Hoàng Thiên trong lòng giật mình, anh đã ý thức được có chuyện không ổn xảy ra rồi.
Rất nhanh, bụng của anh ập tới một cơn đau, đau đớn vô cùng!
Hoàng Thiên ôm lấy bụng, cơn buồn nôn dâng lên, muốn nôn ra hết nhưng lại không nôn ra được bất cứ thứ gì.
Không chỉ mỗi anh ấy, Anh Phó mấy người bọn họ, toàn bộ đều ôm bụng đau đớn, có người còn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trong đồ ăn nhất định là có độc!
Trong đầu Hoàng Thiên xuất hiện ý nghĩ như vậy, anh cũng nhìn sang phía ông lão, ông hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, hẳn vì ông đã không ăn món hầm kia.
Xem ra trong cơm không có độc, chỉ có đồ ăn bị hạ độc!
Hoàng Thiên đột nhiên đứng dậy, anh chịu đựng cơn đau tiến về phía người phụ nữ kia.
“Anh đừng qua đây, tôi cũng là lực bất tòng tâm mà thôi.”
Người phụ nữ sợ hãy đến mức cứ thụt lùi lại phía sau, lùi đến vào trong phòng bếp.
“Chị đã bỏ cái gì vào trong đồ ăn? Là ai bắt chị làm thế”
Hoàng Thiên nhịn đau mà hỏi.
“Khà khà khà!”
Chính lúc này, trước cửa xuất hiện giọng cười chói tai của một người phụ nữ, tiếng cười rất vô cùng tàn ác cũng vô cùng khủng bố.
Hoàng Thiên nghe thấy động thì quay đầu lại, anh lập tức kinh ngạc vạn phần.
Đang đứng ngay trước cổng, quả nhiên là vợ của Migfis, Ruslin.
Người phụ nữ này dung mạo xinh đẹp. Nhưng ngay lúc này, một mặt cô ta tràn ngập biểu tình gian ác, làm người khác nhìn thấy đều cảm thấy khiếp sợ.
Hoàng Thiên đã hiểu rõ tất cả rồi, nhất định là Ruslin bức ép người phụ nữ thật thà hiền lành kia, bắt cô ấy bỏ độc vào thức ăn.
Đợi đến khi độc trong người bọn họ phát tác, cô ả mới xuất hiện.
Quả nhiên đủ độc a!
Hoàng Thiên nghiên chặt răng, bây giờ chỉ hận không đem cô ả nước ngoài đáng chết này đâm một dao giết chết.
“Hóa ra là mày giở trò quỷ!”
Hoàng Thiên phẫn nộ nói.
“Ha ha, Hoàng Thiên à, Việt Nam bọn mày không phải có một câu
cổ ngữ hả, gọi là « Binh bất yếm trá ». Mày cũng quá không cẩn thận rồi, không thể ngờ lại dễ dàng hạ gục thế”
Ruslin cuời tà đối với Hoàng Thiên mà trêu đùa.
Hoàng Thiên là không hề có phòng bị với người phụ nữ thật thà kia, vì vậy anh căn bản không nghĩ tới là sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, thảo nào người phụ nữ này gắng sức mời bằng được bọn họ vào ngồi, xem ra là sớm đã bị Ruslin uy hiếp rồi, bắt buộc phải theo lời Ruslin mà làm.
Lại nghĩ tới Bé Bò, con trai của người phụ nữ kia, trong lòng Hoàng Thiên bỗng dưng bị chấn động, chẳng lẽ Bé Bò đã bị bắt đi rồi?
Nói cho cùng, người phụ nữ này cùng với con trai của cô là bị Hoàng Thiên liên lụy rồi, trong lòng Hoàng Thiên vẫn biết rõ.
Vì vậy Hoàng Thiên không hề trách người phụ nữ này, ngược lại, anh quyết tâm nhất định phải tìm bằng được Bé Bò, nếu không sẽ là quá có lỗi với hai mẹ con.
“Ruslin, cô nghĩ là hạ độc là có thể hạ được Hoàng Thiên tôi hả? Cô suy nghĩ cũng đơn giản quá rồi đấy!”
Hoàng Thiên đối với Lỗ Ti Lâm nói.
“Ha ha, mày biết trong người mày đang có độc gì không? Hôm nay mày chết chắc rồi, không chỉ là mày, mấy đứa đi cùng mày, đừng hòng đứa nào được sống”
Ruslin cười lạnh một tràng, bước dần vào phía trong nhà.