Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 107
Cô ta ngước mắt nhìn anh trai, cười nhạt nói: “Em cũng như anh thôi. Dù trong lòng anh hối hận, tự trách nhưng chẳng phải đến giờ anh vẫn không quên được Hướng Thu Vân sao?”
Giang Minh Thắng cứng người, đáy mắt tràn đầy áy náy và khiếp sợ.
Anh ta muốn nói gì đó, nhưng Giang Hân Yên đã giành nói trước: “Lần này bác gái vì Hướng Thu Vân mà ra tay lớn đấy, ngay cả bí thư tỉnh uỷ mới mà bình thường anh muốn gặp nhưng không gặp được cũng đến rồi, đi thôi”.
Hạ Vũ Hào luôn cảm thấy người nhà họ Giang khó chơi như thủy tảo vậy, chỉ cần quấn lên chân thì còn lâu mới thoát được. Nhưng tối nay bọn họ khiến người ta quá chán ghét rồi, anh vừa thoát khỏi ba người kia thì ba Giang lại tìm đến.
“Tôi nghe quản lý khách sạn nói cậu vừa bảo bọn họ đi tìm Hướng thu Vân đúng không?” Giọng ba Giang rất ôn hòa. Hạ Vũ Hào khẽ “vâng” một tiếng, nói giỡn: “Tôi còn thắc mắc sao lúc nào Hân Yên cũng biết tôi đang ở đâu làm gì cơ đấy. Thì ra là khả năng tinh thông di truyền”
“Tôi không giỏi như vậy đâu, chỉ tình cờ nghe thấy mà thôi” Ba Giang xua tay, uống một ngụm Champagne: “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ đến nói với cậu một câu. Tôi có vài người quen bên công an giao thông đấy, có cần tôi bảo bọn họ điều tra đám người Hướng Thu Vân đi đâu giúp cậu không?”
Hạ Vũ Hào: “Cảm ơn chú Giang, nhưng nếu tôi muốn biết Hướng Thu Vân đang ở đâu thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi, không cần phiền phức như vậy.”
“Cậu nói như vậy thì đúng là tôi nhiều chuyện rồi.” Khoé môi ba Giang cong lên nhưng đôi mắt không hề có ý cười.
Hạ Vũ Hào uống rượu vang đỏ không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
“Khó thấy cậu để ý đến một ai khác như vậy” Ba Giang thở dài một hơi, có ý nói: “Mẹ cậu lục đục với dì Lâm cậu, nghiêng về phía Hướng Thu Vân thì thôi đi, mà đến cậu cũng như vậy… Đúng là không có phúc”.
Hai nhà họ Hạ và Giang muốn có quan hệ thống gia. Hướng Thu Vân coi như là kẻ thù của nhà họ Giang, nhưng người của nhà họ Hạ lại liên tiếp ra mặt thay Hướng Thu Vân. Tối thiểu nhất là nhìn từ góc độ người ngoài, nhà họ Hạ thật sự là không có phúc.
“Người ngoài không rõ vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước, nhưng chú không cần phải giả vờ mơ hồ trong khi biết rõ như vậy. Cái người bị tính kế và chịu thiệt là tôi chứ không phải là nhà họ Giang, các chú cũng không cần suốt ngày lấy thân phận người bị hại ra để nhận sự đồng tình trước mặt tôi” Hạ Vũ Hào khẽ nhíu
mày, nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tức giận hiếm thấy.
Ba Giang nhíu mày, vẻ mặt hoang mang và xen lẫn sự tức giận: “Giả vờ mơ hồ trong khi biết rõ là cái gì chứ? Cậu nói vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước là nhà họ Giang chúng tôi tự biên tự diễn sao?”
Âm cuối hơi cao lên.
“Là đúng hay là sai, trong lòng chủ Giang biết rõ nhất” Hai năm qua nhà họ Giang đều lấy chuyện này ra để nói, bảo Hạ Vũ Hào đính hôn với Giang Hân Yên. Anh đã không còn sự kiên nhẫn nữa rồi.
Ba Giang nhìn thẳng vào anh, khẽ gầm lên: “Vũ Hào, cậu đừng quên năm đó cảnh sát đã đưa ra bằng chứng vô cùng xác thực”.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!