Hướng Quân vội thẳng người lại, lộp bộp nói ra ngọn ngành, “Hạ Vũ Hào muốn nhanh chóng cầu hôn em, trong thời gian ngắn, chúng ta cũng nghĩ không ra ý tưởng lãng mạn nào, liền nhờ một người bạn, tìm một công ty sáng tạo giùm.”
Thanh âm của anh càng ngày càng nhỏ, “Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, anh biết đây là bệnh viện, không nên náo loạn như thế! Đều tại công ty làm quá ẩu, anh nhất sẽ chỉ trích bọn hok. . .”
Cuối cùng đáng thương lắp bắp nói: “Thu Vân, anh biết sai rồi, em đừng tức giận.”
Nếu biết mọi chuyện thành ra như thế, dù thế nào anh cũng sẽ không tìm công ty kia.
Hạ Vũ Hào đưa hoa để Hướng Thu Vân ôm vào lòng, mở hộp đựng nhẫn ra, quỳ một chân lên đất, không hỏi ý kiến của cô, trực tiếp nắm lấy tay cô đeo lên.
Chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị kỹ, kích thước không có vấn đề gì, nhưng gần đây Hướng Thu Vân gầy đi rất nhiều, đeo lên lại hơi lỏng.
“Ba tháng sau kết hôn.” Hạ Vũ Hào đứng lên, khẽ hôn lên trán cô một cái, “Anh và anh trai em đã sắp xếp, đi xin lỗi bệnh nhân và người nhà của họ rồi.”
Hướng Thu vân nhìn chiếc nhẫn trên tay, “Thế nhưng em. . .” Còn chưa nói đồng ý hay không.
“Phải kiểm tra nhiều như thế, chắc em cũng rất mệt, nghỉ ngơi cho tốt. Anh và anh trai em đi trước.” Hạ Vũ Hào tránh đi ánh mắt có vẻ hơi uất ức của cô, gọi Hướng Quân cùng đi.
Hướng Thu Vân, “. . .”
Cô lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, muốn gọi Hạ Vũ Hào lại, nhưng còn chưa kịp cất lời, anh đột nhiên bước nhanh hơn, sau khi đi liền đóng của lại.
“Đây… cầu hôn xong rồi sao?” Nhậm Gia Hân líu lưỡi, “Sao anh ta đến hỏi cô có đồng ý hay không cũng không làm vậy?”
Hướng Thu Vân mấp máy môi, xoay chiếc nhẫn trên tay, lại quét mắt nhìn hoa tươi, nến và khí cầu trong phòng, khẽ thở dài.
Cầu hôn như vậy, thật không biết so với không cầu hôn, thì cái nào tốt hơn.
Hạ Vũ Hào và Hướng Quân đi thẳng đến hơn bảy giờ tối mới về, coi như họ gặp may, không có người nào vì chuyện này mà gây ồn ào.
“Nhẫn đâu?” Hạ Vũ Hào liếc nhìn bàn tay trống rỗng của Hướng Thu Vân, nhíu mày.
Không hài lòng với màn cầu hôn của anh, hối hận khi làm người phụ nữ của anh rồi sao?
“Đeo vào sợ rơi.” Nếu nhẫn đính hôn rơi mất, cô sẽ đau lòng.
Lúc này sắc mặt Hạ Vũ Hào mới tốt hơn, lấy nhẫn của cô ra, lần nữa đeo lên cho cô, “Rơi thì lại mua, không được phép tháo ra.”
Tránh cho mấy người không có mắt có ý với cô.
“Được.” Hướng Thu Vân thấy anh rất để ý việc cô có đeo nhân hay không, không từ chối nữa.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Hướng Quân nhướn mày, đi qua mở cửa, “Bác sĩ Lục?”
“Ừ.” Lục Ngôn Sâm đi đến.
Hôm nay anh không áo blouse trắng như thường ngày, mà hiếm khi mặc một bộ âu phục màu xám bạc, nhìn ít đi phần ôn hòa, nhiều thêm vài phần kiêu ngạo.
“Đều ở đây à?” Lục Ngôn Sâm đảo mắt một vòng, cuối cùng rơi vào chiếc nhẫn trên tay Hướng Thu Vân, hơi ngơ ngác, nhếch khóe môi nói, “Chúc mừng Hạ tổng và cô Hướng.”
Hướng Thu Vân xin lỗi nói: “Cảm ơn. Hôm nay khiến bệnh viện bị ảnh hưởng, thành thật xin lỗi.”
“Hạ tổng và anh Hướng cũng đã xin lỗi với bệnh nhân và người nhà của họ rồi, họ cũng đều đã tha thứ, cô Hướng quá bận lòng.” Lục Ngôn Sâm nhìn Hướng Thu Vân, đáy mắt mang theo ôn nhu kìm nén.
Hạ Vũ Hào hơi nhíu mày, nhưng chỉ nghiêng đi đầu không nhìn hai người, không nói gì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK