Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc full truyện tàn độc tại nhayhȯ . cȯmBác sĩ y tá đẩy Hướng Bách Tùng ra, ông nhắm mắt nằm trên trên giường bệnh được đưa đi, trông rất suy yếu, không còn dáng vẻ tổng giám đốc xuân phong đắc ý của tập đoàn Hướng thị trước kia
“Ông ấy thế nào?” Hướng Thu Vân hỏi.
Bác sĩ, “Đã thay tim cho ông ấy, ở lại bệnh viện thêm một tuần, theo dõi xem hiện tượng đào thải có nghiêm trọng không. Nếu không nghiêm trọng, thì có thể trở về, nhưng vẫn phải uống thuốc chống thải ghép.”
“Làm phiền các vị.” Hướng Thu Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lần này thay tim, sau này có lẽ bệnh của ba cô sẽ không bị tái phát nữa.
“Không cần khách sáo, đây là chức trách của chúng tôi.” Bác sĩ thở dài nói: “Cô hẳn là nên cảm ơn người hiến tặng tim, cậu ấy làm việc trên công trường, không may bị ngã mất mạng, công trường cũng không bồi thường. . . Ba cậu ấy chỉ là một công nhân làm thuê, cũng không dễ dàng gì.”
“Ông có thể cho tôi cách thức liên hệ được không?” Ba cô cũng không cần lo lắng vấn đề về bệnh tim nữa, nhưng có một người đã mất rồi. . .
Bác sĩ lắc đầu, “Tôi cũng không cách thức liên lạc với gia đình cậu ấy, chỉ là bây giờ cậu ấy đang nằm trên giường ngoài của phòng bệnh 1423, cô có thể tới tìm thử xem.”
Sau khi Hướng Thu Vân liên tục cảm ơn, thì cùng Lâm Quỳnh Chi ra ngoài mua một bó hoa, đi đến phòng 1423.
Trong hành lang khắp nơi đều là giường bệnh, người nằm trên giường ánh mắt vô thần, tuy là còn sống, nhưng giống như đã chết.
Nhiều người trong số họ có người thân bên cạnh, thần sắc đều cô đơn, còn một số kẻ thì lẻ loi trơ trọi, bên cạnh không có người chăm sóc.
Bên trái cửa phòng 1423 có một chiếc giường, giường đơn có một vết máu rất lớn trên ga trải giường, ngồi trên đó là một người công nhân nước da ngăm đen.
Ông mặc trên người trang phục của công trường, quần áo dính bùn hòa lẫn với máu, trên khuôn mặt khô gầy, đều là nước mắt.
Hướng Thu Vân cầm hoa tới trước mặt ông, trên đường đi đã nghĩ kỹ những lời cảm ơn, nhưng bây giờ một chữ cũng không nói nên lời.
Ngược lại khi người công nhân nhìn thấy cô, lau nước mắt trên mặt, mở miệng nói trước, ” n nhân, lại gặp được cháu rồi! Sao cháu lại tới đây?”
Lâm Quỳnh Chi nhìn về phía Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân suy nghĩ một lát, mới nhớ ra lần trước khi sinh nhật cô, cô đã quyên tặng cho người công nhân này. Có lần tại bệnh viện cô cũng gặp được ông, lúc ấy đối phương còn quỳ xuống cảm ơn cô.
“. . . Người đã mất là con trai của bác?”
Người công nhân lau nước mắt, nức nở nói: “Con trai nhỏ của bác! Nó vừa thi được lên đại học, lần này trở về nghỉ đông làm công trên công trường cùng bác, vì muốn kiếm tiền trang trải học phí!”
“Bác khuyên thế nào không có tác dụng, mới đưa nó tới. . .nào biết được. . . biết được giàn giáo trên công trường không chắc chắn, nó ngã xuống, được đưa tới đến bệnh viện cũng không có. . . không có tiền. . .cứu chữa. . . đã mất. . . mất rồi. . .”
Ông dùng đôi tay bùn đất đầy vết chai sạm bụm mặt, gào khóc.