"Đánh đấm cũng được đó ha, nhưng mà đánh đấm giỏi thôi thì cũng vô dụng. Trần Bảo Sinh tôi đây muốn chơi chết cậu, có nhiều cách."
Trần Bảo Sinh cố tình giả vờ tỏ ra bình tĩnh và cười chế nhạo Hoàng Thiên.
"Thật sao hả? Vậy tôi cũng nói cho ông biết, Hoàng Thiên tôi muốn xử lý ông, cũng là có rất nhiều cách"
Hoàng Thiên cười giễu cợt một tiếng, đi tới trước mặt Trần Bảo Sinh.
"Cậu định làm gì hả? Cha cậu còn sống lúc đó cũng phải tôn trọng tôi vài phần. Cậu tính là cái thá gì........."
Bùm!
"Ayyaaaa!"
Trần Bảo Sinh còn chưa kịp ra oai thì ông ta đã nhận ngay một cú đấm vào mặt của Hoàng Thiên.
Ngay lập tức máu mũi liền ọc ra, một đấm này của Hoàng Thiên thật không phải là chuyện đùa, mũi của Trần Bảo Sinh cũng xém chút nữa là gãy cong queo rồi.
Rầm rầm!
Hoàng Thiên nhắm vào đầu gối của Trần Bảo Sinh, nhanh chóng đá ngay vào hai cước.
Đột nhiên, Trần Bảo Sinh không còn đứng vững nữa, quỳ rạp ngay dưới chân của Hoàng Thiên.
"Hiện tại ông đang quỳ ngay dưới chân tôi, thế thì ông lấy cái gì mà đòi đấu với tôi hả?"
Hoàng Thiên cười một cái, hỏi lại Trần Bảo Sinh.
Khuôn mặt của Trần Bảo Sinh một lúc trắng, một lúc xanh, thay nhau luân phiên xuất hiện, ông ta gần như sắp phát điện tới nơi rồi.
Nhưng hai chân không còn sức nữa, đầu gối đau nhức, làm sao cũng không đứng dậy được.
"Hoàng Thiên, mày khá lắm, mày dám đối xử với tao như vậy. Tao....tao với mày không xong chuyện đâu!"
Trần Bảo Sinh trong cơn giận dữ, lời nói cũng trở nên không còn trình độ nữa, những lời nói cay nghiệt này nói ra, một chút đẳng cấp cũng không thấy.
"Thật vậy sao? Vậy thì tôi sẽ đánh đến khi ông xong chuyện mới thôi."
Hoàng Thiên chế nhạo và tát ngay hai phát vào mặt của Trần Bảo Sinh.
Đối với loại người như ông ta, Hoàng Thiên tuyệt đối không dễ dãi.
"Hôm nay mày đối xử với tao như vậy, mày sẽ phải hối hận! Người có mặt có mũi ở Hà Nội này đều có quan hệ rất thân thiết với tao, Hoàng Thiên mày chỉ có một thân một mình. Xem sau này còn ai dám giao dịch với nhà họ Hoàng, ai còn dám hợp tác với nhà họ Hoàng của các người!"