Lúc Uông Hạc vừa đến, liền nói muốn dẫn Hoàng Thiên đi gặp một người bạn, điều này khiến Hoàng Thiên vẫn luôn nghi ngờ.
Thấy Hoàng Thiên hỏi về việc này, gương mặt Uống Hạc bỗng biển sắc, sửng sốt
một hồi lâu.
“Làm sao, không dám nói?"
Hoàng Thiên nhìn Uông Hạc hỏi.
Uông Hạc cười lạnh một trận nói: “Không phải là không dám nói, mà là nếu như cậu không có gan đi gặp người bạn đó của tôi, thì cần gì tôi phải nói cho cậu biết về người đó đâu?”
“Ồ? Ha ha, nếu như tôi muốn biết, ông có thể giấu được sao?"
Hoàng Thiên cười lạnh ha ha một trận.
“Tôi không nói, thì làm sao cậu có thể biết được?”.
Nhắc tới cái này, Uông Hạc vẫn rất gay gắt đối đầu với Hoàng Thiên, nói với
Hoàng Thiên bằng giọng điệu thách thức.
Hoàng Thiên cũng cảm thấy thật bội phục dũng khí của Uông Hạc, đều lúc này
rồi, mà lão già này vẫn kiêu ngạo phách lối như vậy!
Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, địa vị của Uông Hạc ở thành phố Hải Dương rất cao, nói một không hai, kiêu ngạo cũng là điều bình thường.
“Ông đừng quên, hiện tại ông đã rơi vào tay tôi rồi, nếu tôi muốn ông chết, thì ông sẽ không sống được đến rạng sáng hôm sau đâu.”
Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói.
Trong lòng Uông Hạc cũng rất khẩn trương, đừng nhìn vào dáng vẻ điềm nhiên bình tĩnh như bây giờ của ông ta, kỳ thật trong lòng ông ta đã lạnh rồi.
Chỉ bằng việc vừa rồi Hoàng Thiên dám để đàn em đánh ông ta, đã nói lên rằng Hoàng Thiên cũng không sợ ông ta.
Nếu đã không e sợ ông ta, thì Hoàng Thiên cũng sẽ không cố kỵ điều gì cả, muốn đánh chết ông ta cũng được.
“Hoàng Thiên, cậu đã không muốn đi gặp một người bạn của tôi, thì coi như
xong! Hiện tại tôi muốn rời khỏi chỗ này về thành phố Hải Dương, chẳng lẽ cậu vẫn
muốn giam giữ tôi sao?”
Uông Hạc lớn tiếng gầm lên, vẫn rất có khí thế.
“Ở trước mặt cậu Thiên mà ông cũng dám to mồm à? Xem ra vừa rồi đánh ông vẫn chưa đủ đau nhỉ?”
Anh Phó hung hăng đạp hai cái vào đầu gối của Uông Hạc.
“Bịch!”
Rốt cuộc Uông Hạc cũng đứng không vững, quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên
Hai cánh tay của ông ta, còn đang bị Tiêu Văn Hạ và Anh Phó giữ chặt, không thể động đậy một chút nào cả.
Cứ như vậy, gương mặt của Uông Hạc sắp biến thành màu gan heo rồi, xấu hổ đến mức không chịu nổi!
Đường đường là ngài Hạc của thành phố Hải Dương, thế mà quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên, chật vật mất mặt như thế.
Đêm nay là lúc mà Uông Hạc bị mất mặt nhất, ông ta chỉ muốn băm vằm Hoàng
Thiện ra thành hàng trăm nghìn mảnh nhỏ!
“Giam giữ ông thì coi như Hoàng Thiên tôi đã ức hiếp ông rồi. Ông có thể đi được rồi!”.
Hoàng Thiên chỉ vào mũi Uông Hạc mà quát.
Uông Hạc kinh hãi, ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, Hoàng Thiên thế mà lại muốn thả ông ta đi.
Sao lại có thể như thế? Còn có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Trong lòng Uông Hạc nghĩ thầm, ông ta cảm thấy Hoàng Thiên sẽ không dễ dàng thả ông ta đi, ít nhất thì cũng phải đánh ông ta gần chết.
Thật không nghĩ đến vậy mà Hoàng Thiên lại bỗng nhiên thả ông ta đi, làm trong
lòng ông ta cảm thấy vô cùng kích động.
“Hoàng Thiên, cậu nói chuyện thì phải giữ lấy lời đấy?”