“Được.”
Trần Bảo Sinh nói, lấy điện thoại gọi điện, phân phó thuộc hạ.
Lúc này Hoàng Thiên đang nghỉ ngơi ở trong nhà, trời đã xế chiều, anh đang nghĩ xem hôm nay có trở về thành phố Bắc Ninh không.
Từ khi có một đôi nam nữ, một tổ ấm nhỏ ấm áp, khiến Hoàng Thiên càng không thể rời đi.
Chỉ mới ra ngoài được một ngày mà Hoàng Thiên đã rất nhớ hai đứa con bé bỏng nhà.
Mấy người Hoàng Thiên và Ngụy Đông Tường chắc chắn sẽ phải nhận sự trừng trị của pháp luật, coi như luật sư Đặng Đại Trung không ra hầu tòa, cử một luật sư khác có chuyện môn vẫn có thể xử lý được, dù sao bằng chứng vô cùng cứng rắn.
Cho nên Hoàng Thiên chuẩn bị hôm nay sẽ lên máy bay tư nhân bay về thành phố Bắc Ninh.
Ngay lúc Hoàng Thiên chuẩn bị rời đi thì quan gia Cầu Vội vàng đến tìm anh. “Gia chủ, xảy ra chuyện rồi”
Vẻ mặt Quản gia Trần vô cùng nghiêm túc báo cáo với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhíu mày, anh phát hiện gần đây có thật nhiều chuyện, lần này lại là chuyện gì đây?
“Nói đi, có chuyện gì?”
Hoàng Thiên nhìn thẳng vào Quản gia Trần.
Quản gia Trần cũng rất mệt mỏi, từ sau khi Hoàng Văn Thành qua đời, Hoàng Thiên vô cùng tín nhiệm ông ấy, giao hết chuyện lớn chuyện nhỏ của nhà họ Hoàng cho ông ấy tạm thời xử lý.
Vì vậy, không chỉ nội bộ nhà họ Hoàng, mà cả một số sản nghiệp của nhà họ Hoàng xảy ra vấn đề cũng đều do Quản gia Trần tích cực xử lý.
Dựa vào kinh nghiệm tích lũy sau nhiều năm đi theo Hoàng Văn Thành, Quản gia Trần vẫn có năng lực xử lý những chuyện này.
“Xưởng chế thuốc của nhà họ Hoàng xảy ra vấn đề, vừa nãy, xưởng trưởng Hoa Tử Dương của xưởng chế thuốc vừa xin thôi việc”.
Vẻ mặt Quản gia Trần nghiêm trọng báo cáo với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chưa từng nghe nói qua người tên là Hoa Tử Dương này, không có một chút ấn tượng gì đối với người này.
“Hoa Tử Dương? Hắn ta từ chức thi tuyển người mới vào là được rồi, có vấn đề gì sao?”
Hoàng Thiên hỏi Quản gia Trần.
Quản gia Trần lắc đầu liên tục, rất lo lắng nói với Hoàng Thiên: “Gia chủ, cậu có chỗ không biết, bất cứ ai cũng có thể từ chức nhưng riêng người tên Hoa Tử Dương này thì lại không được! Rất nhiều loại thuốc chính của xưởng thuốc nhà họ Hoàng của chúng ta đều do Hoa Tử Dương nghiên cứu ra, hắn ta rất quan trọng đối với chúng ta!”
“Người này lợi hại như vậy sao?”
Hoàng Thiên giật mình, hỏi Quản gia Trần.
“Không phải lợi hại bình thường đầu, Hoa Tử Dương là cao nhân lánh đời, từ khi rời khỏi núi chữa khỏi trăm bệnh, được mọi người coi là Thần Y! Chính vì vậy, ông chủ mới bỏ ra một số tiền hắn ta đến nhà họ Hoàng nghiên cứu thuốc, tiền lương một năm hơn ba mươi năm tỷ...”