Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
Đọc full tại nhayhȯ . cȯm
—
“Ý của cô là?” Tuy rằng khí thế của Hạ lão gia tử vẫn còn, nhưng nếu cẩn thận nghe, không khó để phát hiện ra trong giọng nói của ông ta có chút mệt mỏi.
Hướng Thu Vân thu hồi ý cười nơi khóe miệng, nghiêm mặt nói: “ông cho Hạ Vũ Hào 25% cổ phần, sau khi ông qua đời, anh ấy sẽ không tranh tài sản với Hạ Lục Thiếu.”
“Hai mươi lăm phần trăm!” Hạ lão gia tử đứng lên, tức giận đến mức trợn to hai mắt: “Hướng Thu Vân, cô thực sự nghĩ rằng một câu của cô có thể lấy được 25% cổ phần của tập đoàn Hạ thị!”
Cả nhà lão Tam cộng lại cũng chỉ là con số này!
Hướng Thu Vân: “Tôi cần phải sửa lại một chút, không phải với một câu nói của tôi mà có thể lấy chỗ cổ phần này, mà là dựa vào thực lực của Hạ Vũ Hào, đây là thứ anh ấy nên được. Hiện tại ông kiêng kị không phải là kiêng kị Hạ Vũ Hào sao?”
Hạ Vũ Hào không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra điều kiện như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc.
Sự trưởng thành nhanh chóng của cô, ngay cả anh cũng cảm thấy chấn kinh!
Sắc mặt Hạ lão gia tử thay đổi, bị chiêu sư tử ngoạm của Hướng Thu Vân làm cho tức giận đỏ tới mang tai, nhưng thật lâu không nói lời nào.
Vì những gì Hướng Thu Vân nói, thật đáng chết là nó đều đúng!
Ông ta ngồi trở lại ghế sô pha, buồn bực cầm ly nước uống cạn, sau đó bùm một tiếng đặt cái ly lên bàn: “Cổ phần trong tay ta sớm đã chia sạch sẽ.”
“Tay chân ông thông thiên, chắc hẳn không khó khăn gì để lấy lại 25% cổ phần từ con trai, con gái, cháu gái đâu nhỉ.” Hướng Thu Vân nói.
Dạng người giống Hạ lão gia tử, trước khi chết tuyệt đối sẽ lưu lại cho mình sắp xếp ở phía sau! Nếu không những người kia của Hạ gia sẽ không kiêng kị ông ta như vậy!
Hạ lão gia tử hồi lâu không nói chuyên, chỉ tiếp tục uống nước.
Hướng Thu Vân cũng không thúc giục, chỉ vuốt ve vết thương trên người Hạ Vũ Hào, hỏi: “Bị thương nhiều như vậy, trước đây có bị đánh nhiều không?”
“Không nhiều lắm, hai ba ngày mới có một lần.”
“Đau không?”
“Không có gì đáng ngại, nhiều lắm là đau không xuống giường được, anh đều quen rồi.”
Tại đây có hình ảnh
“Nếu Hạ Vũ Hào muốn cướp tài sản của chú cả, người khác trong nhà tất nhiên sẽ không đứng ngoài nhìn.”
“Nhưng Hạ lão tiên sinh, ông đừng quên là những năm gần đây ông quá bất công với gia đình đứa con trai thứ ba của ông, những người khác đã sớm bất mãn!”
“Hạ Vũ Hào lấy đi phần vốn không thuộc về đứa con thứ ba của ông, những người khác sẽ chỉ cảm thấy thoải mái! Bọn họ còn ước gì Hạ Vũ Hào làm như vậy!” Hướng Thu Vân nói.
Im lặng.
Hướng Thu Vân đứng thẳng thắt lưng, lưng sẽ đau, cúi người, eo lại mỏi, cô dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha.
Kiểu này cũng không dễ chịu gì.
Chỉ có nằm sấp hoặc nằm nghiêng mới có thể tránh chạm vào vết thương ở lưng, nhưng ở thời điểm này thì không thích hợp làm vậy.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt Hạ lão gia tử lo lắng nói: “Ta cho Vũ Hào 25% cổ phần, sau đó thì sao? Có thể bảo đảm… sau khi ta chết, Vũ Hào không đoạt đồ của nhà lão tam không?”
“Nếu ông không yên lòng thì có thể lập một phần di chúc, nếu như Hạ Vũ Hào đoạt đồ của Hạ Lục Thiếu thì lập tức thu hồi 25% cổ phần ông cho anh ấy.”
“Trong tay Hạ Lục Thiếu cũng là 25% cổ phần, ông cũng cho Hạ Vũ Hào con số này, anh ấy cũng không cần thiết giày vò bản thân đi đoạt, không đáng để anh làm vậy.”