Đoàng đoàng!
Hai tiếng súng cùng lúc vang lên, Hạ Vũ Hào lăn người tránh thoát sau đó dùng chân đá một cú vào ‘Hướng Thu Vân’.
‘Hướng Thu Vân’ bị đạp lảo đảo ngã xuống đất, vết sẹo trên mặt hơi lỏng ra.
Anh ta nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, “Cậu đạp ông đây làm gì?”
“Sợ anh không tránh được.” Tuy ngoài miệng Hạ Vũ Hào nói sợ, nhưng đáy mắt không chút lo lắng, trong lúc nói chuyện, đã trốn đến sau một chiếc xe.
‘Hướng Thu Vân’ đi theo cũng trốn sau xe, lầm bầm: “Ông đây có thể tránh được!”
“Ờ.” Hạ Vũ Hào không có tâm trạng để ý tới anh ta, chỉ chăm chú nhìn người của bộ trưởng Trâu.
‘Hướng Thu Vân’ ở bên cạnh anh, không nhịn được phàn nàn, “Ông đây nói cho cậu biết, nơi đây là khu phố sầm uất, cậu đừng có lộn xộn, cậu phải nghe theo! Nếu lần này làm bị thương người vô tội, tôi sẽ nói với ông cậu của cậu khiến cậu nhớ đời, cho cậu chừa!”
Vừa dứt lời, Hạ Vũ Hào đá vào người anh ta, đồng thời lùi lại một bước.
“Cậu đạp ông đây thành nghiện luôn rồi ạ? Đừng tưởng cậu là cháu trai của thượng tá Hạ, tôi sẽ. . .”
Lời còn chưa dứt, đoàng đoàng đoàng mấy tiếng súng vang lên, bắn vào chỗ hai người vừa nấp.
“Con mẹ nó?!” ‘Hướng Thu Vân’ ngượng ngùng sờ mũi, “Thính giác mấy tên tay sai của bộ trưởng Trâu tốt thật đấy!”
“Đồ ngu.” Hạ Vũ Hào lạnh lùng thốt ra hai chữ, cướp lấy khẩu súng trên tay ‘Hướng Thu Vân’, lăn một cái, bắn hai phát vào người hai tên tay sai của bộ trưởng Trâu.
Một phát bắn vào đầu gối, một phát bắn vào ngực của tên bên cạnh, chết ngay tại chỗ.
“Đừng làm bậy!” ‘Hướng Thu Vân’ muốn khóc, “Cậu đang cầm súng của tôi đấy, đừng nổ súng bậy bạ có được không?! Phía trên không nói phải giết chết, nếu không tuân lệnh, chắc chắn sẽ bị xử phạt!!”
Nếu không anh ta còn chạy làm gì?
Đã sớm giết chết mấy kẻ kia!
“Nơi này nhiều người, bọn họ nổ súng bừa bãi, khả năng làm bị thương người khác là rất lớn. Một là bọn họ bắt người thường làm con tin, gây nên khủng hoảng, còn không thì trực tiếp giết chết, hai phương án, anh chọn đi.” Hạ Vũ Hào đưa khẩu súng tới trước mặt ‘Hướng Thu Vân’.
Vẻ mặt ‘Hướng Thu Vân’ thay đổi, sau khi do dự, cuối cùng cắn răng, “Làm! Khẩu súng kia cậu cầm đi, tôi vẫn còn một khẩu nữa! Nghe ông cậu kia của cậu nói, thể lực của cậu khá tốt, thử chút đi!”
Chết một, còn bốn tên.
Hạ Vũ Hào và ‘Hướng Thu Vân’ không nhúc nhích.
Nếu bây giờ họ đi lung tung, rất dễ lộ vị trí, hơi không chú ý, thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Người thực sự nóng vội mới là mấy tên tay sai của bộ trưởng Trâu, bọn họ nhất định phải giết Hạ Vũ Hào và ‘Hướng Thu Vân’ trước khi cảnh sát tới. Nếu không, chờ khi cảnh sát đến, bọn họ sẽ càng khó ra tay!
Giữa những tiếng la hét ồn ào và hỗn loạn, chợt xuất hiện vài tiếng bước chân ổn định bình tĩnh.
‘Hướng Thu Vân’ quay đầu, định nói với Hạ Vũ Hào chuẩn bị ra tay, liền thấy anh ra hiệu bằng động tác tay chuyên dùng cho tác chiến, ý nói hành động ngay, chia làm hai hướng.
Không ngờ cái tên người giỏi kinh doanh như anh lại biết mấy thứ như này!