"Tổng giám đốc Bảo Sinh, ông muốn làm cái gì hả?"
Quản gia Trần đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Trần Bảo Sinh và hỏi.
"Làm cái gì hả? Ha ha ha, lão già Trần này nhìn một chút thôi là ông sẽ biết ngay!"
Trần Bảo Sinh cười nham hiểm, rồi vẫy tay với Thẩm Đại Hải, vệ sĩ của ông ta.
Thẩm Đại Hải đã sẵn sàng từ lâu, nhìn thấy Trần Bảo Sinh ra lệnh, gã ngay lập tức bước tới chỗ Hoàng Thiên.
Ngay khi quản gia Trần muốn ngăn gã lại thì ông đã bị Hoàng Thiên ra hiệu dừng lại.
Quản gia Trần chỉ có thể dừng lại và đứng yên tại chỗ, không còn nhúc nhích nữa.
Đương nhiên, quản gia Trần cũng biết thực lực của Hoàng Thiên mạnh cỡ nào, nên ông cũng không lo lắng cho Hoàng Thiên.
"Mày bây giờ làm theo những lời mà tổng giám đốc Bảo Sinh nói thì vẫn còn kịp đấy."
Thẩm Đại Hải đứng trước mặt Hoàng Thiên mà ngạo nghễ nói.
"Cút."
"Fuck, mày thật sự không biết Ma Vương có bao nhiêu con mắt à!"
Thẩm Đại Hải phẫn nộ, gã cảm thấy rằng Hoàng Thiên thật sự là đang muốn tìm chỗ chết.
Với sức mạnh của mình, gã có thể đánh khắp Hà Nội mà không có một đối thủ, gã còn là một nhà vô địch đánh nhau đã nghỉ hưu.
Nếu không, Trần Bảo Sinh cũng sẽ không coi trọng gã nhiều năm như vậy.
Sau khi chửi thề, Thẩm Đại Hải giơ một cánh tay lên nhắm vào mặt Hoàng Thiên mà đấm tới.
Tên này đích thực là một người có thù tất báo, gã chính là một tên tiểu nhân đích thực.