Mục lục
Chàng rể của tổng tài - Trần Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Thông)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong quá trình này không gì có đau đớn cả, càng không có chảy máu, Hoàng Thiên thậm chí không cảm nhận được cảm giác gì quá lớn.

Đào Văn Lâm cầm cây chấm mỏng này rút ra, nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu.

"Cậu Thiên, có thể chắc chắn trăm phần trăm đây là Châm Đoạt Hồn"

Đào Văn Lâm giơ Châm Đoạt Hồn lên trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không thể không bội phục người đàn ông đeo khẩu trang này, loại châm này còn mỏng hơn tóc của anh rất nhiều, thế mà cũng phóng được ra, còn có thể đâm xuyên tận gốc vào cơ thể đối thủ, thật là mạnh mẽ.

"Một cây chấm mỏng như vậy mà có thể phóng ra sức mạnh lớn như vậy là khá lắm rồi."

Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm,

"Đúng vậy, nhưng cậu Thiên có điều không biết, sự môn chúng tôi học về loại ám khí này đều là khổ luyện từ nhỏ

Đào Văn Lâm nói.

Sắc mặt Hoàng Thiên tối xuống, lúc này mới hỏi Đào Văn Lâm: "Ông nói thử xem theo như ông thấy thì là ai dùng Châm Đoạt Hồn đã hại tôi?"

"Cậu Thiên, cậu có thể mô tả cho tôi về diện mạo và dáng người của người đó được không?"

Đào Văn Lâm không muốn nói những chuyện mình không chắc chắn, cho nên hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên mô tả chung chung hình dáng của người đàn ông đeo mặt nạ, bởi vì người đối phương đeo mặt nạ nên anh không thể biết người kia trông như thế nào.

Đào Văn Lâm nghe vậy thì liên tục gật đầu, như thể mọi thứ không nằm ngoài dự kiến của ông ta.

"Cậu Thiên, người này hẳn là Chu Giang, sư huynh của tôi."

Đào Văn Lâm thở dài nói.

"Chu Giang, sư huynh của ông?"

Sau khi Hoàng Thiên nghe được cái tên này, trong lòng không khỏi chấn động, anh nghĩ đến hai anh em Chu Viễn Tân và Chu Viễn Phi.

Hai anh em này hôm nay vừa mới bị chỉnh đốn, còn tuyên bố cha bọn họ không dễ chọc, chẳng lẽ chính là Chu Giang sao?


"Đúng vậy cậu Thiên, chúng tôi tổng cộng có ba huynh đệ, thứ nhất là Chu Giang, thứ hai là tôi, thứ ba tên là Phan Thế Vinh, đã qua đời nhiều năm trước. Cậu nói người đàn ông đó là một người trung niên, tôi chắc chắn đó chính là Chu Giang"

Đào Văn Lâm giải thích với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không khỏi gật gù, anh phát hiện Đào Văn Lâm làm người không tệ, ít nhất cũng nói cho anh biết sự thật, không hề thiên vị sư huynh của mình.

"Sư huynh của ông có hai người con trai, một người tên là Chu Viễn Tân, một người tên là Chu Viễn Phi đúng không?"

Hoàng Thiên truy hỏi.

Đào Văn Lâm hít một hơi, sửng sốt một hồi: "Cậu Thiên, làm sao cậu biết được?"

"Hôm nay tôi xảy ra một chút mâu thuẫn với bọn họ, hẳn là bọn họ tìm cha mình đến đây báo thù tôi."

Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nói với Đào Văn Lâm. Đào Văn Lâm thấy Hoàng Thiên vẫn còn cười được, ông ta thực sự vừa ngưỡng mộ lại vừa lo lắng.

Dù thế nào đi nữa, trong khoảng thời gian này Hoàng Thiên đối xử với ông ta thật sự rất tốt.

Để ông ta sống an nhàn sung sướng trong Khu giải trí của Tiêu Văn Hạ, đây là đãi ngộ khá tốt rồi.

Hơn nữa trước đây ông ta đã từng đắc tội với Hoàng Thiên, nhưng Hoàng Thiên không để ý đến chuyện lúc trước để ông ta làm lại từ đầu, trong lòng ông ta thật sự rất cảm kích Hoàng Thiên.

Vì vậy, Đào Văn Lâm không muốn quan tâm đến tình nghĩa sư huynh đệ gì nữa mà chỉ muốn cứu sống Hoàng Thiên.

"Cậu Thiên, tôi thay mặt sư huynh xin lỗi cậu. Ôi, Chu Giang đúng là không biết tốt xấu gì, lại dám làm ra chuyện này!"

Đào Văn Lâm thở phì phò nói.

Hoàng Thiên nghe vậy thì cười nói với Đào Văn Lầm: "Được rồi, lão Lâm. Bây giờ nói chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì, chúng ta hãy nói chuyện nên làm gì, có cách nào để giải độc không?"

"Đương nhiên là có, nhưng khi sư phụ tôi còn sống duy chỉ không truyền lại pháp môn Châm Đoạt Hồn cho tôi. Hai sư huynh đệ của tôi thì đều biết, cũng đều có thể giải loại độc này"

Đào Văn Lâm nói.

"Ông Lâm, sư đệ ông đã chết nhiều năm trước, sư phụ ông cũng đã qua đời, bây giờ chỉ có Chu Giang kia mới có thể giải độc loại độc này sao?"

Tiêu Văn Hạ hỏi Đào Văn Lâm.

Đào Văn Lâm lắc đầu nói: "Thật ra cũng không hẳn. Mặc dù sự đệ Phan Thế Vinh của tôi đã chết nhiều năm, nhưng nó có vợ và một đứa con gái. Tôi đoán vợ và con gái của nó hắn là có thể giải được loại độc này"

Sau khi nghe xong hai mắt Hoàng Thiên sáng lên, xem ra trời không tuyệt đường ai, nếu vợ và con gái của Phan Thế Vinh có thể giải được loại độc này thì sẽ có hy vọng.

"Vợ và con gái của sư đệ ông đang ở đâu?"

Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm,



Đào Văn Lâm sớm đoán được Hoàng Thiên sẽ hỏi như vậy, lúc này mới nói: "Họ sống ở hang động Thanh Linh, cũng là nơi sư môn tôi tọa lạc"

"Hang động Thanh Linh?"

Hoàng Thiên khẽ giật mình, cho đến giờ anh chưa bao giờ nghe thấy địa danh này.

Tiêu Văn Hạ cũng bối rối, anh ta cũng chưa bao giờ nghe thấy.

"Đúng vậy, có rất ít người biết nơi này. Nếu không phải Hoàng Thiên trúng Châm Đoạt Hồn, e rằng cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tiết lộ hang động Thanh Linh cho bất kỳ ai."

Đào Văn Lâm cười nói.

"Nếu đã là sự môn của ông, vậy làm phiền ông dẫn tôi đi một chuyến."

Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm.

"Vì cậu Thiên tôi sẽ làm bất cứ điều gì."

Đào Văn Lâm đồng ý rất sảng khoái.

Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, nói với Tiêu Văn Hạ: "Tiêu Văn Hạ,cậu dẫn người đi tìm ba cha con Chu Giang, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất"

Tiêu Văn Hạ nhanh chóng đồng ý, anh ta hiểu dụng ý của Hoàng Thiên, ngộ nhỡ vợ và con gái của Phan Thế Vinh không thể giải được loại độc này thì bọn họ phải đi tìm Chu Giang.

Tuy nhiên vì Chu Giang đã thành công, rất có thể ông ta sẽ đưa hai đứa con trai của mình đi trốn, như thế sẽ rất rắc rối. Cho nên vẫn phải chuẩn bị đầy đủ mới được.

"Cậu Thiên, khi nào thì chúng ta xuất phát? Hang động Thanh Linh cách thành phố Bắc Ninh mấy trăm kilomet, hơn nữa còn là một nơi rất ít người đến, phải đi rất nhiều đường núi mới đến"

Đào Văn Lâm hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghĩ một lượt, quyết định vẫn không thể đợi được, ba cha con Chu Giang có lẽ sẽ không dễ tìm như vậy, đến cả hai anh em Tô Hồng Hạnh và Tô Chiến cũng rất có khả năng sẽ trốn theo Chu Giang.

Thời gian chỉ có năm ngày, nếu độc tính nhanh chóng phát tác, thời gian có thể phải rút ngắn lại, nghĩa là anh không thể chờ được.

"Bây giờ xuất phát luôn."

Hoàng Thiên rất quả quyết, quyết định sẽ lên đường ngay lập tức.

Đào Văn Lâm gật đầu đồng ý, ông ta biết Hoàng Thiên luôn làm việc rất mạnh mẽ và cương quyết, một khi lời đã nói ra thì nhất định phải làm được.

Vì vậy, Đào Văn Lâm không nói một lời lập tức đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng Hoàng Thiên đến Hang động Thanh Linh.

"Anh Thiên, tôi đi cùng với anh."

Tiêu Văn Hạ nói với Hoàng Thiên.

"Không cần đầu, cậu lập tức đưa người đi tìm ba cha con Chu Giang, ngoài ra cậu cũng có thể bắt đầu từ một người phụ nữ tên Tô Hồng Hạnh. Cô ta là bạn gái của con trai thứ nhà Chu Giang, Chu Viễn Phi, và một gã tên là Tô Chiến, là anh trai của Tô Hồng Hạnh".

Hoàng Thiên nói với Tiểu Văn Hạ.

Tiêu Văn Hạ gật đầu, anh ta đã nhớ hết rồi, đối với anh ta mà nói, loại chuyện tìm người thế này anh ta khá chắc chắn. truyện kiếm hiệp hay

Hoàng Thiên không nói gì nữa, anh gọi điện thoại cho Lâm Ngọc An, cũng không nói cho Lâm Ngọc An biết sự thật vì sợ cô sẽ lo lắng, chỉ nói hôm nay anh phải đi xa một chuyến, sẽ cố gắng trở về sớm.

Hứa Mỹ Tâm vẫn đang dưỡng thương trong bệnh viện, có lẽ cha cô ấy Hứa Chính Đạt và em trai cô ấy Hứa Hạo Thành đang bảo vệ ở bệnh viện, ngoài ra còn có năm đàn em của Tiêu Văn Hạ cũng bảo vệ ở đó nên chắc là sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Hoàng Thiên đưa theo Đào Văn Lâm, lái xe rời khỏi Khu giải trí.

Vừa ra khỏi khu vực trung tâm thành phố Bắc Ninh thì điện thoại di động của Hoàng Thiên vang lên.

"Vợ và con gái của sư đệ ông đang ở đâu?"

Hoàng Thiên hỏi Đào Văn Lâm,

Đào Văn Lâm sớm đoán được Hoàng Thiên sẽ hỏi như vậy, lúc này mới nói: "Họ sống ở hang động Thanh Linh, cũng là nơi sư môn tôi tọa lạc"

"Hang động Thanh Linh?"

Hoàng Thiên khẽ giật mình, cho đến giờ anh chưa bao giờ nghe thấy địa danh này.

Tiêu Văn Hạ cũng bối rối, anh ta cũng chưa bao giờ nghe thấy.

"Đúng vậy, có rất ít người biết nơi này. Nếu không phải Hoàng Thiên trúng Châm Đoạt Hồn, e rằng cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tiết lộ hang động Thanh Linh cho bất kỳ ai."

Đào Văn Lâm cười nói.

"Nếu đã là sự môn của ông, vậy làm phiền ông dẫn tôi đi một chuyến."

Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm.

"Vì cậu Thiên tôi sẽ làm bất cứ điều gì."

Đào Văn Lâm đồng ý rất sảng khoái.

Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, nói với Tiêu Văn Hạ: "Tiêu Văn Hạ,cậu dẫn người đi tìm ba cha con Chu Giang, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất"



Tiêu Văn Hạ nhanh chóng đồng ý, anh ta hiểu dụng ý của Hoàng Thiên, ngộ nhỡ vợ và con gái của Phan Thế Vinh không thể giải được loại độc này thì bọn họ phải đi tìm Chu Giang.

Tuy nhiên vì Chu Giang đã thành công, rất có thể ông ta sẽ đưa hai đứa con trai của mình đi trốn, như thế sẽ rất rắc rối. Cho nên vẫn phải chuẩn bị đầy đủ mới được.

"Cậu Thiên, khi nào thì chúng ta xuất phát? Hang động Thanh Linh cách thành phố Bắc Ninh mấy trăm kilomet, hơn nữa còn là một nơi rất ít người đến, phải đi rất nhiều đường núi mới đến"

Đào Văn Lâm hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghĩ một lượt, quyết định vẫn không thể đợi được, ba cha con Chu Giang có lẽ sẽ không dễ tìm như vậy, đến cả hai anh em Tô Hồng Hạnh và Tô Chiến cũng rất có khả năng sẽ trốn theo Chu Giang.

Thời gian chỉ có năm ngày, nếu độc tính nhanh chóng phát tác, thời gian có thể phải rút ngắn lại, nghĩa là anh không thể chờ được.

"Bây giờ xuất phát luôn."

Hoàng Thiên rất quả quyết, quyết định sẽ lên đường ngay lập tức.

Đào Văn Lâm gật đầu đồng ý, ông ta biết Hoàng Thiên luôn làm việc rất mạnh mẽ và cương quyết, một khi lời đã nói ra thì nhất định phải làm được.

Vì vậy, Đào Văn Lâm không nói một lời lập tức đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng Hoàng Thiên đến Hang động Thanh Linh.

"Anh Thiên, tôi đi cùng với anh."

Tiêu Văn Hạ nói với Hoàng Thiên.

"Không cần đầu, cậu lập tức đưa người đi tìm ba cha con Chu Giang, ngoài ra cậu cũng có thể bắt đầu từ một người phụ nữ tên Tô Hồng Hạnh. Cô ta là bạn gái của con trai thứ nhà Chu Giang, Chu Viễn Phi, và một gã tên là Tô Chiến, là anh trai của Tô Hồng Hạnh".

Hoàng Thiên nói với Tiểu Văn Hạ.

Tiêu Văn Hạ gật đầu, anh ta đã nhớ hết rồi, đối với anh ta mà nói, loại chuyện tìm người thế này anh ta khá chắc chắn.

Hoàng Thiên không nói gì nữa, anh gọi điện thoại cho Lâm Ngọc An, cũng không nói cho Lâm Ngọc An biết sự thật vì sợ cô sẽ lo lắng, chỉ nói hôm nay anh phải đi xa một chuyến, sẽ cố gắng trở về sớm.

Hứa Mỹ Tâm vẫn đang dưỡng thương trong bệnh viện, có lẽ cha cô ấy Hứa Chính Đạt và em trai cô ấy Hứa Hạo Thành đang bảo vệ ở bệnh viện, ngoài ra còn có năm đàn em của Tiêu Văn Hạ cũng bảo vệ ở đó nên chắc là sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Hoàng Thiên đưa theo Đào Văn Lâm, lái xe rời khỏi Khu giải trí.

Vừa ra khỏi khu vực trung tâm thành phố Bắc Ninh thì điện thoại di động của Hoàng Thiên vang lên.

Thế mà lại là Lã Việt gọi tới. "Cậu Thiên, Tiêu Văn Hạ đã nói hết mọi chuyện với tôi rồi, hiện giờ tôi đưa người ra ngoài rồi, tôi sẽ đi cùng anh." Lã Việt rất lo lắng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không muốn mang theo quá nhiều người, cũng không phải là đi đánh nhau, mang nhiều người ngược lại rất phiền

toái.

Có Đào Văn Lâm ở đây dẫn đường, thế là đủ rồi.

Anh từ chối khéo, nhưng Lã Việt rất sốt ruột, nói gì cũng muốn đi theo Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không còn cách nào khác, đành phải đồng ý, đợi một lúc ở ngã tư đường cao tốc sau khi rời khỏi thành phố, hai chiếc xe của đám Lã Việt đuổi kịp, cùng nhau lên đường.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc thì trời đã sắp tối.

Đã rời khỏi tỉnh rồi, đây là vùng phụ cận một thị trấn nhỏ ở tỉnh lân cận.

"Cậu Thiên, chúng ta có nên vào thành phố nghỉ ngơi rồi ngày mai mới đi vào thung lũng không?"

Đào Văn Lâm hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên tuy rằng bị trúng độc của Châm Đoạt Hồn nhưng cho tới bây giờ vẫn là không có triệu chứng gì.

Hơn nữa thể lực của anh còn rất tốt, lái xe mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy mệt mỏi gì.

"Không, đêm nay sẽ đi vào hang động Thanh Linh"

Hoàng Thiên nói.

"Được thôi."

Đào Văn Lâm cũng không nói thêm gì nữa, thật ra ông ta ngồi xe rất mệt, thực sự ngưỡng mộ thể lực của Hoàng Thiên.

Ông ta chỉ đường cho Hoàng Thiên, một giờ sau, xe dừng ở dưới chân dãy núi trập trùng.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nương theo ánh trăng, Hoàng Thiên nhìn dãy núi bát ngát nhấp nhô trước mặt, chợt thấy lòng mình rạo rực, cảm giác rất dễ chịu.

Đồng thời cũng khiến con người ta cảm thấy loài người thật nhỏ bé khi đứng trước thiên nhiên.


"Phía trước không thể lái xe, chỉ có thể để xe lại đi bộ thôi."


Đào Văn Lâm nói với Hoàng Thiên.


"Được."


Hoàng Thiên gật đầu, quay đầu nhìn lại, Lã Việt và sáu tên đàn em của anh ta đã đuổi theo sau. Đào Văn Lâm đi đằng trước dẫn đám người Hoàng Thiên đi tìm Hang động Thanh Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK