Mục lục
Truyện: Tàn độc lương duyên (full) - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc full truyện tàn độc tại nhóm kín

Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa được cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

 

Dạng này khắp nơi thụ cản tay cảm giác, tựa như là đem cô nhốt tại một cái bịt kín không gian bên trong, cô sờ chỗ nào đều chỉ là vách tường, tìm không được lối ra.

Uất ức, phát cuồng, lại lại không thể làm gì!

Bọn vệ sĩ chỉ có thể buông ra hai người.

“Được rồi, tôi đã thể hiện sự chân thành của mình, bây giờ cô có thể đến tìm tôi không?” Diêu Thục Phân hỏi: “Hướng Thu Vân, cô đã từ chối hai lần, quá tam ba bận.”

Hướng Thu Vân đã không còn đường lui, chỉ có thể cắn đồng ý.

Cô về nhà họ Hướng dặn dò đám người làm vài câu, sau đó nói vệ sĩ lái xe đưa cô và hai người kia đến chỗ Diêu Thục Phân.

Hiện tại may là Diêu Thục Phân không nói cô đến một mình.

Diêu Thục Phân ở trong biệt thự ngoài ngoại ô, bà ta chỉ là ảnh hậu rút khỏi giới giải trí mà thôi, nhưng biệt thự còn xa hoa hơn nhà họ Hướng.

Hướng Thu Vân đi vào phòng khách thì thấy Diêu Thục Phân bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã uống trà. Mà một người đàn ông trung niên đẹp trai ngồi bên cạnh bà ta, đang xoa bóp cánh tay cho bà ta.

“Đến rồi à?” Diêu Thục Phân đặt chén trà xuống, cười híp mắt nói: “Ngồi đi.”

Hướng Thu Vân thản nhiên nói: “Không cần, trời không sớm, bà chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, bà nói xong thì tôi sẽ trở về.”

Cô không khỏi quan sát xung quanh, ngoại trừ một người hầu thì không có ai khác.

Cũng không biết rốt cuộc không có những người khác hay là ẩn nấp trong bóng tối bảo vệ biệt thự.

Diêu Thục Phân nghe vậy thì có chút nhướng mày: “Bây giờ cô có khí thế như vậy là vì có bọn họ sao?”

Ngón tay sơn màu đỏ của bà ta chỉ mấy vệ sĩ.

Bà ta không đợi Hướng Thu Vân trả lời đã nói tiếp: “Mấy người còn ở đây ngây ngốc làm gì? Nên làm gì thì làm đi, khi nào chúng tôi nói chuyện xong thì mấy người đưa cô nhóc về là được.”

“!” Con ngươi Hướng Thu Vân co lại, có ý gì?

Cô nhìn mấy vệ sĩ thì thấy bọn họ khom người, lập tức đi ra ngoài.

Không phải Hạ Vũ Hào tìm mấy người vệ sĩ này cho cô sao?

Vì sao lại là người của Diêu Thục Phân?

“Có phải cô đang nghĩ vì sao bọn họ nghe lệnh của tôi đúng không?” Diêu Thục Phân dựa vào ghế sô pha lười biếng nhìn cô.

Đây là lần thứ hai bà ta đoán trúng suy nghĩ Hướng Thu Vân, trên mặt cô tái nhợt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cảm giác bất lực lại tới.

“Tôi nói cho cô biết cũng không được gì nên tôi sẽ không nói.” Diêu Thục Phân đưa ra tư thế mời: “Hiện tại cô có thể ngồi xuống trò chuyện chưa?”

Chuyện đã cho tới mức này thì cô chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.

Hướng Thu Vân đi đến ghế sô pha đối diện Diêu Thục Phân ngồi xuống, nói là ngồi nhưng chỉ đặt mông xuống mà thôi.

“Đừng lo lắng như vậy, uống đi.” Diêu Thục Phân liếc mắt nhìn người làm một cái, lập tức có người đi tới rót trà cho Hướng Thu Vân.

Nước trà óng ánh tỏa ra mùi thảo mộc thơm ngát, vừa nhìn đã biết là trà ngon.

Nhưng ai biết bên trong có bỏ thứ gì hay không?

Hướng Thu Vân chỉ liếc qua rồi dời tầm mắt: “Bà tốn nhiều công sức thiết kế ra một cái bẫy như vậy để tôi đến chỗ này, bà muốn làm gì thì cứ việc nói thẳng đi.”

Cô không thông minh bằng Diêu Thục Phân, còn không bằng nói thẳng.

“Tôi thích tính thẳng thắn của cô.” Diêu Thục Phân cười cười: “Không giống như cô nhóc nhà họ Giang luôn tính toán khắp nơi, nói câu nào cũng có mười nghĩa đen.”

Hướng Thu Vân không có tâm trạng nói chuyện phiếm với bà ta, trực tiếp hỏi: “Bà làm những chuyện này để chia rẽ tôi và Hạ Vũ Hào đúng không? Nhưng tôi nghĩ chúng tôi chia tay thì có lợi gì cho bà.”

Lần này Diêu Thục Phân không nói chuyện mà vỗ tay Thôi Quân ra hiệu ông ta trả lời.

“Thục Phân là bà nội ruột của Vũ Hào, bà ấy làm gì cũng chỉ muốn tốt cho cậu ấy, làm gì có lợi ích chứ?” Thôi Quân nói: “Mấy người làm thương nghiệp nên quá coi trọng lợi ích, người khác làm gì thì mấy người đều cảm thấy vì lợi ích.”

Diêu Thục Phân thở dài: “Lúc tôi tìm con trai và Vũ Hào thì bọn họ cũng luôn cảm thấy tôi có được lợi ích giống như cô. Tôi không lo ăn uống, địa vị cũng vẫn còn, có thể ham muốn gì của bọn họ chứ?”

Hướng Thu Vân không nghe Hạ Vũ Hào nói về chuyện Diêu Thục Phân, nhưng lúc anh mười lăm tuổi bị bà nội bắt cóc tống tiền thì cô muốn quên rơi cũng khó.

Mặc dù Diêu Thục Phân đã tẩy trắng, đám cư dân mạng cũng tin tưởng đó chỉ là hiểu lầm, nhưng cô nghe ba mẹ nói chuyện đó không phải là hiểu lầm, mà là có âm mưu từ trước!

Hiện tại Diêu Thục Phân còn nói muốn tốt cho Vũ Hào, xem cô như đồ ngu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK