Mục lục
Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Thông)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ cười của Lưu Chí Công càng ngày càng chán ghét, đến cuối cùng cũng không hề kiêng ky mà lướt khắp người Lâm Ngọc An, ra vẻ háo sắc.

Lâm Ngọc An bị nhìn chằm chằm như thế thì cả người đều không được tự nhiên, ông già háo sắc này cũng quá lộ liễu rồi đấy.

“Xin chú hãy tự trọng.”

Lâm Ngọc An tức giận nói.

Lưu Chí Công nghe xong câu này thì lại cười ha ha một tiếng, ông ta liếc Lâm Ngọc An rồi sau đó lại nhìn Hoàng Thiên bên cạnh cô thì ngay lập tức đoán ra được quan hệ giữa hai người.

“Ngọc An, nếu như chú đoán không nhầm thì cái tên nhà quê bên cạnh cháu chính là thằng ở rể đúng không?”

Lưu Chí Công rất khinh bỉ Hoàng Thiên, quay sang hỏi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An thấy Lưu Chí Công càng lúc càng không nói được tiếng người thì hoàn toàn nổi giận.

“Miệng mồm ông sạch sẽ chút đi, ai là tên nhà quê hả?”

Lâm Ngọc An quát lên.

“Ơ kìa, sao cháu lại nói chuyện với chú như vậy chứ?”

Gương mặt Lưu Chí Công tối sầm xuống, hỏi Lâm Ngọc An.

“Ông là chú của ai chứ? Ông xứng để tôi gọi một tiếng chú sao?”

Lâm Ngọc An hỏi ngược lại Lưu Chí Công.


Lưu Chí Công vừa định đùa giỡn một chút để ra oai thì lúc này Hoàng Thiên đã kéo Lâm Ngọc An về phía sau.

“Lưu Chí Công, tôi chỉ muốn biết một chuyện là rốt cuộc mộ phần của cha vợ tôi đã bị đào lên chưa?”

Sắc mặt Hoàng Thiên sầm xuống, cất tiếng hỏi Lưu Chí Công.

Thật ra Lưu Chí Công cũng không hề xem Hoàng Thiên ra gì, thấy anh chất vấn mình như vậy thì trong lòng cũng rất khó chịu.

“Còn chưa đào lên nhưng một lát nữa tôi sẽ chỉ huy người đào lên, thế nào? Cậu có ý kiến gì sao?”

Lưu Chí Công rất phách lối hỏi Hoàng Thiên.

“Thật may là ông không đào lên, nếu không thì ông nhất định phải chết rồi.”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng.

“Ha ha, con mẹ nó buồn cười thật đấy!

Được rồi được rồi, Lưu Chí Công tôi không nói chuyện với kẻ ngu nữa. Ngọc An, chú thấy hay là chú đưa cháu tầm hai trăm triệu, cháu tự mình di chuyển mộ của cha cháu đi là được rồi.”

Lưu Chí Công vừa nói xong thì lập tức móc lấy ví da ra rồi cầm hai trăm triệu đưa cho Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An thật sự bị ông ta chọc giận đến mức bật cười, cô cao giọng nói với Lưu Chí Công: “Lưu Chí Công, cho dù ông ra bao nhiêu tiền thì cũng vô dụng mà thôi, cha tôi được chôn trong phần mộ tổ tiên nhà họ Lâm, ông bảo tôi di chuyển thì bây giờ tôi phải dời đi đâu? Ở đâu mới có đất cho ông ấy dung thân đây?”

A ha, chú không lo được nhiều chuyện như thế đâu, tóm lại thì mộ phận của cha cháu không thể ảnh hưởng đến trung tâm thương mại của chú được. Như vậy đi, chú sẽ cho cháu suy nghĩ nửa tiếng, sau đó thì cho dù thế nào chú cũng sẽ ra lệnh đào mộ đấy.”

Lưu Chí Công trợn mắt cảnh cáo Lâm Ngọc An.

“Lưu Chí Công, ông quá kiêu ngạo rồi đây.

Lâm Chiến Thắng giận đến tròn mắt, lớn tiếng quát lên với Lưu Chí Công.



“Vậy thì sao? Không phục à? Có phải muốn ăn đòn không?”

Trương Vũ vừa định vén tay áo, muốn dẫn người đi lên đánh Lâm Chiến Thắng.

“Trương Vũ, không cần phải ra tay vội, đợi một lát nữa chúng ta sẽ đào mộ lên.

Nếu như trong bọn họ có ai dám ngăn cản thì đánh cho tôi.”

Lưu Chí Công khoát khoát tay với Trương Vũ.

Trương Vũ cúi người gật đầu đồng ý một tiếng, sau đó lại giống như một con chó đứng sau lưng Lưu Chí Công.

Nửa tiếng sau sẽ bị cưỡng ép phải đào mộ, Lâm Ngọc An gấp đến mức không biết nên làm thế nào cho phải.

“Hoàng Thiên, phải làm sao đây?”

Lâm Ngọc An nhỏ giọng hỏi Hoàng Thiên.

“Đúng vậy cháu rể, chú thấy cháu rất lợi hại mà, cháu nghĩ cách nhanh đi, không thể để cho cha vợ cháu sau khi chết cũng không được yên nghỉ.”

Lúc này, Lâm Chiến Thắng cũng lại gần lo lắng nói với Hoàng Thiên.

“Ngọc An, anh rể, em thấy vừa rồi hai người nói chuyện rất chắc chắn mà, rốt cuộc có giải quyết chuyện này được không vậy?”

Lâm Khiết Nhi cũng đến trước mặt Hoàng Thiên, không yên tâm hỏi một câu.

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không được như ý đâu.”

Hoàng Thiên nói xong thì gọi điện thoại cho Lương Mạnh Bắc, nói đơn giản lại mọi chuyện ở đây cho ông ấy nghe một chút rồi cúp điện thoại.

Lưu Chí Công và Trương Vũ đều thấy Hoàng Thiên gọi điện thoại, cả hai người này đồng loạt bật cười đến mức đau bụng.

“Ha ha, cái thằng chồng của Ngọc An thật tức cười mà, cậu ta còn gọi điện thoại kêu người nữa đấy, làm cứ như thiệt vậy!”

Trương Vũ đắc ý cười ha ha thật lớn, vô cùng khinh bỉ Hoàng Thiên.

Lưu Chí Công cũng không hề xem anh ra gì, cười đùa nói: “Nhóc con, cậu tên là Hoàng Thiên đúng không? Cậu gọi điện thoại cho ai đấy? Nói ra nghe một chút xem, để tôi biết đó là nhân vật lớn nào.”

Hoàng Thiên lười phải để ý đến hai người Lưu Chí Công và Trương Vũ, lúc này anh chỉ quay sang hỏi Lâm Chiến Thắng: “Chú, Lưu Chí Công muốn khai thác để xây dựng trung tâm thương mại, các thủ tục đều được phê duyệt hợp pháp hết sao?”

Lâm Chiến Thắng nghe xong thì khẽ cắn răng nói: “Làm sao có thủ tục gì hợp pháp chứ? Lưu Chí Công dựa vào bản thân có thế lực nên cũng quen biết giao thiệp với nhiều người, lúc này mới bày ra trò này trò nọ đấy.”

Hoàng Thiên nghe xong thì khẽ gật đầu, hiện tại trong lòng anh đã có tính toán nên cũng không nói gì nữa.

Nửa giờ nhanh chóng trôi qua.

Lưu Chí Công đắc ý cười một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, người cậu tìm không ai đến cả. Ha ha, nhưng mà tôi cũng đã nói rồi, bọn người mà cậu quen biết thì làm sao có tiếng tăm gì chứ.”

Dừng một lát, Lưu Chí Công lại quay sang nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, vừa rồi cho cháu hai trăm triệu thì cháu không muốn, bây giờ đừng trách chú vô tình nhé.”

Nói xong, Lưu Chí Công phất phất tay với Trương Vũ.

Trương Vũ chờ mệnh lệnh này đã lâu, vừa muốn thông báo cho đàn em đào mộ phần lên thì vào chính lúc này, một chiếc xe Rolls Royce màu đen đang chạy nhanh đến.

Két!

Xe vừa dừng lại hẳn, Lương Mạnh Bắc đã bước xuống. Bên cạnh ông ấy còn có một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi.

Người đàn ông này mang theo khí thế hiên ngang, cả người trên dưới đều lộ ra dáng vẻ uy nghiêm, không cho người khác mạo phạm.

Không phải ai khác, người trước mắt chính là nhân vật có thực lực bên mảng trông coi tài nguyên đất đai ở thành phố Bắc Ninh này, Ngô Bá Vương.



Ngô Bá Vương vừa bước xuống xe thì những người còn đang đắc ý khi nãy đã lập tức im xuống.

Lưu Chí Công làm trong ngành này, đương nhiên biết Ngô Bá Vương. Mặc dù không thể nịnh hót được người ta nhưng ông ta vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra Ngô Bá Vương.

Má ơi, làm sao Hoàng Thiên có thể mời được Ngô Bá Vương đến vậy? Chẳng lẽ tên nhà quê này không phải là người bình thường sao? Vậy mà lại có thể mời được nhân vật có tiếng tăm thế này.

Trong lòng Lưu Chí Công thầm hoảng loạn, ngoài mặt đã đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

Ông ta vội vàng chạy chậm đến tiếp đón, cúi người gật đầu nói với Ngô Bá Vương: “Ông… ông đến rồi…”

Ngô Bá Vương không hề quen biết Lưu Chí Công, ông ấy chỉ bình tĩnh nhàn nhạt quét mắt nhìn Lưu Chí Công một cái rồi không nói gì nữa.

Sau khi Lưu Chí Công nhìn thấy Ngô Bá Vương thì giống như tiểu quỷ thấy Diêm La Vương, hoảng sợ đến mức chẳng còn mặt mũi gì nữa. Đám người Trương Vũ cũng lập tức nhạy cảm phát hiện được tình huống không ổn.

Hơn nữa lại thấy Lương Mạnh Bắc lái chiếc xe sang mấy chục tỷ kia thì Trương Vũ lại càng luống cuống.

Người có thể lại được Rolls Royce mấy chục tỷ thì làm sao lại là người bình thường được cơ chứ? Chắc chắn đây là nhân vật có tiền có thế! Về chuyện này, trong lòng Trương Vũ vô cùng hiểu rõ.

Lúc này, Lương Mạnh Bắc đã dẫn Ngô Bá Vương bước nhanh đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Người này chính là cậu Thiên mà tôi đã nói với ông đấy.”

Lương Mạnh Bắc giới thiệu Hoàng Thiên với Ngô Bá Vương.

Trong lòng Ngô Bá Vương thầm cả kinh, cần thận quan sát Hoàng Thiên từ đầu đến cuối.

Chàng trai trẻ tuổi này có thể được Lương Mạnh Bắc coi trọng như vậy thì khẳng định không phải người bình thường, bối cảnh và thế lực sau lưng nhất định phải rất kinh khủng.

Ngô Bá Vương biết rõ đạo lý này, vì thế ông ấy cũng không dám khinh thường, vội vàng đưa tay ra nhiệt tình nói với Hoàng Thiên: “Chào cậu Thiên, tôi là Ngô Bá Vương.”

Hoàng Thiên bắt tay với Ngô Bá Vương nhưng anh không hề quen biết ông ấy.

“Cậu Thiên, người này chính là quản lý tài nguyên đất đai ở thành phố Bắc Ninh chúng ta.”

Lương Mạnh Bắc giới thiệu với Hoàng Thiên.

“Ừm.”

Hoàng Thiên chắp tay đứng đó, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Thấy Hoàng Thiên vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng Ngô Bá Vương càng xác định lai lịch của cậu Thiên này khá lớn.

Bởi vì nếu như là người bình thường khi thấy Ngô Bá Vương thì đã sớm nịnh hót không ngừng, thế nhưng Hoàng Thiên vẫn bình tĩnh đứng đó, trên người lại toát ra vẻ tự tin và khí chất cao quý, điều này không thể giả vờ được.

Đối với chuyện Hoàng Thiên có thể mời được nhân vật quan trọng như Ngô Bá Vương đến đây thì Lâm Ngọc An không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, bởi vì cô biết rõ quan hệ của Hoàng Thiên và Lương Mạnh Bắc luôn rất tốt. Đồng thời, mạng lưới giao thiệp của Lương Mạnh Bắc lại khá lớn.

Nhưng đám người Lâm Chiến Thắng lại không biết điều này, thấy Lương Mạnh Bắc lái chiếc Rolls Royce mấy chục tỷ kia đến, sau đó lại vô cùng cung kính với Hoàng Thiên thì mọi người ở đây đều sợ đến ngây người.

“Cháu rể, cháu… làm sao cháu có thể quen biết được với đám người có tiền này vậy? Còn mời được Ngô Bá Vương đến nữa chứ, như thế cũng tốt, để xem Lưu Chí Công có dám làm xằng làm bậy nữa không.”

Lâm Chiến Thắng cực kỳ kích động, nhỏ giọng nói với Hoàng Thiên.


Hoàng Thiên đứng đó vững chãi như núi thái sơn, lúc này cũng không nói tiếng nào.


Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, hoàn toàn đã thay đổi cái nhìn về anh.


Đây mà là thằng ở rể vô dụng à? Chính xác mà nói thì người ta cực kỳ có năng lực đấy!


Lưu Chí Công vừa buồn bực vừa căng thẳng, không biết kết quả đang chờ đợi mình sẽ là gì đây. Lúc này, ông ta lại thấp thỏm bất an đi đến trước mặt Hoàng Thiên và Ngô Bá Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK