Hơn nữa cô ta đã được nuôi dưỡng thành thói quen tiêu tiên quen tay, miệng ăn núi lở như thế, bao nhiêu tiên mới đủ tiêu? Đã nợ rất nhiều khoản cho vay rồi.
May mà gần đây bám vào được cái tên Tần Khải có tiên này, cô ta cảm thấy bản thân mình cũng có thể được ăn sung mặc sướng rồi.
Nhưng dẫu sao thì thời gian quen biết với Tần Khải cũng quá ngắn.
Tần Khải ngoại trừ đưa cho cô ta chiếc xe Porsche ra, cũng chẳng đưa cho cô ta thêm bao nhiêu tiền.
Cho nên Trân Giang chỉ muốn kiếm chút tiên tiêu, sau khi nghe đề nghị mà Tân Song Ưng nói với cô ta, cô ta cảm thấy bây giờ cơ hội đã tới rồi! Rất nhanh, Trần Giang đã lái xe vê thành phố Bắc Ninh.
Cô ta ông thẳng vào trong nhà Hoàng Thiên, trong lòng Trần Giang vẫn còn rất thấp thỏm.
Cô ta sợ Hoàng Thiên sẽ về nhà.
Sau khi gõ cửa, là Trương Lan Phượng mở cửa.
“Dì hai, chỉ có mình dì ở nhà sao?”
Trần Giang liếc mắt nhìn khắp căn phòng.
Hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng chỉ ở trong nhà rảnh rỗi chẳng có việc gì, thấy Trần Giang đột nhiên tới, bà ta vẫn rất bối rối.
“Là Trần Giang đấy à, sao hôm nay con lại rảnh rỗi thế?”
Trương Lan Phượng không mấy vui vẻ hỏi Trần Giang, trong lòng đã có sự đề phòng.
Bởi vì lần trước Trân Giang và Trương Lan Hương lại đến thăm tận nhà yêu cậu Thiên Thiên đưa tiên, Trương Lan Phượng cũng không chào đón loại người này.
Với thái độ như thể của Trương Lan Phượng, Trần Giang cũng không để ý, chỉ muốn có thể đạt được mục đích của cô ta là được rồi.
“Dì hai, Hoàng Thiên và Ngọc An cũng không về sao?”
Để đảm bảo đạt được mục đích, Trần Giang lại hỏi một câu.