Lương Mạnh Bắc vội vàng đi ở phía trước dẫn đường, dẫn Hoàng Thiên đi tới văn phòng chủ tịch của ông.
“Cậu chủ, ông chủ ở bên trong.”
Lương Mạnh Bắc nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, đẩy cửa đi vào.
Những người khác không dám đi vào, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Lúc này Hoàng Văn Thành đang đứng ở cửa sổ, đôi mắt nhìn ra bên ngoài.
Ông ta đưa lưng về phía cửa, đang hút từng hơi điếu xì gà của mình.
“Đến rồi à”
Hoàng Văn Thành nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn Hoàng Thiên.
"Ừm! Hoàng Thiên đáp lại, cũng không nói nhiều.
“Những chuyện con làm ở Châu Phi, Vũ Thanh đã nói với cha hết rồi.”
Trong mắt Hoàng Văn Thành đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên nói từng chữ chữ một.
Mặc dù ông ta không trực tiếp trách Hoàng Thiên nhưng Hoàng Thiên có thể nhìn ra trong mắt Hoàng Văn Thành tràn đấy oán giận, bi thương, còn có mấy phần tức giận! Hoàng Thiên không hề bất ngờ trước phản ứng của Hoàng Văn Thành.
Dù sao Hoàng Thiên cũng biết Hoàng Văn Thành yêu thương Tiêu Đông Mai như thế nào.
“Cha muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần phải che che lấp lấp như vậy.”
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
Hoàng Văn Thành siết chặt nắm đấm, trầm giọng hỏi: “Thiên, cô ấy là mẹ kế của con, là vợ của cha! Con, sao con có thể giết cô ấy..."
Nhìn thấy bộ dáng đau thương khổ sở này của Hoàng Văn Thành, trong lòng Hoàng Thiên dấy lên một ngọn lửa giận! Anh biết Hoàng Văn Thành đau lòng vì Tiêu Đông Mai, thậm chí còn vì người phụ nữ này mà chạy đến tận thành phố Bắc Ninh để hỏi tội anh! “Ha ha, bà ta là vợ của ông, vậy mẹ tôi thì sao? Mẹ tôi là cái gì?”
Hoàng Văn Thành sửng sốt một chút, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiêu, ông ta nói với Hoàng Thiên: “Thiên, cha biết, mấy năm nay cha có lỗi với mẹ con.”
“Đấy không phải là chuyện ông có lỗi với mẹ tôi hay không! Ông có biết không, mẹ tôi bị Tiêu Đông Mai hại chết! Là ông cho bà ta cơ hội và vốn liếng để hại mẹ tôi, về cái chết của mẹ tôi, ông cũng khó mà trốn tránh liên quan!”
Hoàng Thiên giận giữ chỉ vào Hoàng Văn Thành, hét lên.