Vũ Thanh cũng sửng sốt, anh ta và Hoàng Thiên nhìn nhau, hai người nhanh
chóng quay lại.
Hai tên đàn em cũng vội vàng chạy theo sau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng Thiên vẫn rất lo lắng, anh nghĩ Mona sẽ không ngu ngốc như vậy đúng không? Tỏ tình không thành công liền đi tự tử?
Nhưng trong lòng chỉ vừa xuất hiện ý tưởng này thì Hoàng Thiên ngay lập tức phủ nhận.
Nếu cô ta muốn tự sát, một viên đạn là đủ, sao lại có nhiều tiếng súng như vậy?
“Cẩn thận, bên trong nhất định có quân địch” Hoàng Thiên nhắc nhở hai đàn em ở
phía sau.
“Được” Hai đàn em đồng thanh.
Ngay sau đó, Hoàng Thiên và ba người họ bước vào bên trong. Tầng một đã vô cùng hỗn loạn, một đám khách hàng nghe thấy tiếng súng đã hoảng sợ bỏ chạy. Một số người thì yêu chân tìm chỗ trốn.
Bốn người Hoàng Thiên cố gắng chen ra khỏi đám đông và nhanh chóng đi lên
tầng hai.
Đi qua cầu thang, Hoàng Thiên đưa mắt nhìn về hướng ghê lô mà anh đã ở trước đó.
Anh thấy Mona mang theo một khẩu súng lục vẫn còn đang bốc khói, dẫn đầu người của cô ta đứng đó.
Có hai người đàn ông đang nằm trước mặt cô ta.
Nhìn vào hình thể và ngoại hình, một trong số đó là dáng dấp của người châu Âu, người còn lại có khuôn mặt của người châu Á.
Một trong số hai người đàn ông đã chết, tên đàn ông châu Á thì bị bắn vào chân. Đôi mắt hung dữ của anh ta thỉnh thoảng quay qua quay lại, nhìn chằm chằm vào
Mona.
Tuy nhiên, trong mắt người đàn ông châu Á này lướt qua một chút kinh hoàng. “Mona, cô có sao không?” Vũ Thanh hét lên.
Mona rất ngạc nhiên, cô ta quay lại nhìn Vũ Thanh và Hoàng Thiên, cô ta không
ngờ hai người bọn họ sẽ quay lại đây.
“Sao các anh vẫn chưa rời đi?” Mona hỏi Vũ Thanh.
“Chúng tôi nghe thấy tiếng súng nên quay lại xem xét. Cô và những đàn em của cổ có bị thương không?” Vũ Thanh đi tới, nhìn một lượt khắp người Mona, thấy cô ta không bị thương nên anh cũng yên tâm.
“Chúng tôi đều ổn” Mona đáp.
Khi thấy Hoàng Thiên lo lắng đi tới, cô ta khẽ cười: “Anh Thiên, anh lo lắng cho sự an toàn của tôi sao?”
Mặc dù Hoàng Thiên không chịu nổi màn theo đuổi điên cuồng của Mona nhưng anh cũng không muốn cô ta gặp tai nạn, dù thế nào thì cô ta cũng từng giúp đỡ mình.
Bên cạnh đó, Mona là bạn bè quốc tế của Vũ Thanh, Hoàng Thiên đương nhiên coi
cô ta như một người bạn.
“Tất nhiên là tôi lo lắng cho cô, chúng ta là bạn bè mà” Hoàng Thiên nói rất đơn giản.
“Ha hả, nhưng tôi lại không muốn làm bạn với anh.” Mona mỉm cười, sau đó lướt qua Hoàng Thiên và đá vào người đàn ông bị thương.
Vẻ sợ hãi trong mắt người đàn ông châu Á bị thương càng lớn hơn, anh ta nhìn Hoàng Thiên nói: “Ngài có phải là ngài Hoàng Thiên không? Cứu tôi với, tôi tên là Lâm Đông, tôi cũng đến từ Việt Nam.”