
“Nhớ thì tốt,bây giờ anh còn muốn ra tay với tôi không?”
Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng hỏi Cảnh Thiều Trung.
Cảnh Thiều Trung tỏ vẻ hổ thẹn, anh ta chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của Hoàng Thiên, đâu còn muốn ra tay với Hoàng Thiên được?
“Ân nhân, Cảnh Thiều Trung tôi không phải hạng người heo chó không biết trả ơn!
Cậu yên tâm đi, có tôi ở đây thì không ai dám động tới cậu đâu!”
Cảnh Thiều Trung rất tự tin nói với Hoàng Thiên.
“Anh đứng lên đi.”
Hoàng Thiên khoát tay với Cảnh Thiều Trung để ra hiệu anh ta đừng quỳ nữa.
Cảnh Thiều Trung mới đứng thẳng dậy, nghiêm túc đứng ở trước mặt Hoàng Thiên.
Trong lòng của anh ta cũng rất ngạc nhiên, bởi vì năm năm trước Hoàng Thiên còn là một thằng nhóc nghèo túng! Năm năm trôi qua, sao Hoàng Thiên lại trở nên trâu bò thế rồi? Ngay cả Tiêu Đông Mai và Tổng đường chủ Đinh Quang Anh cũng xem Hoàng Thiên trở thành mối họa lớn trong lòng?
“Cảnh Thiều Trung. Mặc dù năm đó tôi cứu anh một mạng, nhưng nếu anh muốn đối địch với tôi thì Hoàng Thiên tôi cũng sẽ không sợ anh, anh có thể phóng ngựa tới bất cứ lúc nào.”
Hiện giờ Hoàng Thiên rất bình thản nói với Cảnh Thiều Trung.
Cảnh Thiều Trung nghe lời này thì ngẩn ra, nhưng rất nhanh anh ta lại cảm thấy Hoàng Thiên đang sĩ diện mới cố ý nói như Vậy.
Mặc dù bên cạnh Hoàng Thiên cũng có hai mươi mấy người, nhưng so với bốn mươi đến năm mươi người Cảnh Thiều Trung dẫn tới thì vẫn có chút cách xa. Hoàng Thiên nói không sợ cũng đủ không biết tự lượng sức mình rồi.
Cảnh Thiều Trung nghĩ đến đây, khóe miệng vẫn nở một nụ cười đầy thâm ý, còn trong lòng rất không phục.
Hoàng Thiên cũng đã nhìn ra Cảnh Thiều Trung đang không phục, nhưng mà Hoàng Thiên cũng không nói thêm gì cả.
Lã Việt và Tiêu Tấn ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, hai người bọn họ lại thở dài ra một hơi.
Âm nửa ngày. Cậu Thiên lại quen biết người tên Cảnh Thiều Trung này, còn từng cứu mạng Cảnh Thiều Trung nữa!
Như thế cũng đã xử lý rất nhiều chuyện, bằng không nếu thật sự sống mái với nhau.
Hai bên chỉ có thể cùng chịu thiệt.
Nghĩ tới những thứ này thì trong lòng Lã Việt và Tiêu Tấn yên lòng hơn không ít, bọn họ cũng cảm thấy hôm nay may mắn có Hoàng Thiên ở đây.
Nhưng trong lòng Đào Văn Lâm cũng vỡ nát, ông già này thật sự là phiền muộn đến không chịu nổi rồi.
Bản thân trông cậy vào Cảnh Thiều Trung phế đi Hoàng Thiên, nhưng ông ta lại không nghĩ tới Hoàng Thiên còn từng cứu mạng Cảnh Thiều Trung.
Đào Văn Lâm cũng rất biết nhìn người, ông ta biết Cảnh Thiều Trung là một chàng trai chính trực rất chú ý đạo nghĩa. Được Hoàng Thiên cứu mạng thì anh ta sẽ tuyệt đối không ra tay với Hoàng Thiên.
Nghĩ tới những thứ này, Đào Văn Lâm gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, ông ta đã triệt để luống cuống.
“Đường chủ Thiều Trung, cậu cũng đừng quên, Tổng đường chủ Đinh Quang Anh của mấy người ra lệnh bảo tôi giúp mấy người xử lý Hoàng Thiên đó!”
Giọng nói của Đào Văn Lâm trầm thấp nhắc nhở Cảnh Thiều Trung.
Trong lòng Cảnh Thiều Trung hơi run lên, sao anh ta có thể không biết chứ? Đây chính là mệnh lệnh bắt buộc mà Đinh Quang Anh giao cho anh ta, nhất định phải phế bỏ Hoàng Thiên đi!
Nhưng bảo anh ta làm ra chuyện lấy oán trả ơn này, anh ta thà chết chứ không làm.
“Vậy thì thế nào?”
Cảnh Thiều Trung thờ ơ nhìn Đào Văn Lâm hỏi ngược lại.
“Sao nào? Tôi nói này Đường chủ Thiều Trung, cậu dám chống lại mệnh lệnh của Tổng đường chủ Quang Anh sao? Nếu hôm nay cậu buông tha cho Hoàng Thiên thì Tổng đường chủ Quang Anh có thể tha cho cậu không?”
Đào Văn Lâm cảnh cáo Cảnh Thiều Trung.
Bốp!
Cảnh Thiều Trung hung hăng tát một cái lên khuôn mặt béo núc của Đào Văn Lâm.
Cảnh Thiều Trung đánh mạnh đến nỗi cổ của Đào Văn Lâm suýt chút bị lệch, lực tay của anh ta cũng đủ lớn đấy!
“Cậu…cậu điên rồi sao? Thế mà dám đánh tôi?”
Đào Văn Lâm bụm mặt lại, mặc dù tức giận không chịu được nhưng cũng không dám nói lời khó nghe.
“Ông nói tôi điên rồi thì tôi sẽ điên cho ông xem.”
Tính tình Cảnh Thiều Trung đủ bạo, nói xong lời này là anh ta đã lên gối đạp Đào Văn Lâm một phát.
Bịch bịch một tiếng, Đào Văn Lâm không đứng nổi nữa mà phải quỳ trên mặt đất.
“Mau dập đầu với ân nhân của tôi đi, cầu xin cậu ấy tha thứ cho ông.”
Cảnh Thiều Trung ra lệnh với Đào Văn Lâm.
Mắt Đào Văn Lâm đỏ lên, ông ta hận Hoàng Thiên muốn chết vì Hoàng Thiên ngược đãi con ông ta gãy mất hai cánh tay.
Sao ông ta có thể dập đầu với Hoàng Thiên được chứ?
“Đường chủ Thiều Trung, cậu không lầm chứ? Thế mà cậu…cậu…”
“Tôi sẽ để ông nếm thử mùi vị khốn khổi”
Cảnh Thiều Trung nói xong thì giơ bàn tay thô lên đánh mạnh vào Đào Văn Lâm.
Trông Đào Văn Lâm rất thảm. Ông ta không bị Hoàng Thiên đánh nhưng lại bị Cảnh Thiều Trung đánh dữ dội hơn.
“Nếu hôm nay ông không dập đầu, vậy thì tôi sẽ đánh chết ông ngay tại chỗ.”
Cảnh Thiều Trung nghiêm nghị cảnh cáo Đào Văn Lâm.
Mặt mũi Đào Văn Lâm bị hù dọa đến trăng bệch, ông ta cũng không phải làm bằng sắt. Làm sao chịu được sự ngược đãi của Cảnh Thiều Trung cơ chứ?
Vả lại Đào Văn Lâm hết sức rõ ràng cách làm người của Cảnh Thiều Trung, anh ta ra †ay ngoan độc, nói được là làm được.
“Cậu Thiên à, xin cậu hãy tha thứ cho tôi.
Lời cậu mới vừa nói, tôi đồng ý.”
Đào Văn Lâm giống như một con gà trống đá thua, ông ta dập đầu ba cái với Hoàng Thiên xong còn ăn nói khép nép với Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên rất hài lòng, xem ra Cảnh Thiều Trung vẫn rất được, thật sự biết làm việc.
“Ha ha, như thế là được rồi. Tôi nói này ông Lâm, nếu ông đồng ý từ sớm không phải xong rồi sao? Tội gì phải bị đánh chứ, ông thấy có đáng không?”
Hoàng Thiên mỉm cười, vỗ đầu Đào Văn Lâm.
Thật sự chọc Đào Văn Lâm tức điên lên mà. Hoàng Thiên như đang cho ông ta uống thuốc hối hận, thật sự làm ông ta vừa ấm ức vừa phải kìm nén.
Nhưng Đào Văn Lâm lại không dám nói gì vì sợ Hoàng Thiên lại đánh cho ông ta một trận.
“Ân nhân, tôi sẽ giao ông Lâm cho cậu, sau này chỗ nào cần Cảnh Thiều Trung tôi thì cậu cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ báo ân đức năm đó cậu đã cứu mạng tôi.”
Vẻ mặt Cảnh Thiều Trung kiên định nói với Hoàng Thiên, thái độ anh ta cực kỳ thành khẩn.
Thật ra Hoàng Thiên cũng không trông cậy vào Cảnh Thiều Trung sẽ báo đáp gì cả, nhưng Cảnh Thiều Trung có thể như thế, Hoàng Thiên vẫn rất vui mừng vì năm đó mình không cứu lầm người.
“Vậy anh hãy dẫn người về đi, nếu như ông già Đinh Quang Anh kia làm khó anh thì anh đừng làm việc cho ông ta nữa mà hãy đến thành phố Bắc Ninh tìm tôi, tôi sẽ không để anh bị đói.”
Hoàng Thiên nói rất bình tĩnh.
Cảnh Thiều Trung hết sức ngạc nhiên, bởi vì anh ta nghe ra từ trong lời nói Hoàng Thiên, hình như anh có quen biết Đinh Quang Anh: “Ân nhân, cậu biết Tổng đường chủ của chúng tôi ư?”
Cảnh Thiều Trung ngạc nhiên hỏi.
“Đã từng quen biết.”
Hoàng Thiên thản nhiên nói nhưng anh cũng không tiết lộ thêm gì nữa.
Sau khi Cảnh Thiều Trung tạm biệt với Hoàng Thiên, đang định dẫn theo đám đàn em chuẩn bị lên xe rời đi.
Thì vào lúc này, chỗ cửa lớn của nhà máy gạch bụi đất tung bay, có vài chục chiếc xe con nối đuôi nhau vào gào thét chạy đến đây!
Ngay sau đó, những chiếc xe này vây.
chặt Cảnh Thiều Trung đến mức không lọt một giọt nước.
Trên mỗi một chiếc xe con xuống khoảng bốn năm người, một mảng lớn đen nghịt chừng hai, ba trăm người xuất hiện!
Cảnh Thiều Trung nhất thời ngẩn ra, tình huống lớn như vậy, anh ta lăn lộn vài chục năm cũng chưa từng nhìn thấy.